Bách Luyện Thành Thần

Chương 255: Tẩu hỏa nhập ma



Với thực lực Chiếu Thần Cảnh của Vương Yến Diêu mà bị một cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa còn là Tiên Thiên Nhị Trọng suýt chút nữa đập bay thanh kiếm trong tay thì rõ ràng là chuyện cười lớn.

Cho dù La Chinh có thần lực trời sinh, nhưng muốn dựa vào sức mạnh đơn thuần để đạt được hiệu quả này thì không thể nào.

Bởi vì sau khí trở thành cao thủ Tiên Thiên, tay cầm vũ khí đều được gia tăng thêm chân nguyên. Đối với một gã kiếm khách mà nói, đây là kiến thức cơ bản. Tuy phương pháp cầm kiếm của mỗi người đều hơi khác biệt, nhưng thông thường được chia làm hai loại là ba mạch và sáu mạch.

Phương pháp cầm kiếm ba mạch thường được các cao thủ Tiên Thiên sử dụng. Dù sao cao thủ Tiên Thiên cũng không có nhiều chân nguyên như cường giả Chiếu Thần Cảnh, cho nên sẽ phát chân nguyên ra từ ba mạch Thiếu Thương, Thiếu Trạch, Thiếu Xung để cố định chặt thanh kiếm lại.

Mà phương pháp cầm kiếm sáu mạch thông thường đều chỉ có võ giả Chiếu Thần Cảnh mới sử dụng. Lúc này bọn họ sẽ gia tăng thêm chân nguyên vào ba mạch Quan Xung, Trung Xung cùngThương Dương, tạo thành sáu mạch để bao vây chuôi kiếm.

Cực hạn của kiếm khách chính là người kiếm hợp nhất, mấu chốt chính là lợi dụng chân nguyên để người và kiếm liên kết chặt chẽ với nhau. Lý do khi cầm kiếm, vài người có thể có cảm giác người kiếm hợp nhất, cũng là nhờ phương pháp cầm kiếm này.

Cho nên dù sức mạnh của La Chinh rất lớn, nhưng muốn đập Vương Yến Diêu một quyền khiến hắn tuột tay thì cũng phải chặt đứt được sáu đường chân nguyên kết nối ở giữa. Chuyện này dường như không có khả năng. Huống hồ Quân Tử Kiếm rất nhẹ, bản thân nó cũng khó bị sức mạnh tác động.

Nhưng thực tế là suýt nữa La Chinh đã làm được...

Sức mạnh một quyền kia của La Chinh cũng không tính là lớn, hắn thậm chí chỉ mới mở năng lượng trong tinh thạch Phượng Tường chứ chưa mượn sức của vảy rồng.

Vậy mà một quyền này đã chất chứa lực dao động cực kì khủng bố, chỉ trong nháy mắt va chạm vào thân mà cũng khiến Quân Tử Kiếm nhất thời chấn động.

Mặc dù chấn động nhỏ, nhưng tần suất lại cực cao, dưới tình huống không kịp đề phòng, chân nguyên đang liên kết thân kiếm và sáu mạch với nhau lập tức bị chấn vỡ hơn nửa. Vậy nên mới khiến Quân Tử Kiếm suýt chút nữa rời khỏi tay Vương Yến Diêu.

Đồng thời lực dao động kịch liệt truyền vào người Vương Yến Diêu cũng khiến khí huyết trong cơ thể hắn quay cuồng một phen, vô cùng khó chịu!

Mọi người quan sát trận so đấu vô cùng ngạc nhiên.

Không phải tất cả võ giả đều là kiếm khách, nhưng ai cũng có binh khí, phương pháp cầm binh khí là kỹ xảo cơ bản nhất của võ giả, na ná như nhau. Ví như võ giả dùng thương phải dùng đến huyệt vị trên hai ngón tay để truyền chân nguyên, chỉ là huyệt vị phóng chân nguyên khác với huyệt vị của kiếm khách mà thôi.

Hơn nữa kiếm trong tay Vương Yến Diêu cũng không phải là trọng kiếm, giả sử là trọng kiếm có lưỡi kiếm rộng, bị sức mạnh khổng lồ đánh vào còn có thể bay ra, thế nhưng Quân Tử Kiếm cực nhỏ, cực mỏng của Vương Yến Diêu chỉ nhẹ như một tấm da dê, dù có dùng sức mạnh lớn tới mức nào cũng không thể đánh bay tấm da dê trong tay đối phương được.

Bọn họ thực sự không ngờ, rốt cuộc một quyền này của La Chinh sao lại có hiệu quả như vậy?

Mấy vị đạo sư Tiểu Vũ Phong và các đệ tử như Tả Vân nhìn thấy La Chinh không chỉ tránh được một chém của Vương Yến Diêu, mà còn triển khai phản kích sắc bén, suýt chút nữa làm Vương Yến Diêu đánh rơi kiếm thì đều thở phào một hơi thật dài.

Còn như Từ trưởng lão vốn đã rướn cổ lên xem La Chinh giao thủ với Vương Yến Diêu, mắt thấy La Chinh một tay đỡ kiếm nhưng rồi lại đập kiếm đi, chuyển biến như vậy khiến tròng mắt lão cứ trừng trừng ra mà nhìn, nhất thời nói không nên lời.

Nhưng Thạch Kinh Thiên cười nhạt nói: “Tên nhóc này cuối cùng cũng có biện pháp để nghịch chuyển tình huống!”

Thạch Kinh Thiên cách võ đài khá xa, tuy thực lực của hắn thâm sâu khó lường, nhưng cũng không nhìn thấy điểm rất nhỏ như vậy. Chẳng qua dù không thấy, nhưng đại khái cũng có thể đoán được tám chín phần.

La Chinh đánh ra một quyền xong cũng không dừng nghỉ chút nào.

Vào lúc này, mỗi đối thủ gặp phải đều không thể xem nhẹ. Chỉ cần có một tia cơ hội, nhất định phải nắm chặt không buông. Hắn tiếp tục dấn người lên, kề sát trước người Vương Yến Diêu rồi bắt đầu điên cuồng ra quyền.

Phản ứng của Vương Yến Diêu không thể nói là không nhanh. Sau khi Quân Tử Kiếm suýt chút nữa tuột tay, chân hắn điểm nhẹ một cái, cả người liền lui lại về phía sau. Chỉ là La Chinh lúc này giống như là một cái kẹo kéo, muốn bỏ cũng không xong! Hắn có lòng muốn dùng kiếm để ép La Chinh phải lui, thế nhưng La Chinh dường như muốn cận chiến bên cạnh hắn, huống hồ mỗi quyền đều có cái loại rung động quỷ dị, vô cùng khó ứng phó. Dưới tình huống như vậy, Vương Yến Diêu muốn lợi dụng chân nguyên để ngưng kết ra hoa sen cũng không được!

“Bịch, bịch, phập!”

Trong lúc vội vàng ứng chiến, mỗi lần Vương Yến Diêu ngăn cản mấy quyền của La Chinh thì cũng trúng phải một quyền. Nếu không phải chân nguyên của Vương Yến Diêu rất cứng rắn, miễn cưỡng hóa giải được sức mạnh kinh khủng của La Chinh thì lúc này sợ là đã bị trọng thương nằm trên mặt đất từ lâu rồi.

Nhưng dù vậy, sau khi đã trúng hai ba quyền, Vương Yến Diêu cũng cảm thấy máu trong cơ thể giống như biến thành từng con ngựa hoang, điên cuồng chạy loạn trong thân thể hắn, cảm nhận được vị tanh nhất thời xông lên cổ họng. Không ngờ hắn lại bị La Chinh đánh tới mức hộc máu!

“Ầm!”

Vương Yến Diêu cứng rắn đỡ trọn một quyền của La Chinh. Sau khi cố ý đỡ một quyền này rốt cuộc hắn cũng vung kiếm ra ép La Chinh lùi lại nửa mét, đổi lấy một chút thời gian để thở. Hắn lập tức gọi ra một đóa hoa sen nho nhỏ chắn trước người để bảo vệ mình.

Vốn tưởng rằng đến bước này hắn sẽ có cơ hội nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ La Chinh không muốn bỏ qua cơ hội! La Chinh thuận tay đánh một quyền đánh về phía hắn.

Nhưng đối với quyền ảnh này, Vương Yến Diêu đã có cách đối phó. Chỉ cần phóng mạnh Hồng Liên Dị Hỏa của mình ra là có thể thiêu đốt cả chân nguyên của La Chinh, hơn nữa hắn cũng có thể nhân cơ hội này kéo dài khoảng cách.

Vương Yến Diêu quyết định không sai, nhưng không ngờ khi áp dụng lại có chút thay đổi, lập tức xảy ra chuyện bất ngờ!

Vào lúc quyền ảnh màu tím đen của La Chinh đã rất gần với hoa sen thì những ánh sao trong luồng chân nguyên của hắn chợt sáng lên.

Trước đây Vương Yến Diêu đã chú ý tới vài ngôi sao lấp lánh trong chân nguyên của La Chinh rồi. Tuy hắn có quan tâm nhưng những điều đó không khiến hắn coi trọng.

Vậy mà lúc này, chính những ngôi sao đó chợt bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, năng lượng tỏa ra khiến người khác sợ hãi. Hoa sen của Vương Yến Diêu còn chưa kịp nở rộ thì đã bị luồng năng lượng hủy diệt bộc phát ra từ những ánh sao này nuốt trọn.

Không chỉ như vậy, ánh sao vừa chôn vùi hoa sen, vừa sản sinh ra ánh sáng trắng lóa, dường như khiến con mắt của Vương Yến Diêu không thể mở ra.

Chính biến cố này đã giúp La Chinh tiến lại gần Vương Yến Diêu một lần nữa, vung nắm tay hung hăng đánh tới!

Liên tiếp bị La Chinh đánh cho hai ba quyền, Vương Yến Diêu lúc này cũng đã thật sự nổi giận. Nỗi tức giận này cần phải được tiết ra ngoài. Hắn chợt quát lên: “Ngươi cho rằng vật lộn cận chiến thì Vương Yến Diêu ta liền sợ ngươi sao!”

“Ầm, ầm, ầm!”

Câu trả lời cho Vương Yến Miểu chính là nắm đấm của La Chinh.

Tốc độ ra quyền của La Chinh càng lúc càng nhanh, tất cả vảy rồng trong cơ thể đã được thắp sáng toàn bộ, sức mạnh cũng đã lên tới cực hạn rồi!

Chân nguyên hộ thể của Vương Yến Diêu tuy kiên cố, nhưng là La Chinh lợi dụng thủ pháp ra quyền dao động để làm vỡ chân nguyên hộ thể của hắn trước đã, sau đó dùng sức mạnh to lớn đập vào người hắn. Lực dao động trực tiếp thâm nhập lục phủ ngũ tạng của hắn, cho dù Vương Yến Diêu là một người sắt thì cũng chịu không nổi.

Trúng hơn mười quyền liên tiếp, Vương Yến Diêu rốt cuộc không chịu đựng được nữa, phun ra ngụm máu tươi lớn, cả người mềm oặt tựa vào kết giới.

Rất nhiều đệ tử thấy cảnh này đều nghẹn họng. Ai có thể nghĩ ra La Chinh lại thắng theo cách này…

Từ khi đấu đại hội toàn phong đến giờ, rất ít đệ tử chọn vật lộn cận chiến, đặc biệt là sau khi vào vòng đấu luân phiên thì hiếm khi xuất hiện loại tình huống này. Bởi với võ giả Chiếu Thần Cảnh mà nói, sức mạnh của thân thể phát triển rất chậm, ngược lại chân nguyên của bọn họ lớn mạnh hết sức nhanh. Các võ giả cùng cấp dựa vào sức mạnh thân thể thì sợ rằng ngay cả chân nguyên hộ thể của đối phương cũng khó phá vỡ, chứ chưa nói tới việc làm tổn thương đối phương.

Chỉ là La Chinh quá mức biến thái, không chỉ có thân thể mạnh mẽ và sức mạnh khổng lồ, mà quan trọng là còn vận dụng phương pháp dao động lĩnh ngộ được trong Huyễn Ngư Thâm Đàm để phá vỡ chân nguyên hộ thể của Vương Yến Diêu!

Bị đánh nhiều như vậy, Vương Yến Diêu vẫn muốn tiếp tục kiên trì cũng là muôn vàn khó khăn, cuối cùng đã trúng mấy lần đòn nghiêm trọng của La Chinh, lúc này đang bị thương nặng tựa vào kết giới.

“Ta… Ta còn có Liên Hoa Chiến Thể chưa phát động... Thực tế ngươi không phải là đối thủ của ta!” Vương Yến Diêu dựa vào kết giới thở hổn hển nói.

La Chinh đi từ từ đến trước mặt Vương Yến Diêu cười lạnh: “Ngươi vẫn có thể kích hoạt cái Liên Hoa Chiến gì gì đó. Ta cho ngươi thời gian, cho ngươi cơ hội!”

“Phụt!” Vương Yến Diêu lại nhổ một ngụm máu, lực dao động trong quyền của La Chinh trút vào cơ thể hắn, tùy ý phá hoại làm hắn bị nội thương nghiêm trọng. Vòng đấu luân phiên hôm nay, Vương Yến Diêu sợ là không thể tham gia được nữa. “Ta… ta...” Với trạng thái của hắn bây giờ thì làm sao có thể sử dụng Liên Hoa Chiến Thể?

“Nhận thua đi. Ta nói rồi, không cần chờ ba năm, bây giờ ngươi đã không phải là đối thủ của ta. Cho dù ngươi còn có Liên Hoa Chiến gì đó chưa hề dùng tới, thử hỏi ta cũng đâu đã dùng toàn lực ứng phó?” La Chinh thản nhiên nói. Nửa năm trước, La Chinh còn cho rằng Vương Yến Diêu là một ngọn núi cao lớn không thể chạm tới, thế nhưng ở đại hội toàn phong này, hắn lại dùng quả đấm của mình cứng rắn đánh bại hắn ta!

Nghe được lời nói của La Chinh, ánh mắt Vương Yến Diêu cũng nguội lạnh...

Đúng vậy. Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như trong nháy mắt khi La Chinh lợi dụng ánh sao hủy diệt chôn vùi kia, lại đồng thời bắn ra phi đao quỷ dị của hắn thì bây giờ sợ là ngay cả mạng mình cũng chẳng còn…

Trong trận chiến với mình, từ đầu tới cuối ngay cả công kích linh hồn La Chinh cũng không dùng tới. Tuy rằng mình cố ý chuẩn bị một ngọc bội có thể phòng ngự công kích linh hồn, nhưng chỉ trong thời gian nửa năm, thực lực của La Chinh đã tiến bộ cực nhanh, có thể phòng ngự công kích linh hồn của hắn hay không vẫn còn khó nói...

Ta đường đường là Chiếu Thần Cảnh, thậm chí còn đánh không lại cả một La Chinh mới Tiên Tiên Nhị Trọng thì còn tự xưng là thiên tài cái gì...

Với tính cách cao ngạo của Vương Yến Diêu, không ngờ lúc này hắn lại không ngừng hối hận, tự trách trong lòng. Và trong đôi mắt hắn, giống như có thứ gì đó bắt đầu chậm rãi vỡ vụn.

La Chinh thản nhiên nhìn Vương Yến Diêu. Hắn hiểu cái tâm võ đạo của Vương Yến Diêu chắc đã bị tổn thương. Vài người có tâm võ đạo vô cùng cứng cỏi, cho dù thua rồi lại thua cũng vẫn sẽ ngóc đầu trở lại. Thế nhưng Vương Yến Diêu xuất thân cao quý, trời sinh tính khí cao ngạo, dưới sự thất bại và đả kích thế này, hắn không thể nào tiếp thu được. Cái tâm võ đạo của hắn liền vỡ nát trong nháy mắt, đồng thời còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!

Tâm võ đạo một khi bị tổn thương, Vương Yến Diêu coi như đã bị phế.

Mà tẩu hỏa nhập ma thì càng nghiêm trọng hơn, rất có thể từ đây Vương Yến Diêu sẽ biến thành một tên thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.