Bách Luyện Thành Thần

Chương 26: Phương Ngọc Thư



La Chinh không biết rằng, ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn, vào lúc này đang có một người sắc mặt trông rất là khó coi.

Ở bên ngoài, tất cả các vị đạo sư đều đang quan sát thông qua Tin Khuê, không ngừng theo dõi những gì đang diễn ra ở bên trong Huyết Sắc Sơn.

Sau khi hoàn thành Thử Luyện, các đệ tử sẽ được chỉ định dựa theo thành tích cùng thứ hạng. Tuy nhiên, theo quy tắc, các đệ tử thông qua Huyết Sắc Thí Luyện cũng có một cơ hội tự do lựa chọn.

Những vị đạo sư này sẽ quan sát và đưa ra đánh giá chung về những đệ tử tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, như vậy bọn họ mới có thể hiểu rõ hơn về đám đệ tử này.

Trên người mỗi đệ tử tham gia Huyết Sắc Thí Luyện đều có một lệnh bài. Thông qua lệnh bài đó, các vị đạo sư có thể dõi theo bọn họ.

Sắc mặt của Phương Ngôn Chí trông cực kỳ khó coi. Hắn là đạo sư Cửu Long Phong, đồng thời cũng là người của Phương gia sĩ tộc.

Lần này, Phương gia tổng cộng có bốn người tham gia Huyết Sắc Thí Luyện. Phía bên gia tộc đã bắt chuyện qua với hắn, muốn bốn người này đều có thể thuận lợi thông qua.

So với đám đệ tử tham gia Thử Luyện kia, tỉ lệ thông quan của đám đệ tử sĩ tộc là cực kỳ cao.

Bình thường, Hơn một nghìn đệ tử Thử Luyện, có thể thông qua Huyết Sắc Thí Luyện cũng chỉ có khoảng hai trăm người mà thôi.

Mà đám đệ tử sĩ tộc chỉ có hai trăm người, vậy mà lại có đến một trăm bảy, một trăm tám người thông qua!

Lý do là hầu hết các đệ tử Thử Luyện, đối với đệ tử sĩ tộc, đều có một loại sợ hãi. Bọn hắn sợ gia tộc sau lưng những đệ tử sĩ tộc này. Dưới tình huống bình thường, bọn hắn cũng chẳng dám đắc tội làm gì.

Cho nên, tuy đám đệ tử Thử Luyện mặc dù đông, nhưng đa số đều là "cùng đọc sách cùng Thái Tử".

Trước khi Huyết Sắc Thí Luyện diễn ra, Phương Ngôn Chí đã trở về Phương gia một chuyến, tự vỗ ngực cam đoan rằng cả bốn đều sẽ thông qua Huyết Sắc Thí Luyện.

Thế nhưng, ngay vừa rồi, bốn người đã "gãy" mất hai người.

Vào lúc này, từ một nơi nào đó trong Huyết Sắc Sơn bỗng bắn lên hai tia sáng, bay thẳng đến chân trời. Người phụ trách thí luyện liền đi trên Phi Thiên Liễn, bay đến đem hai đệ tử của Phương gia ra ngoài..

Phương Ngôn Chí thông qua Tin Khuê, đã nhìn thấy cảnh vừa mới xảy ra. Tên tiểu tử chết tiệt kia không ngờ lại ra tay độc ác, tàn nhẫn như vậy, trực tiếp đem hai đệ tử của Phương gia đập đầu vào nhau mà chết. Nếu như đây không phải ở trong Huyễn Trận, thì hai tên đệ tử Phương gia hắn đã thật sự bị tên tiểu tử kia giết chết rồi.

- Tiểu tử được lắm, dám cả gan làm loạn!

Đã lâu rồi không có một tên đệ tử Thử Luyện nào dám đối xử với đệ tử như vậy. Bình thường đệ tử sĩ tộc thất bại, đa phần là do cùng đệ tử sĩ tộc khác đấu đá lẫn nhau. Có người quá tự tin với thực lực của chính mình, đi đến tầng thứ tư, tầng thứ năm, khiêu chiến cao cấp Huyễn Thú rồi nhận lấy thất bại. Nhưng bị đào thải bởi đám đệ tử Thử Luyện kia, thì lại rất hiếm khi xảy ra.

Phương Ngôn Chí muốn tìm cho ra tên tiểu tử kia. Hắn không ngừng điều khiển Tin Khuê, muốn từ trong tin tức của hơn một nghìn người tìm kiếm thông tin tên tiểu tử kia. Chỉ chốc lát sau hắn đã tìm ra được một cái tên, La Chinh.

Nhưng ngay khi Phương Ngôn Chí thông qua Đệ Tử Danh Bài, cố gắng chuyển qua hình ảnh của La Chinh, một chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Hình ảnh trước Tin Khuê bỗng mơ hồ đi, hình ảnh không còn rõ ràng nữa.

“Chẳng lẽ Tin Khuê bị hỏng sao?”

Phương Ngôn Chí cảm thấy buồn. Ngay sau đó hắn chuyển qua một đệ tử khác, Tin Khuê lập tức khôi phục lại như bình thường.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Phương Ngôn Chí cũng không biết rằng, không chỉ mình hắn bị như vậy.

Một vài vị đạo sư không ngừng chuyển đổi hình ảnh để theo dõi tình hình của từng đệ tử, trong lúc vô tình chuyển qua hình ảnh của La Chinh, bỗng nhiên lại phát hiện ra Tin Khuê không hiển thị hình ảnh nữa.

Bất quá, những vị đạo sư này cũng không quá mức để ý đến, đệ tử mà bọn họ chú ý đến rất nhiều, không thể mãi chăm chăm vào một người được.

Trong ba mươi ba vị đạo sư, chỉ có một người có thể theo dõi La Chinh mà thôi, cũng chính là vị Tô đạo sư kia.

Trên mặt Tô đạo nở ra nụ cười tươi kèm theo một chút bướng bỉnh, nhìn không chớp mắt vào Tin Khuê. Hình ảnh trên Tin khuê hiển thị ra cũng chính là hình ảnh của La Chinh.

Lúc trước, khi nàng kiếm cớ kiểm tra Đệ Tử Danh Bài của hắn, nàng đã động tay động chân một chút. Hiện tại, ngoại trừ nàng ra, tất cả các vị đạo sư kia không một ai có thể thông qua Tin Khuê dõi theo hình ảnh của La Chinh được.

Chỉ có như vậy, người khác mới không quá mức để ý đến La Chinh.

“Nhưng tại trận chiến vừa nãy, hẳn cũng có người chú ý đến?”

Trong lòng Tô đạo sư vẫn có chút khẩn trương. Người khác không có cách nào dõi theo La Chinh, nhưng vẫn có thể thông qua hình ảnh của người khác để quan sát được một màn vừa rồi.

“Hi vọng tiểu tử kia có thể gom đủ Tinh Thạch để qua cửa, không cần phải đánh nhau với người khác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám đệ tử sĩ tộc kia cũng thật là đáng ghét a! Lúc nào cũng bị bọn hắn gây phiền nhiễu.”

Tô đạo sư bất đắc dĩ nhếch miệng thầm nghĩ.

Mọi chuyện diễn ra cũng không tốt như Tô đạo sư dự kiến.

Hai đệ tử Phương gia bị đào thải, trong nội tâm của Phương Ngôn Chí đã tràn đầy lửa giận. Lần này tổng cộng có bốn người của Phương gia tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, trong đó có ba người là đệ tử phân gia, thực lực đều yếu kém. Nhưng người còn lại lại là dòng chính, là con thứ ba của gia chủ Phương gia, tên Phương Ngọc Thư, thiên phú xuất chúng, thực lực rất mạnh.

Phương Ngôn Chí thông qua Tin Khuê, liên tục thông liên đến Đệ Tử Danh Bài của Phương Ngọc Thư, truyền âm qua.

Trong Huyết Sắc Thí Luyện, làm vậy chính là không tuân theo quy củ. Chỉ là, hiện tại Phương Ngôn Chí hắn đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

- Ngọc Thư, Trấn nhi và Hòa Bình nhi đều bị loại rồi! Hắn ta ra tay thật ngoan độc!

Phương Ngôn Chí nói nhỏ vào Tin Khuê.

- Cái gì? Ai dám động thủ với Phương gia chúng ta?

Phương Ngọc Thư hiện đang nhanh chóng di chuyển ở trong tầng thứ ba của Huyễn Cảnh. Ở phía sau hắn, có khoảng sáu con Huyễn Thú Tam cấp đang đuổi theo. Phương Ngọc Thư ngược lại không có chút bối rối nào, thậm chí còn ung dung nói chuyện phiếm cùng Phương Chí Ngôn.

- Là một tên tiểu tử gọi là La Chinh! Đúng là không biết trời cao đất rộng. Dám động thủ với mấy người Trấn nhi.

Phương Ngôn Chí tràn đầy hận ý nói. Hắn tức giận như vậy, là bởi vì Trấn nhi chính là cháu ruột của hắn. Trong Phương gia, Trấn nhi là người gần gũi với hắn nhất.

Tương đối mà nói, Phương Ngọc Thư với tư cách dòng chính, so huyết mạch, Phương Ngôn Chí thực sự không gần với Phương Ngọc Thư cho lắm.

- Ta biết rồi. Tên tiểu tử kia hiện đang ở đâu?

Phương Ngọc Thư hỏi.

- Để ta đưa ngươi vị trí của hắn… Hiện hắn đang còn ở tầng thứ hai!

Phương Ngôn Chí tuy không nhìn thấy hình ảnh của La Chinh, nhưng việc dò xét vị trí của La Chinh hắn vẫn có thể làm được.

- Được rồi. Để ta đi giải quyết đám Huyễn Thú đằng sau lưng xong, rồi liền đi tìm hắn.

Phương Ngọc Thư lãnh đạm nói. Kỳ thực, trong nội tâm của Phương Ngọc Thư, con lợn ngu ngốc kia căn bản không có tư cách tiến vào Thanh Vân Tông. Giờ hắn bị người ta đào thải, cũng chẳng phải là việc gì ghê gớm cả.

Thế nhưng, dù sao thì con lợn này cũng mang họ Phương, tên tiểu tử kia có can đảm khiêu khích uy nghiêm của Phương gia, hắn phải giá thật đắt.

- Ngọc Thư, thực lực của tên kia cũng không kém. Nếu như đánh không lại, có thể cân nhắc đến việc dùng Bí Cảnh Đan!

Phương Ngôn Chí dặn dò.

Phương gia, là gia tộc chuyên luyện chế đan dược. Gia tộc bọn họ đã đào tạo ra rất nhiều Luyện Đan Sư trứ danh. Mà Bí Cảnh Đan là một loại đan dược có giá liên thành, có thể trong khoảng thời gian ngắn đưa cảnh giới của bản thân cưỡng bức lên một tầng thứ. Vào thời khắc then chốt, làm gia tăng thực lực của bản thân.

Tuy nhiên, thứ đan dược này chỉ có thể cho người có cảnh giới từ Tiên Thiên Bí Cảnh trở xuống sử dụng mà thôi, hơn nữa, lại cực kỳ khó để luyện chế. Vì vậy, trên người Phương Ngọc Thư cũng chỉ có một viên mà thôi.

- Ngôn Chí thúc, người hoài nghi thực lực của ta sao?

Phương Ngọc Thư lạnh lùng nói. Hắn chính là chi tử của gia chủ Phương gia. Cho dù Phương Ngôn Chí hiện tại là đạo sư của Thanh Vân Tông đi chăng nữa, địa vị cũng không thể so với hắn được. Vậy nên Phương Ngọc Thư đối với Phương Ngôn Chí cũng không có tôn kính cho lắm.

Phương Ngọc Thư vừa mới nói xong, liền đạp chân một cái. Thân thể mượn lực bay lên, ở trên không trung vòng hai vòng. Trong tay, thanh dao găm ngắn linh xảo kéo ra một đường sáng dài màu xanh nhạt.

Mấy con Huyễn Thú ở phía sau lao đến, chạm vào đường sáng kia, ngay lập tức liền bị cắt thành đôi, hóa thành một hào quang nhỏ rồi chậm rãi tiêu tán trên không trung.

Sáu Huyễn Thú Tam cấp bị giết chỉ với một chiêu.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm Phương Ngôn Chí bắt đầu nhận ra rằng hắn đã nói sai. Thực lực của Phương Ngọc Thư mạnh mẽ như vậy, tương lai tiền đồ vô hạn lượng. Giọng điệu cũng trở nên cực kỳ nịnh bợ, nhẹ giọng nói:

- Đó là tại ta quá lo lắng mà thôi. Thực lực của Ngọc Thư ngươi vượt trội như vậy, ngày hôm nay, tại Huyết Sắc Sơn này, tự nhiên là bất khả chiến bại.

Nghe được lời mà Phương Ngôn Chí nói, sắc mặt Phương Ngọc Thư cũng chẳng có chút thay đổi gì. Ngay sau đó hắn liền theo hướng được chỉ dẫn mà đi.



Vào lúc này, sau khi La Chinh chém giết hai con Huyễn Thú Nhị cấp xong, liền tiếp tục hướng vào sâu trong Huyết Sắc Sơn mà đi. Không lâu sau đó, trên mặt liền hiện lên vẻ dở khóc dở cười.

Ở phía đằng trước, có hai mươi tên đệ tử sĩ tộc đang chỉnh tề đứng ở đấy. Những tên này đang muốn thu phí Tinh Thạch của những người muốn đi qua con đường này. Tất cả những ai muốn thông qua con đường này đều phải giao ra toàn bộ mảnh Tinh Thạch đang có.

Ngay lúc này, phản ứng đầu tiên của La Chinh chính là, "Đám lợn ngu ngốc này có phải là điên rồi hay không?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.