Bách Luyện Thành Thần

Chương 40: Cảnh giới vong ngã



- Tại sao La Chinh lại ngu ngốc đến vậy cơ chứ? Vậy mà lại đi chấp nhận khiêu chiến cùng Từ Liệt. Nếu là ta, ta liền ngậm chặt miệng lại, đánh chết cũng không đáp ứng a!

- Hắc hắc, hẳn tên này vừa mới thông qua thí luyện khảo hạch, trở thành đệ tử ngoại môn, liền tâm cao khí ngạo, cho rằng mình là vô địch thiên hạ rồi. Loại người như vậy, sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng máu thôi.

- Ta nghe nói chuyện không phải như vậy. La Chinh này cực kỳ khí phách, trực tiếp chủ động khiêu chiến với Từ Liệt!

Rất nhanh, chuyện La Chinh muốn khiêu chiến với Từ Liệt dường như đã trở thành một tin tức cực kỳ nóng hổi, truyền ra khắp cả ngoại môn của Tiểu Vũ Phong.

La Chinh, nhân vật chính trong trận quyết đấu lôi đài, hiện đang lạnh nhạt ngồi trên giường của mình, tiếp tục khổ tu Tinh Thần Thứ.

Còn có mấy ngày nữa là lên lôi đài rồi. Hắn đã đáp ứng chuyện khiêu chiến, tuyệt đối sẽ không làm loại rùa đen rụt đầu.

Nếu như trước lúc đó hắn có thể luyện thành Hóa Hồn Vi Thích, thì phần thắng mà hắn nắm chắc sẽ lớn hơn một chút.

“Hóa Hồn Vi Thích… Rốt cuộc phải làm sao mới có thể huyễn hóa linh hồn thành một cây thích đây?”

Linh hồn là thứ vô hình vô chất. Dưới tình huống thông thường, linh hồn đều duy trì ở trạng thái của riêng nó.

Trong lúc đang ngồi thiền, bất tri bất giác hắn đã đi vào trong bản ngã của mình.

Linh hồn của La Chinh liền hiện ra hình dạng của chính hắn.

Chỉ cần không quên mất chính mình, thì linh hồn của hắn sẽ luôn duy trì ở hình dạng này, không thể hóa thành hình dạng khác, càng không thể Hóa Hồn Vi Thích.

“Chỉ có hoàn toàn quên đi bản thân mình, mới có thể biến linh hồn hóa thành hình dạng, trạng thái khác.”

Nghĩ đến đây, trong lòng La Chinh bỗng lóe lên một tia sáng.

- Ta hiểu rồi! Mấu chốt của bước này, chính là vong ngã!

“Nhưng… Làm sao để tiến vào cảnh giới vong ngã đây? Hoàn toàn quên đi chính mình là sao? Điều này… Làm sao có thể?”

La Chinh nhíu chíu chân mày. Ngay sau đó, hắn liền nhắm hai mắt lại, tựa như muốn quên mất đi mình là ai.

Qua hơn nửa canh giờ, ngoại trừ cảm giác ủ rũ mệt mỏi liên tục ập đến ra, cũng không có bất kì một điều gì khác lạ xảy ra.

La Chinh có chút mất kiên nhẫn, trong lòng cảm thấy hơi chán nản. Chính mình lựa chọn hai quyển công pháp thượng phẩm, cuối cùng bởi vì tư chất kém cỏi, một quyển cũng không thể lĩnh ngộ được. Việc này đúng thực là một chuyện đả kích rất lớn đối với hắn.

Mang theo cảm giác buồn bực, La Chinh rời khỏi gian phòng của mình, đi theo đường mòn hướng lên đỉnh của Tiểu Vũ Phong mà leo lên.

Hiện tại mới chỉ là canh năm mà thôi. Bên ngoài mặt trời vẫn còn chưa hoàn toàn ló dạng, xung quanh đều là một mảnh yên tĩnh.

Trên con đường núi, cách khoảng sáu, bảy trượng, có một chỗ vách núi cao chót vót, mở rộng ra bên ngoài. Tạo thành một đài quan sát bằng thiên nhiên.

Ở trước đài quan sát có một tòa tiểu đình tinh xảo.

Vào lúc này, không có bất kì ai ở trong tòa tiểu đình này cả.

La Chinh đi dạo tới, đứng ở trong tiểu đình, ánh mắt nhìn ra phía xa. Dõi theo quan cảnh những ngọn sơn phong liên miên không dứt như ẩn mình vào trong những đám mây trắng xóa.

Ngọn sơn phong gần với chỗ này nhất, chính là Thiên Quỳnh Phong, xếp hạng thứ hai mươi mốt. Ngọn sơn phong xa hơn Thiên Quỳnh Phong một chút, là Hoàn Linh Phong, xếp hạng thứ năm…

Những ngọn sơn phong này, đứng sừng sững như vậy có lẽ cũng đã hơn trăm vạn, ngàn vạn năm rồi. Đệ tử dù cho thiên phú có cao, dung mạo có xinh đẹp, đối với những ngọn sơn phong này, bọn họ cũng chỉ lặng lẽ trôi qua như dòng chảy của thời gian mà thôi.

La Chinh đứng ở nơi này, cảm thụ quan cảnh hùng vĩ xung quanh. Hắn cảm thấy bản thân mình cứ như là một hạt cát nhỏ bé bên trong một con sông rộng lớn vậy.

Đối mặt với viễn cảnh này, trong lòng La Chinh đột nhiên có một hồi xúc động.

Qua thời gian, La Chinh nhắm dần hai mắt lại, tưởng tượng chính mình càng ngày càng nhỏ bé. So với hạt cát, thứ còn nhỏ hơn cả hạt cát chính là hạt bụi, so với hạt bụi…

Nhỏ đến mức không còn đáng kể, bé đến độ gần như là hư vô…

"Ầm" một tiếng. Trong đầu của La Chinh dường như đã mở ra một cánh cổng vàng.

Ngay lúc này, La Chinh dùng phương pháp riêng của mình tiến vào hư vô, để cho bản thân hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không còn tồn tại trên thế gian. Đây chính là cảnh giới vong ngã!

La Chinh chợt mở hai mắt ra, thế nhưng, hết thảy tất cả các sự vật trước mắt cứ như là không ở trong mắt hắn vậy. Phảng phất như muốn biến thành cây liền có thể biến thành cây, muốn biến thành cỏ liền có thể biến thành cỏ. Như thể hết thảy vạn vật trên thế gian La Chinh hắn đều có thể biến ảo.

Về phần Hóa Hồn Vi Thích, tầng thứ hai của Tinh Thần Thứ. Suy nghĩ của La Chinh khẽ chuyển, chợt có một cây thích nhọn hoắt, có chút tối tăm mờ mịt, nương theo mi tâm phóng ra bên ngoài.

“Cuối cùng thành công rồi!”

Hiện tại, hắn đã thành công trong việc phóng ra Hóa Hồn Vi Thích. Cái thanh thích mờ mờ nhọn hoắt kia chính là linh hồn của La Chinh hắn biến ảo mà thành. Ngoài trừ chính hắn ra, những người khắc căn bản không thể nhìn thấy được.

“Nếu dùng trong chiến đấu, đúng thật là khó lòng phòng bị a!”

Tuy nhiên, cây thích kia chỉ có thể công kích trong khoảng cách một mét mà thôi. So với câu "Ngàn mét ở trong, khó lòng phòng bị" vẫn còn kém khá xa. Mặc dù vậy, hiện tại hắn cũng đã lĩnh ngộ được Vong Ngã Chi Cảnh, mở ra thêm một cây cầy nối bên kia sông, con đường tu luyện của hắn sau này hẳn sẽ dễ đi hơn một chút.

La Chinh mỉm cười. Đối với trận tỉ thí ba ngày sau, vốn hắn vẫn còn có chút lo lắng. Vào lúc này, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút chờ mong.



Ba ngày, đảo mắt cái đã trôi qua.

Ở Tiểu Vũ Phong, lôi đài luôn là chuyện thu hút sự chú ý của mọi người nhất.

Ở nơi đây, mọi người có thể quan sát những trận đấu chân chính, có thể cảm thụ được những thứ mà trong lúc tu luyện khó có thể đạt được.

Có rất nhiều đệ tử ngoại môn nhờ vào việc quan sát những trận chiến mà thông hiểu được thêm nhiều đạo lý, đúc kết lại tâm pháp của mình, từ đó giúp bản thân có cơ hội đột phá.

Trên con đường khắc khổ tu luyện, có thể coi là tẻ nhạt, không thể thiếu đi những trận quyết đấu ân oán cừu tình trên lôi đài này.

Huống hồ gì lần này lại là Luyện Tạng Cảnh đối chiến với Bán Bộ Tiên Thiên!

Nếu như nói Từ Liệt, Bán Bộ Tiên Thiên, là một con sư tử mạnh mẽ, vậy thì La Chinh, Luyện Tạng Cảnh, cứ như là một chú chuột nhỏ vậy. Cả hai hoàn toàn không nằm trong cùng một đẳng cấp.

Hầu hết mọi người đều khẳng định rằng trận đấu sẽ diễn ra rất ngắn ngủi. Kết quả cũng không cần phải nói. Hẳn là Từ Liệt sẽ ra tay hành hạ La Chinh cho đến chết.

Đám người Từ Liệt đã đi đến lôi đài chờ đợi từ rất sớm.

Hôm nay, đi theo Từ Liệt còn có thêm một người trung niên.

Người trung niên này trên đầu đội khăn vuông, thân mặc áo màu xám, trông dáng vẻ có lẽ là một hạ nhân.

Tuy nhiên, khi phần đông đệ tử ngoại môn nhìn vào đồ án hình bát quái được thêu trên chiếc áo xám của người trung niên, cũng chẳng có ai dám xem thường hắn..

Cái đồ án hình bát quái này, chính là gia huy của Gia Cát gia, một trong Thất Đại Thế Gia.

Mặc dù người này chỉ là một tên hạ nhân mà thôi, thế nhưng hắn lại đến từ Gia Cát gia. Sĩ tộc của Thất Đại Thế Gia trong toàn bộ vương triều được tính là tồn tại hàng đầu. Không phải là thứ mà ngoại môn đệ tử của Thanh Vân Tông có thể xem nhẹ.

- Thiếu gia nhà ta nói rằng, hôm nay, bất luận như nào, người này nhất định phải chết.

Người trung niên nghiêm túc nói. Dù cho đang đối mặt với Từ Liệt với thực lực Bán Bộ Tiên Thiên, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kiêu căng, không hề đặt Từ Liệt vào trong mắt.

Tu luyện giả có thể bước vào Bán Bộ Tiên Thiên, ít nhiều gì trong người cũng mang theo một chút ngạo khí. Dù cho trong lòng khó chịu, thế nhưng con đường tương lai của Từ Liệt hắn vẫn phải nhờ cậy vào vị "Thiếu gia" kia. Cho nên, hắn vẫn cố kèm nén lại tính khí của mình, gật gật đầu nói:

- Đó là điều tất nhiên. Trên lôi đài, quyền cước không có mắt. Một tên Luyện Tạng Cảnh nho nhỏ mà thôi, cũng dám cả gan khiêu chiến với ta. Hiển nhiên là hắn phải chết rồi!

Người trung niên nhẹ gật đầu, nói:

- Tốt lắm. Ngươi không phải là vẫn muốn được tấn thăng làm đệ tử nội môn sao? Thiếu gia nói, nếu ngươi có thể giải quyết được sự tình ngày hôm nay, tháng sau ngươi sẽ được điều đi Hắc Nham Phong, hơn nữa còn trở thành đệ tử nội môn!

Từ Liệt nghe vậy liền mừng rỡ, luôn miệng nói:

- Vậy ta xin đa tạ thiếu gia trước.

Trở thành đệ tử nội môn, đối với sĩ tộc, đây quả thực là một chuyện cực kì dễ dàng. Thế nhưng đối với những đệ tử có gia cảnh hết sức bình thường như Từ Liệt, thì đây lại là một chuyện gian nan vô cùng.

Thời gian Từ Liệt tiến vào Tiểu Vũ Phong, tính đến nay cũng đã hơn năm năm. Trong năm năm này, thực lực của hắn đã có tiến bộ rất lớn. Đồng thời, hắn vẫn luôn mong muốn được trở thành đệ tử nội môn.

Cho dù là ở ngọn sơn phong nào, đãi ngộ của đệ tử nội môn so với đệ tử ngoại môn vẫn có một sự chênh lệch cực kì lớn. Đan dược tu luyện, tiền chi tiêu hàng tháng, tu luyện tràng được cung cấp để tu luyện, tất cả đều được tăng lên một cách rõ rệt.

Muốn đi vào nội môn, đệ tử ngoại môn nhất định phải trổ hết tài năng, phải đứng ở phía trên vạn đệ tử ngoại môn khác. Mặc dù thực lực của Từ Liệt hắn không tệ, ở Tiểu Vũ Phong có thể xếp hạng thứ ba mươi. Thế nhưng, vào mỗi lần tranh đoạt danh ngạch đệ tử nội môn diễn ra, hắn đều thất bại trong gang tấc.

Trải qua năm năm chờ đợi, sự kiên nhẫn của hắn rốt cuộc cũng dần mất đi. Hiện tại, có người lại nói chỉ cần hắn giết chết La Chinh, liền có thể đưa hắn vào Hắc Nham Phong xếp hạng thứ hai trong ba mươi ba ngọn sơn phong. Hơn nữa, còn có thể tấn thăng làm đệ tử nội môn. Chuyện này đối với Từ Liệt hắn tuyệt đối là một sự cám dỗ rất lớn.

Hắn không thể không động tâm được.

Về phần tên La Chinh vừa mới tiến vào Tiểu Vũ Phong kia, cũng chỉ là đá kê chân cho tiền đồ của hắn mà thôi. Liệu ai sẽ quan tâm đến cơ chứ?

Nghĩ đến việc bản thân mình rồi sẽ có một bước ngoặt mới, Từ Liệt không nhịn được, trên mặt liền hiện lên một tia hưng phấn.

Chờ đợi nửa canh giờ, Từ Liệt cảm thấy có chút nôn nóng, hắn cũng có cảm giác rằng thời gian trôi qua cực kì chậm rãi. Đồng thời, trong lòng sinh ra một chút nghi hoặc.

“Không phải là tên tiểu tử kia sau khi đồng ý ứng chiến lại cảm thấy hối hận đấy chứ?”

Những người đến đây chờ đợi xem cuộc chiến cũng nghị luận với nhau ầm ĩ cả lên.

Đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong là một tập thể lớn, danh dự của mỗi người đều rất trọng yếu. Nếu như La Chinh đáp ứng đối chiến rồi sau đó lại đổi ý, danh dự của hắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

- Tên La Chinh này hẳn là không dám đến rồi. Nói năng khoác lác, lúc lâm trận lại cong đuôi lùi bước. Loại người này nhất định sẽ không có tiền đồ gì!

- Đi thôi! Đi thôi! Không có gì để xem nữa rồi. Để thời gian này đi tu luyện còn tốt hơn. Ta biết ngay Tiểu Vũ Phong chúng ta lại có thêm một kẻ không ra gì mà!

Sau một canh giờ, có không ít người thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị nhấc chân rời đi.

Từ Liệt vốn tính tình nôn nóng, trong lúc chờ đợi hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Tên La Chinh kia còn chưa tới, chỉ sợ rằng Từ Liệt hắn đã mất đi sự kiên nhẫn rồi.

- Từ Liệt, ngươi nói rằng hôm nay La Chinh sẽ đến ứng chiến. Tại sao giờ này rồi vẫn còn chưa có xuất hiện?

Tên hạ nhân của Gia Cát gia hỏi.

Từ Liệt vẫn tỏ vẻ tươi cười nói:

- Yên tâm đi! Chu quản sự, tên tiểu tử kia không dám không đến đâu!

Chu quản sự kia hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Được vậy thì tốt. Hi vọng ngươi không làm lãng phí thời gian của ta, làm phụ lòng phân phó của thiếu gia nhà ta.

- Không dám, không dám!

Từ Liệt đang nói, chợt nhìn thấy thân ảnh La Chinh lóe lên, sải bước bước vào cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.