Bách Luyện Thành Thần

Chương 353: Muốn xuống sao?



<!---->Nghe thấy những lời này của đệ tử Vân Điện, mặt những võ giả khác cũng tỏ vẻ tức giận. Bọn họ cũng muốn tiến vào cửa thử luyện ẩn, dùng thực lực và vận may của mình mà thử liều mạng. Kết quả lại bị hai tên đệ tử Vân Điện này chặn bên ngoài, nhưng khổ nỗi bọn họ không có can đảm trực tiếp chống lại đệ tử Vân Điện nên chỉ đành ở bên cạnh giương mắt nhìn.

“Ta nói các ngươi không có nhiệm vụ thì chính là không có nhiệm vụ! Không phục? Các ngươi chỉ là mấy tên tầm thường xưng vương xưng bá ở tông môn nhị phẩm của mình mà thôi. Ha ha! Nếu là ở Vân Điện chúng ta, còn chẳng đáng là cái lông mọe gì, đến vào tốp 100 còn không nổi!” Đệ tử Vân Điện cười nói.

Câu này của đệ tử Vân Điện đã đắc tội với tất cả võ giả tông môn khác. Lúc này, ngay cả những võ giả không định đến đảo nhỏ thì trên mặt cũng thoáng vẻ tức giận.

“Vậy sao?” La Chinh cười nhạt, sau đó tay phải nhanh như tia chớp tóm cổ một tên đệ tử Vân Điện, sau đó như đại bàng giương cánh lôi tên kia đến bên đài cao, treo hắn lên không trung.

Dưới chân tên kia chính là biển lửa dung nham mênh mông, chỉ cần La Chinh buông lỏng tay, chỗ này cũng không có thứ gì để đỡ thì tên đệ tử Vân Điện này chỉ còn nước rơi thẳng vào biển lửa.

“A a a, buông!” Tên đệ tử Vân Điện tức tối hét lên, sau khi bị La Chinh đánh lén, hắn còn chưa kịp phản ứng.

“Buông ngươi ra? Là ngươi nói đấy nhé...” La Chinh hơi buông lỏng tay, tên kia trượt xuống một đoạn. Lúc này tên đệ tử Vân Điện mới kịp phản ứng, nếu La Chinh buông tay, hắn nhất định sẽ chết.

“Khốn kiếp, kéo ta lên!” Đệ tử Vân Điện giãy dụa nổi giận mắng.

“Còn dám mắng người? Ta thật sự rất bội phục dũng khí của ngươi.” La Chinh lại hơi thả lỏng tay, cả người tên kia đã nhẹ bẫng, hai mắt ngập tràn sợ hãi, giờ thì không dám nói thêm câu nào. Nhưng hắn chưa rơi xuống, La Chinh lại vươn hai ngón tay giữ áo hắn lại.

Tính mạng của tên đệ tử này giờ phải dựa vào hai ngón tay của La Chinh và sức chống đỡ mong manh của quần áo.

Thật ra, với thực lực của đệ tử Vân Điện, La Chinh không thể dễ dàng ra tay như vậy. Chẳng qua tên đệ tử Vân Điện này quá mức tự mãn, bọn họ cho rằng hai chữ Vân Điện là một khối chữ vàng, chỉ cần lấy hai chữ “Vân Điện” ra thì những người này sẽ chỉ biết ngoan ngoãn thần phục, ngoan ngoãn nhường đường.

Thực tế nếu là lúc trước thì rất hiệu quả, chặn võ giả muốn tiến vào cửa thử luyện ẩn thì chỉ cần nói vài ba câu ứng phó là được, những võ đó vừa nghe thấy hai chữ Vân Điện thì cũng chỉ còn cách đứng bên giương mắt nhìn, cảm giác cao cao tại thượng này cũng không tệ.

Cho nên đệ tử Vân Điện không thể ngờ rằng La Chinh lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn cả gan treo hắn trên không như này, chỉ dùng hai ngón tay giữ cổ áo hắn.

Chẳng may áo rách thì hắn nhất định sẽ chết. Tên này điên rồi sao? Chẳng lẽ không sợ Vân Điện? Tên đệ tử Vân Điện đã căng thẳng đến cùng cực, không dám cử động, đến thở cũng phải cẩn thận từng chút một.

“Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho cái cổ áo của ngươi bền chút. Giờ ta hỏi lại, cửa thử luyện ẩn này ta có thể đi vào không?” La Chinh khẽ cười nói, nụ cười hòa ái thế nhưng rơi vào trong mắt tên đệ tử Vân Điện kia thì lại đáng sợ như ác ma.

Một đệ tử Vân Điện khác thấy cảnh này cũng thấy quá mức sợ hãi nên vội nói: “Ngươi... Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi muốn khiêu chiến Vân Điện sao?”

La Chinh quay đầu nhìn chằm chằm đệ tên tử Vân Điện vừa nói kia, như một con dã thú không thể nắm bắt được, khiến tên kia sợ hãi: “Lạ thật, các ngươi đều muốn qua Thử Luyện Giả Chi Lộ để trở thành đệ tử tinh anh của Vân Điện, nói cách khác, các ngươi giờ cũng chỉ là đệ tử bình thường của Vân Điện mà thôi. Ta thật không hiểu nổi, các ngươi lấy tư cách gì mà đại diện cho cả Viên Điện? Hay cha ngươi là Điện chủ của Vân Điện?”

“Ta...” Tên kia cứng họng. Tuy bọn họ mang danh đứng đầu trong đám đệ tử bình thường của Vân Điện thì cũng được coi là tinh anh trong tinh anh, nhưng nếu so với đệ tử tinh anh thực sự của Vân Điện thì địa vị còn kém xa. Nói cho cùng thì họ cũng chỉ là những đệ tử bình thường, tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ là muốn thăng cấp lên làm đệ tử tinh anh.

“Giờ các ngươi còn ngăn cản ta không?” La Chinh cười nhạt: “Ngón tay ta hình như hơi tê rồi!”

Nói xong La Chinh lại hơi buông lỏng ngón tay, cổ áo tên đệ tử Vân Điện lại trượt xuống một phân, giờ thì La Chinh chỉ còn dùng ngón tay trỏ và đầu ngón cái mà giữ cổ áo tên kia nữa thôi.

Tên đệ tử Vân Điện kia thật đáng thương, hắn đã sợ hãi đến cực hạn, hai mắt trợn lên nhưng không dám hét, không dám thốt lên dù chỉ một lời, cũng không dám lộn xộn.

“Không... Không... không ngăn nữa... Ngươi kéo hắn lên trước đã!” Đệ tử Vân Điện kia nào dám cản đường nữa, bọn họ đâu thể ngờ tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng kia lại tàn nhẫn như vậy? Nếu không nói thế, hắn mà buông tay thật thì phiền to rồi.

La Chinh nhẹ nhàng nhấc tay, tên đệ tử đang bị treo lơ lửng trên không đã được La Chinh lôi lên, tung lên không trung rồi nặng nề rơi xuống đài cao.

Chỉ trong chớp mắt rơi xuống đài cao, tên kia đã xoay người, khí thế trong người hoàn toàn bạo phát, chân nguyên cũng ào ào tuôn ra. Đệ tử Vân Điện này dường như cũng là một kẻ rất hung hăng, vừa thoát khỏi nguy hiểm đã muốn ra tay với La Chinh.

Thế nhưng tên đệ tử này vừa mới xoay người, vừa rút ra một thanh đoản kiếm nho nhỏ thì chớp mắt đã có một đóa kiếm hoa xoẹt qua tay hắn.

“Xoẹt!”

Trên cánh tay tên đệ tử Vân Điện đã nỡ rộ một đóa hoa máu xinh đẹp, đoản kiếm và cả một đoạn cánh tay của hắn, cùng rơi xuống đất.

Lưu Quang Kiếm lay động trên tay La Chinh, một giọt máu từ mũi kiếm nhỏ xuống, không cách nào lưu lại trên mặt kiếm trơn láng. Vẻ mặt La Chinh lạnh lùng nói: “Thật sự nghĩ rằng khi nãy là ta hù ngươi thôi sao? Khiến ngươi kích thích chút mà lại không tổn hao sợi tóc nào mà buông tha ngươi? Thật sự nghĩ rằng hai chữ ‘Vân Điện’ là kim bài miễn tử của ngươi đấy à?”

Thấy cảnh này, các võ giả đều im lặng.

Thiếu niên này, rất tàn cmn ác!

Hai nữ đệ tử Thải Vân Tông thì càng che miệng kinh hãi.

Trên đài cao lúc trước, bọn họ vốn nghĩ La Chinh không biết lượng sức mình mà khiêu chiến Bàng sư ca của Lam Vân Tông, thậm chí còn nghĩ tới chuyện Bàng sư ca sẽ không khiêu chiến với hắn, nên hắn mới nói ra mấy câu mạnh mẽ đó, chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm.

Không ngờ là hắn vốn không sợ, đối phó với người Vân Điện cũng không hề nương tay, một nhát kiếm cứ thế mà chặt đứt cánh tay đệ tử Vân Điện.

Thế này thì còn gặp bao nhiêu chuyện nữa?

Võ giả ở đây đều là đệ tử đứng đầu tông môn nhị phẩm, bàn về thực lực thì họ đều kém xa những đệ tử trong tốp 10 đệ tử hàng đầu của Vân Điện, nhưng bọn họ không hề sợ hãi hai kẻ đứng canh cửa này, thứ họ sợ chính là Vân Điện.

Dù là Lam Vân Tông, Tường Vân Tông, hay bất kỳ tông môn nào khác thì ngay từ đầu bọn họ đã biết rõ sự tồn tại của Vân Điện. Vân Điện chính là tông môn tứ phẩm, dù là tông chủ tông môn nhị phẩm thì cũng chỉ là một chấp sự nho nhỏ trong Vân Điện mà thôi. Như vậy có thể tưởng tượng sự tồn tại của Vân Điện chí cao vô thượng tới cỡ nào?

Cho nên đụng phải đệ tử Vân Điện thì dù là thực lực đệ tử Vân Điện không bằng bọn họ, những võ giả này cũng không dám ra tay.

Nhìn cánh tay cụt của mình, tên đệ tử Vân Điện cũng sợ ngây người, hắn ôm vết thương cắn răng nói: “Ngươi… Ngươi dám chém đứt tay ta! Ta...”

Không ngờ tên này còn chưa nói hết, Lưu Quang Kiếm của La Chinh đã đặt trên mặt, mũi kiếm chạm trúng mi tâm hắn, một giọt máu theo vết thương chảy xuống.

“Ta, không có tâm trạng nghe mấy lời nói nhảm của ngươi. Mấy câu này ta nghe quá nhiều lần rồi, mất hết kiên nhẫn rồi. Ngươi nói thêm chữ nữa, chết!”

La Chinh mặt không đổi sắc mà nói.

Tên đệ tử Vân Điện này vẫn đang run rẩy. Có thể bước vào Thử Luyện Giả Chi Lộ thì tên này cũng coi như là đứng đầu trong đám đệ tử bình thường, là cường giả Chiếu Thần Tam Trọng, cao hơn La Chinh cả một cảnh giới lớn, thế mà lại sợ La Chinh đến mức run rẩy.

Đệ tử Vân Điện khác thấy thế cũng tức thời ngậm chặt miệng lại. Cụt tay cũng không phải chuyện khó giải quyết, ít nhất vẫn còn cánh tay còn lại, chỉ cần dùng đan dược phụ trợ thì trong thời gian ngắn cũng có thể tại nối lại. Nhưng đoạn tay nối này sẽ không được như cánh tay lúc trước, hơn nữa phải tốn một khoảng thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn được. Đối với bất kỳ một võ giả nào thì đây là một thiệt hại không hề nhỏ.

Thu kiếm vào bao, nhét lại vào nhẫn tu di, La Chinh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến lối đi bên cạnh đài cao, để lại một đám võ giả với ánh mắt kính sợ.

Thực ra từ đầu đến cuối, La Chinh cũng không lộ hết thực lực siêu cường của mình, không ít võ giả đều có được thực lực này, nhưng bọn họ ngàn vạn lần cũng không dám làm chuyện động trời như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.