Bách Luyện Thành Thần

Chương 420: Tranh đoạt



<!---->Tốc độ bay của mấy con quạ đen kia rất nhanh, vữa nãy còn bay ở phía chân trời vậy mà chỉ trong nháy mắt đã đến trên khe núi này rồi.

“Ha ha ha, phu nhân Độc Huyết, hình như trước khi ngươi đến đã có người nhanh chân đến trước rồi!” Đứng trên đám quạ đen đấy là một gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ màu đen nhìn không rõ tuổi tác, nhưng nếu như phu nhân Độc Huyết đã gọi một tiếng lão già, thì hẳn là người này cũng đã sống không ít năm rồi.

“Vậy thì sao nào? Ta phát hiện ra Thăng Long Đài trước ngươi, đến trước được trước, theo lý thì Thăng Long Đài này thuộc về ta hết!” Phu nhân Độc Huyết lạnh lùng nói.

Hắc Nha cười hắc hắc: “Phu nhân Độc Huyết, cũng thiệt cho ngươi là một trong những cường giả đứng đầu Trung Vực, từ khi nào đã nói đến chuyện đến trước đến sau?”

“Cho dù không nói đến thứ tự trước sau thì ngươi cho rằng ta sợ mấy con quạ đen này à?” Phu nhân Độc Huyết lạnh lùng nói.

Ba vị võ giả Thần Đan Cảnh của Quỷ Vương - Tiết gia nghe cuộc đối thoại của hai nhân vật lớn này thì lập tức thở dài trong lòng, sợ là Thăng Long Đài này, Tiết gia bọn họ không được chia cho chén canh nào rồi, chỉ hy vọng thiếu chủ nhà bọn họ có thể lấy được kỳ ngộ trong Thăng Long Đài!

Ngay vào lúc phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha đang đấu võ mồm với nhau thì ở nơi chân trời cách đó không xa, bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm!

“Grào, grào, grào!”

Một con Giao Long cực lớn đang uốn lượn vòng quanh, bay về hướng bên này.

“Giao Long?” Mặt phu nhân Độc Huyết biến sắc.

“Không đúng, ta không cảm nhận được sức sống của con Giao Long này, hình như đây là một con rối Giao Long!” Vì Hắc Nha đang đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của lão ta.

Con Ứng Long trên Thăng Long Đài nghe thấy tiếng rống của Giao Long thì cũng bất ngờ phát ra tiếng rồng ngâm! Có vẻ tiếng rống này hơi không cam lòng, hình như hôm nay có quá nhiều cường giả đến, cho dù là sinh vật mạnh mẽ như Ứng Long đây cũng cảm thấy căng thẳng.

Đợi đến khi con Giao Long kia bay đến gần thì thấy miệng rồng mở ra, có ba người xuất hiện từ trong miệng Giao Long, người dẫn đầu tất nhiên là Tiểu Điệp hiện đang giữ chức điện chủ Vân Điện.

Trải qua một tháng bế quan, khí chất của Tiểu Điệp đã có thay đổi bất ngờ. Tiểu Điệp tán công chín lần, mỗi lần tu luyện lại đều không gặp phải bình cảnh, vì vậy tốc độ tu luyện vô cùng nhanh, chỉ vẻn vẹn có một tháng đã từ Chiếu Thần Cảnh tiến thẳng vào Thần Đan Cảnh!

“Vân Điện! Ninh Vũ Điệp! Con rối Giao Long này... lấy từ đâu ra vậy?” Hắc Nha hỏi.

Phu nhân Độc Huyết đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ hâm mộ. Bọn họ thân là tông chủ tông môn tứ phẩm, tất nhiên cũng biết rõ tầm quan trọng của con rối Giao Long này. Nếu như xảy ra chiến tranh giữa các tông môn, chắc chắn con rối Giao Long này hoàn toàn có thể thay đổi chiến cuộc, chính là vũ khí chiến lược!

Ninh Vũ Điệp cười hì hì: “Không nói cho các ngươi biết! Trừ khi các ngươi nhường Thăng Long Đài lại cho ta!”

Nhường Thăng Long Đài lại chắc chắn là chuyện không thể nào. Ở đây đều là các tông chủ tông môn tứ phẩm, đối với bọn họ Thăng Long Đài là thứ nhất định phải có, nhưng mà Ninh Vũ Điệp vừa mới mở miệng, Hắc Nha và phu nhân Độc Huyết đều cảm thấy áp lực.

Bọn họ không dám đối xử với Ninh Vũ Điệp như võ giả Thần Đan Cảnh thông thường. Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh mà Ninh Vũ Điệp tu luyện mạnh mẽ thế nào, bọn họ đều biết rất rõ, chỉ cần tu vi của nàng khôi phục thì thực lực chỉ mạnh hơn chứ không hề kém hai người bọn họ, hơn nữa trong Vân Điện vẫn còn một lão quái vật toạ trấn!

Nhưng mà nhường Thăng Long Đài này lại theo lời Ninh Vũ Điệp thì rõ ràng là chuyện không thể nào, hơn nữa để xem hôm nay mọi người thỏa thuận vấn đề này như thế nào.

Đúng lúc người của Vân Điện vừa mới đến thì ở phía chân trời lại có một chiếc thuyền lớn lao xuống đây. Quỹ đạo chuyển động của con thuyền lớn này lại càng quỷ dị hơn, giống như đang liên tục dịch chuyển tức thời, từ trong không gian này nhảy sang một không gian khác.

Ninh Vũ Điệp bĩu môi: “Biết ngay là đám nhóc Hư Linh Tông kia cũng tới thò một chân vào mà!”

Sau khi chiếc thuyền lớn kia dừng lại thì có đến bảy người bay từ trên thuyền xuống! Bảy người này mặc áo xanh, dung mạo, cử chỉ, nét mặt gần như giống nhau như đúc, đây là Hư Linh Thất Tử(1) của Hư Linh Tông!

(1)Bảy người con của Hư Linh.

“Lão tông chủ của Hư Linh Tông không đến, lại phái Hư Linh Thất Tử đến đây.” Hắc Nha thở dài một hơi.

Hư Linh Thất Tử này chính là thai bảy, tâm linh tương thông lẫn nhau. Nếu đơn độc từng người thì Hắc Nha vẫn có thể đối phó, nhưng gặp Hư Linh Trận do bảy người này tạo thành thì còn lâu lão ta mới là đối thủ của bọn họ.

Sau khi Hư Linh Thất Tử xuống khỏi thuyền lớn thì bái Ninh Vũ Điệp, Hắc Nha và phu nhân Độc Huyết một cái, lễ nghĩa đầy đủ theo cấp bậc! Với tư cách là tông môn ngũ phẩm duy nhất ở Trung Vực, nhưng Hư Linh Tông lại vô cùng khiêm tốn, ít khi xuất hiện.

Bảy người bọn họ đứng hết sang một bên, đến nói thêm một câu thừa thãi cũng không có, nhưng Hư Linh Tông xuất hiện vào lúc này thì rõ ràng là đến vì Thăng Long Đài! Hư Linh Tông có thực lực mạnh nhất thì không cần nói nhiều lời.

“Chỉ một Thăng Long Đài thôi mà, sao mũi người nào người nấy lại thính như thế...” Hắc Nha lau cái mũi đang đeo mặt nạ, có chút buồn bực mà nói.

“Cái gì gọi là chỉ một Thăng Long Đài thôi? Vậy Hắc Nha ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi cứ rời đi là được rồi!” Phu nhân Độc Huyết đứng bên cạnh vặn lại một câu.

“Dựa vào cái gì mà ta phải đi? Nếu không hay là chúng ta đánh một trận trước đi?” Hắc Nha lạnh lùng nói.

Phu nhân Độc Huyết lại nhìn chằm chằm Hắc Nha: “Hắc Nha, ngươi muốn phát động chiến tranh tông môn?”

Trong Trung Vực có rất nhiều tông môn, cũng có vô số đất nước, nhưng mà cho dù là tông môn nào thì phần lớn đều vượt qua những đất nước kia, nếu xảy ra chiến tranh giữa các tông môn thì còn đáng sợ hơn chiến tranh giữa các nước! Trăm họ lầm than, máu chảy thành sông!

Trong Trung Vực đã từng trải qua loạn thế, có điều từ khi mấy đại tông môn tứ phẩm và Hư Linh Tông xuất hiện thì thế cục hiện nay ở Trung Vực lại càng vững chắc hơn.

Lời nói của phu nhân Độc Huyết lập tức khiến Hắc Nha cứng lại. Thật ra mấy đại tông môn tứ phẩm cũng đang ra sức đuổi theo sau lưng Hư Linh Tông, giống như Vân Điện đang liên tục vùng lên vậy. Nếu Ninh Vũ Điệp có thể tu luyện thành công nốt một trọng thiên cuối cùng của Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh thì rất có thể sẽ dẫn Vân Điện bước vào hàng tông môn ngũ phẩm!

Vì vậy thoạt nhìn những thế lực ở Trung Vực này vô cùng vững chắc, nhưng trên thực tế chẳng qua là loại cân bằng tế nhị mà thôi. Một khi trạng thái cân bằng này bị đánh vỡ, xảy ra chiến tranh tông môn là chuyện không thể nào tránh được.

Chỉ một lát sau, đến người của Huyền Âm Quán cũng tới...

Cuối cùng chỉ có Ninh Vũ Điệp tươi cười tự nhiên nói: “Xem ra chúng ta phải ngồi xuống nói chuyện thật tốt mới được!”

La Chinh không biết rõ lắm những thay đổi đang xảy ra bên ngoài, giờ phút này thật ra hắn đang vui như mở cờ trong bụng, bên trong Thăng Long Đài này, hắn cứ không ngừng chém giết từng tầng từng tầng một, liên tục hấp thụ ánh sáng tạo hoá và sát khí.

Thăng Long Đài này chỉ vừa mới xuất thế nên ánh sáng tạo hoá tích trữ không biết mấy nghìn năm đang hoà nhập vào đan điền La Chinh từng chút một, khiến cho đan điền của hắn ngày càng vững chắc, mượt mà hơn, tu vi lại càng tăng thẳng một mạch. Vào lúc đến tầng thứ tư của Thăng Long Đài, hắn đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên Cửu Trọng, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Tiên Thiên Đại Viên Mãn!

Cho đến nay, căn cơ của La Chinh vẫn vô cùng vững chắc, cũng bởi vì căn cơ vững chắc hơn so với người thường nên tốc độ tăng trưởng tu vi không theo kịp những võ giả khác, nhưng một khi bộc phát thì tốc độ lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!

Từ khi bước vào con đường võ đạo đến nay, La Chinh chưa từng hài lòng sung sướng đến thế bao giờ.

Có điều hắn càng trèo lên tầng cao hơn của Thăng Long Đài thì độ khó của mỗi tầng cũng không ngừng tăng lên.

Lúc ở tầng thứ tư, La Chinh còn có thể sử dụng Huyết Ẩm Kiếm để đối phó, nhưng ở tầng thứ năm của Thăng Long Đài lại là một đại quân tinh nhuệ, phải lên đến hơn cả nghìn người.

Đối mặt với đại quân tinh nhuệ này, chỉ một thanh Huyết Ẩm Kiếm của La Chinh thì khó có thể ứng phó nổi, không thể không dùng Yêu Dạ. Yêu Dạ vung vẩy cự kiếm giống như chuyên được sinh ra để giết chóc, mỗi lần vung thanh kiếm lớn đó lên là có thể nhìn thấy đám người bị cắt thành hai đoạn, hoặc là bị ép thành bánh thịt.

Cùng lúc đó, khí tức Sát Lục và từng đốm ánh sáng tạo hoá cũng nhanh chóng tụ vào trong thân thể La Chinh!

“Tầng thứ năm, thông qua!”

Không thèm nghĩ ngợi thêm nữa, La Chinh liền đi thằng lên tầng thứ sáu của Thăng Long Đài.

Khi hắn vừa lên đến tầng thứ sáu thì lại thấy ở đây trống không, thần văn trận của tầng thứ sau này cũng không bị kích phát.

“Là tầng cao nhất à?” La Chinh dường như chưa thoả mãn, lúc này hắn đã đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ kém một chút nữa là có thể bước vào Chiếu Thần Cảnh rồi!

“Hắc hắc, cuối cũng trèo lên tới đỉnh rồi.” Thanh Long vẫn luôn không nói gì thế mà giờ này lại mở miệng.

La Chinh nhìn thoáng qua hoàn cảnh, phát hiện trên vách đá nghiêng của tầng cao nhất có một bức thần văn hình tròn, sau đó hắn hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao phải trèo từ dưới đáy lên?”

Tên thiếu chủ Thần Đan Cảnh hậu kỳ kia vẫn đang đuổi theo sau hắn từng tầng một, nếu như trèo lên tới đỉnh rồi lại không có đường ra, thì nghĩ cũng biết được kết quả của hắn rồi đó!

“Cứ làm theo lời ta nói, tới gần bức thần văn hình tròn kia đi!” Thanh Long dặn dò.

La Chinh gật đầu, đi về phía vách đá nghiêng, đứng bên dưới thần văn hình tròn.

Vừa mới dừng lại thì một tia linh hồn của Thanh Long đã nhập vào trong thần văn này, sau đó lại thấy thần văn từ từ chuyển động, rồi có một vầng sáng chiếu xuống La Chinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.