Bách Luyện Thành Thần

Chương 417: Ứng long



<!---->Trước mặt ba vị cường giả Thần Đan Cảnh, lúc này có ai dám nhúc nhích?

Chỉ e số phận sẽ chẳng khác mấy với vị võ giả Chiếu Thần Cảnh vừa rồi kia, bị đập thành một đám máu tươi!

Cho dù là La Chinh thì cũng chẳng thể chạy thoát trước mặt ba người này! Giờ khắc này, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, nhưng hàng mày thì nhíu lại. Chuyện này không xong rồi.

“Các ngươi, đứng nguyên tại chỗ, đừng có cử động, nếu không sẽ chết!” Một vị cường giả Thần Đan Cảnh thản nhiên nhìn chằm chằm mọi người, ánh mắt kia làm cho lòng người sợ hãi.

Chỉ chốc lát sau, trên con đường bên trong trấn nhỏ kia lại lục tục xuất hiện một đám người, phải tới hơn một ngàn người! Tu vi những võ giả đó đại đa số đều là Tiên Thiên Cảnh, quần áo mặc trên người khác nhau, nhưng chẳng qua có một đặc điểm lớn nhất chính là bọn họ đều bị dây thừng màu vàng nhạt trói chặt, hơn nữa người trước còn nối với người sau, trói chặt với nhau thế này thì có muốn trốn cũng không thoát được!

Không ngờ bọn họ lại bắt nhiều người như vậy! Đây mới thật là lên Cực Âm Sơn chặt Tử Lôi Trúc?

Chờ sau khi cả đám người kia chậm rãi đi tới, hai bên đường cũng có không ít võ giả xuất hiện, hơn hai mươi người cầm dây thừng màu vàng tiến về phía đám La Chinh.

Trước mặt ba vị cường giả Thần Đan Cảnh, có ai dám phản kháng?

La Chinh cũng ngoan ngoãn để bị trói, sau đó bị người ta đuổi vào gộp cùng với đội ngũ to lớn.

Trong lòng La Chinh cũng vô cùng hoang mang, cho dù là muốn lên núi chặt Tử Lôi Trúc cần có võ giả chịu chết để dò đường thì cũng không cần nhiều người như vậy chứ? Mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh này là muốn làm gì?

Đúng lúc này, một chàng trai quần áo toàn thân đều màu tím đi tới. Thanh niên mặc đồ tím này khoảng 28 – 29 tuổi, thế mà cũng là cường giả Thần Đan Cảnh, hơn nữa còn là Thần Đan Cảnh hậu kỳ!

Ba cường giả Thần Đan Cảnh kia hành lễ với anh chàng: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Thanh niên đồ tím vuốt cằm gật đầu: “Gom đủ người rồi chứ?”

“Thiếu chủ, tổng cộng là 1036 người!” Cường giả Thần Đan Cảnh kia trả lời.

“Ừm, không tồi. Trong khoảng thời gian ngắn mà tìm được nhiều người như vậy, trở về tông môn ta sẽ ghi công lớn cho ngươi!” Anh chàng thản nhiên cười nói.

“Đa tạ thiếu chủ!” Trên mặt vị cường giả Thần Đan Cảnh kia lộ ra vẻ vui mừng.

Còn hai cường giả Thần Đan Cảnh khác thì chỉ huy đám võ giả phía dưới, duy trì đội hình của hơn một nghìn võ giả bị cho là “lợn” này rảo bước về phía trước.

Cũng trong đội ngũ lúc này, chân mày La Chinh đã nhíu chặt lại.

Trong hai vị Thần Đan Cảnh lúc đầu có một người là cường giả Thần Đan trung kỳ, mà người được gọi là thiếu chủ kia lại là cường giả Thần Đan hậu kỳ! Bọn họ dẫn nhiều người như vậy lên Cực Âm Sơn rốt cuộc muốn làm gì? Mà dù có làm gì thì chắc chắn cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp.

Mình trốn thế nào đây? Cho dù hắn rõ ràng có bản lĩnh thoát khỏi sợi dây thừng màu vàng này, nhưng sau đó thì sao? Thực lực của hắn lúc này căn bản không thể chạy trốn trước mặt cường giả Thần Đan Cảnh!

Đội ngũ hơn một ngàn người bị trói chặt lại với nhau nên tốc độ đi cũng không nhanh. Đi được khoảng nửa ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy phía xa có một ngọn núi đen tuyền, nhìn qua trông như một con voi đang ngủ say, đây chính là Cực Âm Sơn.

Sau khi đến chân Cực Âm Sơn, chàng trai áo tím kia bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc bội Long Hành, giơ cao lên, xoay một vòng về phía Cực Âm Sơn, sau đó tìm đúng được một hướng thì vội vàng đi về phía hướng đó.

La Chinh không biết miếng ngọc bội Long Hành kia, nhưng lúc này trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến một trận chấn rung kịch liệt.

“Hả? Xảy ra chuyện gì?” La Chinh cảm nhận được luồng chấn động kia là đến từ nơi sâu trong đầu mình, chẳng lẽ là Thanh Long? Hắn hỏi trong đầu: “Làm sao vậy?”

Chốc lát sau, Thanh Long mới cười “khà khà” một tiếng.

La Chinh buồn bực nói: “Gặp phiền phức lớn như vậy mà ngươi còn cười được!” Nếu như không thể chạy trốn được thì chỉ sợ lần này sẽ phải chôn thân ở đây.

“Phiền phức lớn? Ta thấy không phải, hẳn phải coi là cơ duyên lớn đi!” Thanh Long thản nhiên cười.

Cơ duyên? La Chinh không hiểu lắm. Cứ cho là có cơ duyên gì thật thì làm sao hắn có thể lấy đi trước mặt bao nhiêu cường giả Thần Đan Cảnh thế này? Vì vậy La Chinh nói: “Ngươi nói cho rõ ràng!”

La Chinh rất hiểu tầm mắt của Thanh Long. Vốn dĩ Thanh Long cũng chẳng thèm coi nơi hắn đang ở này ra gì! Giống như không gì có thể lọt vào mắt nó. Trong mắt Thanh Long, dù là bút pháp hoàn mỹ hay kiếm ý viên mãn mà La Chinh lĩnh ngộ, thậm chí là các loại bảo vật hắn đoạt được kia thì cũng chỉ như rác rưởi.

Vậy nếu ngay cả Thanh Long cũng nói là cơ duyên lớn thì cơ duyên này làm sao nhỏ được?

“Hắc hắc. Cũng có thể nói cơ duyên này có chút liên quan tới với ta! Ngươi đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nếu tên kia thật sự tìm được chỗ đó, ta chắc chắn giúp ngươi trực tiếp đột phá Chiếu Thần Cảnh!” Thanh Long thản nhiên nói: “Đại khái ta hiểu tên kia muốn làm gì.”

Đột phá Chiếu Thần Cảnh! Nghe Thanh Long nói như vậy La Chinh lại càng tò mò. Tình cảnh trước mắt này hắn không hiểu, rốt cuộc vị thiếu chủ kia tiến vào Cực Âm Sơn là muốn làm gì?

Khác với tưởng tượng của La Chinh, mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh kia căn bản không định để cho những Tiên Thiên Cảnh này dò đường mà bọn họ trực tiếp mở đường ở phía trước, gặp một vài mãnh thú thì trực tiếp đánh chết, như vậy đội ngũ hơn một ngàn người sẽ không bị quấy nhiễu.

Mãnh thú trên Cực Âm Sơn này thật mạnh, chẳng qua mãnh thú ở chân núi và sườn núi căn bản không đáng nhắc tới trước mặt cường giả Thần Đan Cảnh.

Mà vị thiếu chủ kia cứ đi được một đoạn lại lấy ngọc bội Long Hành trong tay ra xem một lần, chỉ huy toàn bộ đội ngũ đi về phía đó. Nhìn theo phương hướng đó, mục tiêu của hắn căn bản không phải đỉnh Cực Âm Sơn!

“Thanh Long, điểm đến rốt cuộc là gì? Ngươi nói cho ta biết trước!” La Chinh lại hỏi.

Thanh Long lại cười mà không đáp, chỉ nói: “Đợi ngươi đến rồi sẽ biết! Ta nói này, nếu ngươi thật sự có duyên vào được chỗ đó, ta bảo là ngươi có thể đột phá Chiếu Thần Cảnh, nhưng không chỉ như thế, còn có lợi ích lớn khác!”

Nếu Thanh Long đã không muốn nói rõ, La Chinh cũng không hỏi lại, Thanh Long này và tám con rồng khác, còn có lò luyện thần bí trong đầu hắn kia đều là một với hắn, nên hắn tin nó sẽ không hại mình.

Đi theo con đường quanh co khúc khuỷu tốn mất hơn một canh giờ, đúng lúc này, trước mặt mọi người bỗng nhiên xuất hiện một cái khe núi lõm xuống, còn ở giữa khe núi lại có một tòa tháp với ánh sáng huyền ảo.

Tháp cao chừng mười trượng, cả tòa tháp bị ánh sáng bao phủ, còn ở trên đó thì có một con quái vật lớn, đó là một con Ứng Long!

Ứng Long này có hai cánh, răng nanh sắc nhọn, trán nhô ra, tứ chi cường tráng, giương nanh múa vuốt chiếm cứ trên tòa tháp kia.

“Cuối cùng cũng tìm được. Ngày đó người bên ngoài nhìn thấy dị tượng thì cứ tưởng là Tử Lôi Trúc xuất thế, nhưng thực tế lại là một Thăng Long Đài! Giờ đây chắc chắn ta có thể được như ý nguyện! Ha ha ha!” Trong mắt anh chàng áo tím kia lóe ra ánh sáng kì dị.

Mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh kia cũng chúc mừng theo: “Chúc mừng thiếu chủ, có thể tìm được Thăng Long Đài!”

Có vẻ như nghe được tiếng cười phóng túng của anh chàng áo tím kia, Ứng Long rướn cổ lên, phát ra một tiếng gầm gừ về phía này!

“Gào!”

Nghe thấy gầm thật lớn kia, hơn một ngàn Tiên Thiên Cảnh dường như đều sợ tới mức quỳ xuống, sắc mặt xanh mét.

“Đuổi bọn họ xuống! Đi lấp đầy bụng Ứng Long!” Anh chàng áo tím phất tay hạ lệnh.

Những võ giả xung quanh vừa quơ cây roi trong tay vừa quát mắng, xua đuổi La Chinh, nhưng đội ngũ hơn một ngàn người lúc này vẫn không nhúc nhích!

Dù sao đều là chết, ai muốn chủ động chết trong miệng rồng?

Có vài võ giả Tiên Thiên Cảnh cứng rắn mắng: “Có bản lĩnh thì cứ giết ta đi, ông đây có chết cũng sẽ không đi lấp đầy cái bụng của súc sinh kia!”

“Chết thì chết đi, còn hơn là cho các ngươi được lợi!”

Giờ đây hai vị võ giả Thần Đan lúc đầu cũng đã ra tay, bọn họ đi thẳng về đây, bắt lấy vài tên võ giả ném xuống phía dưới khe núi giống như ném bao tải. Một đường trượt thẳng xuống khe núi, nhưng còn chưa ngã sấp xuống đã thấy Ứng Long ngẩng cái cổ thật dài lên, một hơi liền cắn xuống những võ giả ở đây, mấy tên võ giả còn không kịp kêu lên thảm thiết thì đã bị Ứng Long nuốt hết.

Thấy cảnh này, sắc mặt những người khác đã trắng bệch! Trước đó bọn họ còn hy vọng Ứng Long này không ăn thịt người, nhưng không ngờ nó còn ăn đến mức quá sạch sẽ, lưu loát như vậy!

Đám Tiên Thiên Cảnh đang đừng bên khe núi bị hai vị cường giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ kia lần lượt ném xuống, còn con Ứng Long mang bộ mặt dữ tợn kia cũng không từ chối, chỉ cần là võ giả bị ném xuống thì không một ai thoát!

La Chinh đứng ở vị trí tương đối gần, lúc này phía trước hắn cũng chỉ còn bảy tám người nữa, sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi, lúc này mới hỏi: “Đã đến nước này, ngươi nói cho ta biết phải làm gì đi chứ? Chắc không phải cứ trợn mắt lên nhìn ta đi lấp đầy bụng Ứng Long đâu nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.