Bách Luyện Thành Thần

Chương 407: Bút pháp hoàn mỹ



<!---->Bức thần văn đầu tiên mà Thanh Long truyền thụ cho hắn gọi là thần văn định thần, tương ứng với phù văn định thần.

Loại phù văn này thường được bố trí trong mật thất tu luyện, thậm chí còn có thể được dùng trên lư hương. Kích phát hiệu quả của loại phù văn này có thể khiến cho người ta nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng.

Võ giả trong khi tu luyện, hay luyện đan sư khi luyện đan, luyện khí sư khi luyện khí đều cần tập trung tinh thần hết sức, tác dụng của phù văn định thần là an thần, có thể áp chế loạn khí trong lòng người.

Theo lời Thanh Long giải thích thì đây là thần văn cấp một cơ bản nhất, độ khó cũng không lớn.

Nhưng cái gọi là độ khó không lớn của Thanh Long thì chắc chỉ là đối với nó mà thôi...

Sau khi La Chinh vẽ ra đường đầu tiên trên giấy thì nhìn thấy nó cứ như một vệt than cháy đen, giống như đám vật liệu hỗn hợp kia, căn bản không có tác dụng gì.

“Hắc hắc, nét đầu tiên coi như bỏ đi.” Thanh Long cười nói.

La Chinh nhếch miệng. Hắn cũng không nghĩ mới viết nét đầu tiên đã thành công. Trên bản “Nguyên tắc chung của thần văn” mà Thanh Long truyền thụ cho hắn có ghi lại, sau khi lực linh hồn được rót vào đòi hỏi phải cảm nhận cực kỳ tinh tế, để phân biệt các loại vật liệu trong mực nước, sau đó sắp xếp chúng theo quy tắc nhất định. Như vậy, nét vẽ ra sẽ không đen xì thế này mà tỏa ra đủ loại ánh sáng.

Đổi một tờ giấy khác, tay cầm bút phù văn lên chuẩn bị một hồi lâu. Cho dù hắn đã có thể làm được Hóa Hồn Vi Thứ, hơn nữa đạt đến cảnh giới Vong Ngã, nhưng về mặt cảm nhận tinh tế thì lại không hề thành thạo chút nào.

Dù sao thi triển Kinh Thần Thứ thì chỉ cần đâm trúng linh hồn đối phương là được, không yêu cầu phải quá tỉ mẩn nên La Chinh cũng không luyện tập phương diện này.

Chuẩn bị một hồi lâu, La Chinh lại hạ bút lần nữa, thời điểm tiếp xúc đến trang giấy, trên ngòi bút liền tách ra một đám màu xanh chói lọi!

“Thành!”

Trong lòng La Chinh kích động, vừa mới vẽ ra chưa được một tấc, màu xanh rực rỡ lại lập tức biến mất, một nửa đầu còn tản ra màu xanh, thế nhưng mà phần sau lại là một nét đen xì.

“Haha...”

Không ngoài dự đoán, Thanh Long trong đầu lại vô tình cười nhạo.

La Chinh buồn bực nói với Thanh Long: “Hay ngươi đi thử xem?”

“Ta vẽ một thần văn cấp một? A...” Trên mặt Thanh Long toát ra vẻ khinh thường, rõ ràng chuyện vẽ một thần văn cấp một là sự sỉ nhục lớn lao đối với nó.

Trên thực tế, điều khiến con Thanh Long này kiêu ngạo nhất không phải là sức mạnh của nó. Trên đỉnh lò huyền bí này có chín con Chân Long, thực lực của nó đứng đầu từ dưới đếm lên, chẳng qua thành tựu lớn nhất của nó chính là chế tạo thần văn! Ngay cả Đại Thiên Trân Lung Trận bảo vệ Long tộc cũng là do một tay Thanh Long bố trí!

Thần văn cấp một, chuyện này chẳng khác nào để một vị đầu bếp đẳng cấp đi nấu một bát cháo loãng, quả thực là sỉ nhục.

Thế nhưng Thanh Long đã đồng ý dạy La Chinh vẽ thần văn, chuyện làm mẫu chắc chắn nó vẫn sẽ làm.

Thanh Long không có bản thể nhưng lại có thể phóng ra lực linh hồn, nó nói: “Giơ bút phù văn của ngươi lên!”

Sau khi La Chinh giơ bút phù văn lên thì có một đường linh hồn cực kì nhỏ chui ra! Đây chỉ là một cái phân thân nho nhỏ của linh hồn Thanh Long khổng lồ mà thôi. Nhìn qua đó chính là một con Thanh Long nhỏ bé vô cùng mê người. Con Thanh Long nhỏ này lập tức chui vào trong cây bút phù văn của La Chinh, sau đó Thanh Long liền nói: “Được rồi, ngươi có thể hạ bút!”

Tay La Chinh cầm bút phù văn, nhẹ nhàng kéo một phát trên giấy, một nét màu xanh thẳng tắp xuất hiện trên trang giấy. Một đường cong này chắc nịch mượt mà, giống như phát huy đến cực hạn những đặc tính của đám vật liệu kia.

Sau khi vẽ ra một nét, La Chinh liền ngừng lại, kinh ngạc nhìn đường nét mảnh dẻ vẫn lóe ra ánh sáng màu xanh đó, không nói một lời.

“Haha, nhóc con, thế nào?” Thanh Long trong đầu thản nhiên cười nói.

“Mạnh thật...” La Chinh cảm thán nói.

“Tất nhiên. Chẳng qua ngươi cũng không cần sốt ruột, thật ra ban nãy mới lần đặt bút thứ hai ngươi đã nắm giữ được bí quyết rồi, chẳng qua ta không nói thôi. Mấy phù văn sư có thiên phú kém một chút cũng phải mất tới mấy tháng, thậm chí nửa năm luyện tập mới có thể làm được.”

Thanh Long châm biếm thì châm biếm thế thôi, chứ thật ra trong lòng rất kinh ngạc với tốc độ của La Chinh, vẽ thần văn cứ như là năng lực trời sinh của hắn!

“Nửa năm?” Bởi vì nét Thanh Long vẽ ra quá chênh lệch với mình nên La Chinh hơi uể oải, nghe xong lời này mới thấy, dường như hắn còn tốt chán. Con người chính là như thế, thường thì càng am hiểu thứ gì liền càng có hứng thú lớn với thứ đó. Khóe miệng La Chinh cong lên, giơ tay đổi một tờ giấy mới, bút phù văn trong tay lại một lần nữa hạ xuống trang giấy!

“Linh hồn phải thật tinh tế, phải cảm nhận vật liệu một cách tỉ mỉ!”

“Để chế ra được mực nước đen này có bốn loại vật liệu tất cả, trong đó mấy cái hạt thô thô chính là Liệt Tính Cát Căn, Hàn Âm Thảo thì vô cùng nhẵn mịn, khi hạ bút phải để Hàn Âm Thảo lắng đọng ở tầng dưới cùng để làm chỗ dựa, chỉ có như vậy mới có thể phát huy được hiệu lực và tác dụng của Liệt Tính Cát Căn...”

“Loại vật liệu Liệt Tính Cát Căn này vốn có màu xanh, vừa rồi nét mà Thanh Long vẽ ra cũng có ánh sáng màu xanh rực rỡ, thần văn đó có lẽ lấy Liệt Tính Cát Căn làm chủ, chính phụ rõ ràng...”

“Hạ bút!”

Linh hồn La Chinh lúc này đã được rót vào ngòi bút, lúc ngòi bút tiếp xúc với trang giấy thì bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng màu xanh cực kỳ mãnh liệt!

“Tia sáng này...” Thanh Long cũng sợ tới ngây người, chẳng qua nó nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, trên mặt dần hiện ra một tia ý vị sâu xa: “Vẫn là xem thường tên nhóc này rồi...”

Trong nháy mắt này, La Chinh gần như đã phát huy hết đặc tính của hỗn hợp các vật liệu này!

Trong phù văn sư, nếu có ai có thể phát huy hoàn toàn đặc tính của vật liệu thì sẽ được gọi là “bút pháp hoàn mỹ”!

Với thực lực của Thanh Long, chuyện vẽ một thần văn cơ bản nhất, phát huy ra bút pháp hoàn mỹ là một chuyện rất đơn giản, thế nhưng La Chinh mới chỉ là bút thứ ba trong cuộc đời lại có thể vẽ ra bút pháp hoàn mỹ, Thanh Long cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể nói thằng nhóc này trời sinh đã hợp để vẽ thần văn.

Loại chuyện này trong mắt Thanh Long cũng được coi là giỏi lắm rồi, thế nên nếu mấy phù văn sư trong Trung Vực mà biết thì chỉ sợ cả đám sẽ trực tiếp ngất đi.

Dù sao thì những nhân vật và tầng lớp Thanh Long tiếp xúc đều vượt xa thế giới của La Chinh rất nhiều, hai bên căn bản không thể so sánh. Cho dù La Chinh có thể phát huy ra bút pháp hoàn mỹ ở ngay bút thứ ba thì đối với Thanh Long cũng không phải chuyện không thể tiếp nhận.

Nhưng đối với phù văn sư trong Trung Vực mà nói, bút pháp hoàn mỹ này cũng giống như kiếm ý viên mãn, chỉ có thể gặp chứ không cầu được. Rất nhiều phù văn sư vẽ phù văn tới vài chục năm cũng chưa từng vẽ ra được một nét bút pháp hoàn mỹ, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể phát huy được khoảng bảy tám phần uy lực trong vật liệu mà thôi. Người có thể phát huy được đến chín phần thì cơ bản cũng đều là nhân vật cấp đại sư rồi.

Thế nhưng La Chinh mới chỉ vỏn vẹn vẽ ra bút thứ ba đã thi triển ra được bút pháp hoàn mỹ, chuyện này tương đương với điều gì?

Cũng giống như võ giả luyện kiếm, đến lần thứ ba vung kiếm liền lĩnh ngộ ra kiếm ý viên mãn, trong mắt phù văn sư ở Trung Vực thì chỉ có thể là điều không bao giờ tưởng tượng nổi.

Vẽ phù văn, quan trọng nhất chính là năng lực khống chế vật liệu trong mực nước, La Chinh đã đạt được bước đầu tiên, độ khó đằng sau sẽ không quá lớn, chỉ cần chú ý giữa bút pháp và tiếp điểm.. vv....

Đường thần văn cấp một cơ bản nhất cũng không phức tạp lắm, theo lời Thanh Long hướng dẫn, từng đường cong dài hẹp lóe ra màu xanh rực rỡ được hiện ra trên giấy, không ngừng kéo dài, nối liền.

Chỉ chốc lát sau, một bức thần văn rõ ràng hiện lên trên giấy được tạo thành từ 24 nét. Sau khi nét bút cuối cùng của La Chinh được nối liền với nét đầu tiên thì những màu xanh trên nét vẽ liền dần dần tối đi theo thời gian.

“Thành!” La Chinh nhìn những nét sắc bén tạo thành thần văn, trên mặt toát ra vẻ hưng phấn.

Thanh Long yên lặng, chăm chú lên tác phẩm thần văn cấp một của La Chinh.

Tuy rằng chỉ là thần văn cấp một, nhưng bởi vì La Chinh thi triển ra được bút pháp hoàn mỹ, phát huy được hết uy lực của vật liệu trong mực nước cho nên bức thần văn cấp một này hẳn là còn có thể so với thần văn định thần cấp hai.

Sau một lúc lâu, Thanh Long mới lên tiếng: “Rất tốt! Dù là ta thì vẽ bức thần văn định thần cấp một này, có lẽ cũng chỉ tốt hơn ngươi một chút thôi...”

Nghiêm khắc mà nói thì La Chinh như là đã vẽ ra được bút pháp hoàn mỹ, Thanh Long cũng là bút pháp hoàn mỹ, hiệu quả của thần văn định thần cấp một thực tế cũng giống nhau. Chẳng qua Thanh Long muốn vớt vát lại chút mặt mũi nên mới nói ra một câu như vậy. Dù sao thì vừa này nó còn cười nhạo La Chinh kia mà.

Trừ phi vẽ thần văn cao cấp hơn thì Thanh Long mới có thể chiếm được ưu thế. Cấp bậc của thần văn tăng lên như thần văn cấp ba, cấp bốn thì càng cần nhiều vật liệu hơn, càng ngày càng phức tạp hơn, muốn tạo ra được hỗn hợp các vật liệu này một cách hoàn mỹ thì độ khó sẽ tăng lên theo cấp số nhân, muốn phát huy ra bút pháp hoàn mỹ cũng khó hơn, dùng lực linh hồn của La Chinh hiện tại thì không thể nào làm được.

“Bức thần văn định thần này sử dụng thế nào?” La Chinh giơ tay cầm tấm thần văn lên, vừa tỉ mỉ xem xét vừa nói.

Thanh Long nói: “Thông thường phù văn sẽ sử dụng kết hợp với ảo trận, thế nhưng bây giờ ngươi không cần bố trí ảo trận, có thể trực tiếp dùng chân nguyên của mình kích phát.”

Trong Đông Vực, ảo trận sư cũng chính là phù văn sư, giống như đệ tử Hắc Minh của Hắc Nham Phong La Chinh đã từng giao thủ, hắn cũng là một vị ảo trận sư. Thế nhưng phù văn của hắn được vẽ lên trên cờ trận, thông qua bàn ảo trận trong tay để kích phát. Hơn nữa năng lượng bình thường ảo trận tiêu hao là năng lượng của Phương Tinh, còn trong Trung vực thì là năng lượng của đá chân nguyên.

La Chinh gật đầu, dán thần văn lên trên vách tường, sau đó rút ra một phần chân nguyên, rót vào trong thần văn.

Đúng lúc La Chinh rót chân nguyên vào thì đường thần văn định thần bỗng nhiên lại tản ra màu xanh rực rỡ. Dưới ánh sáng màu xanh rực rỡ ấy, La Chinh lập tức có một loại cảm giác sảng khoái tinh thần, giống như hắn vừa mới tỉnh dậy vẫn còn buồn ngủ, bỗng nhiên kéo rèm ra thì đập vào mặt hắn là cảnh sắc khiến tinh thần phấn chấn, tất cả mệt mỏi trong người lập tức biến mất!

“Công hiệu của thần văn định thần cấp một này quả nhiên thật xuất sắc, nhưng không biết liệu bán được bao nhiêu tiền nhỉ?” La Chinh thầm tính toán trong lòng.

Vốn La Chinh còn cho rằng mình là đại phú ông, ai ngờ 10 vạn viên Phương Tinh căn bản cũng chẳng đủ dùng, chỉ một viên đá chân nguyên cực phẩm cũng khiến La Chinh hắn phải phấn đấu thật lâu. Ngày mai hắn phải thử cầm bức thần văn này đi hỏi giá một chút xem thế nào mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.