Bách Luyện Thành Thần

Chương 506: Công kích



Ngọc bà bà đã từ chức Điện chủ từ lâu, chỉ cần Vân Điện không gặp thử thách sống chết gì thì bà cũng sẽ không ra mặt. Vì vậy sau khi trở lại Vân Điện bà chỉ dặn dò Ninh Vũ Điệp vài câu, những chuyện sau đó đều giao hết cho Ninh Vũ Điệp xử lý.

Thân là Điện chủ Vân Điện, Ninh Vũ Điệp không chỉ cần tư chất hơn người, mà còn phải có đủ trí tuệ để quản lý Vân Điện. Đối với Ninh Vũ Điệp mà nói, mối nguy lúc này của Vân Điện cũng giống một kỳ thi lớn. Bất cứ lúc nào Ngọc bà bà cũng có thể sẽ chết dưới đại kiếp Sinh Tử tiếp theo nên không thể giúp đỡ Ninh Vũ Điệp cả đời được.

Về tới Băng Cung của mình, thoát đôi bàn chân nhỏ bé trắng nõn khỏi đôi giày, Ninh Vũ Điệp dựa vào trên cái ghế rộng rãi, con Băng Phượng thì đậu trên ghế dựa.

La Chinh đứng ở một góc cung điện, cùng đợi Tông Duệ đến đây.

Đại trận hộ tông đối với Vân Điện mà nói, chỉ sợ là chuyện quan trọng nhất cần giải quyết, vì vậy bọn họ không ngừng nghỉ mà trở lại Vân Điện.

Giờ phút này cũng không có người ngoài, La Chinh nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vũ Điệp, hắn nói: “Áp lực của ngươi rất lớn.”

Ninh Vũ Điệp cười nhìn La Chinh: “Áp lực lớn hẳn là ngươi mới đúng.”

“Ta không có áp lực. Chỉ cần cho ta đủ thời gian, chắc chắn ta có thể xây xong đại trận hộ tông này.” La Chinh nghiêm mặt nói.

“Vậy thì sao ta phải có áp lực?” Ninh Vũ Điệp mỉm cười, thậm chí nụ cười kia còn có chút vẻ nghịch ngợm.

Dù Ninh Vũ Điệp nói như thế, nhưng thật ra áp lực của nàng sao lại không lớn cho được? Có lẽ đối với những người khác, vị trí Điện chủ có một sức hấp dẫn mạnh mẽ, nhưng đối với Ninh Vũ Điệp thì đây chỉ là một gánh nặng nặng nề mà thôi. Bờ vai của nàng quá nhỏ, gánh vị trí Điện chủ trên lưng3nhiều lúc khiến cho nàng như đi trên băng mỏng, chứ nói gì tới lúc nguy hiểm thế này?

La Chinh cũng biết chẳng qua là nàng đang tự an ủi mình mà thôi, nhưng hắn cũng không nói gì. Bây giờ việc duy nhất hắn cần phải làm chính là nhanh chóng bố trí hoàn thiện đại trận hộ tông kia.

Ai ngờ còn chưa chờ được Tông Duệ đã thấy đám trưởng lão Vân Điện đến rồi.

Trác đại tiên sinh hùng hổ dẫn đám trưởng lão xông vào cung điện của Ninh Vũ Điệp, ép thẳng đến trước mặt nàng. Trác đại tiên sinh trừng mắt liếc La Chinh, sau đó hùng hổ nói với Ninh Vũ Điệp: “Điện chủ, sao không giao thằng nhóc này ra? Ít nhất cũng được Thôi Tà thông cảm rồi bỏ qua. Thằng nhóc này chọc tới Thôi Tà, vì sao Vân Điện chúng ta phải chịu cùng cơ chứ?”

Sau khi những trưởng lão này đi vào, vẻ mặt Ninh Vũ Điệp đã khôi phục như thường, nàng nhìn Trác đại tiên sinh, nói bằng giọng lạnh như băng: “Vấn đề ngươi nói, ta đều có suy tính hết rồi.”

“Chuyện này còn cần suy tính gì nữa? Điện chủ, vì mấy trăm vạn đệ tử Vân Điện chúng ta, năm tông môn nhị phẩm, còn có cả thành Vân Hải, chẳng lẽ như vậy còn không bằng… một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh hay sao?” Một vị trưởng lão nhìn chằm chằm vào La Chinh, phẫn nộ nói.

“Truyền thừa của Vân Điện đã hơn mấy vạn năm, cũng không thể vì thằng nhóc này mà bị huỷ đi chỉ trong chốc lát được. Điện chủ, ngày xưa người nói gì ta nghe nấy, tuyệt đối không từ chối nửa chữ, nhưng hôm nay người phải giải thích cho ta!” Một vị trưởng lão khác nói.

“Nếu như Vân Điện ta bị Thôi Tà diệt, thì thằng nhóc này chính là đầu sỏ! Là tội nhân lớn nhất của Vân Điện chúng ta!” Một vị trưởng lão chỉ vào La Chinh, nói với giọng điệu nghiêm túc.

Ngoài Tông Duệ thì tu vi những vị trưởng lão Vân Điện này phần lớn đều thuộc Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, mấy trưởng lão như Trác đại tiên sinh và Đại Mộng chân nhân thì là Hư Kiếp Cảnh trung kỳ. Đối mặt với một đám võ giả Hư Kiếp Cảnh, La Chinh chỉ hơi khép mắt lại.

Ninh Vũ Điệp lại cười khẽ, nhìn Trác đại tiên sinh nói: “Giao La Chinh ra là có thể bảo vệ Vân Điện ta bình an sao?”

“Đây là tất nhiên. La Chinh không biết trời cao đất rộng, lại dám đối nghịch với Đông Tà Vương, đúng là không khôn ngoan chút nào. Chính hắn muốn chết, còn muốn kéo Vân Điện ta theo làm đệm lưng chắc?” Trác đại tiên sinh lại nói: “Cách làm sáng suốt nhất bây giờ chính là đuổi thằng nhóc này ra khỏi Vân Điện! Để Vân Điện ta khỏi phải chịu nạn!”

Ninh Vũ Điệp lại mỉm cười, hỏi lần nữa: “Trác đại tiên sinh, từ lúc Vân Điện ta thành lập đến nay, đã bao nhiêu năm rồi?”

“Từ lúc Điện chủ đầu tiên sáng lập đến nay, đã 35.446 năm!” Trác đại tiên sinh chắp tay trả lời.

“Hơn ba vạn năm rồi à.” Ninh Vũ Điệp thản nhiên nhìn chằm chằm vào Trác đại tiên sinh rồi nói: “Vân Điện đã tồn tại được một khoảng thời gian dài rồi, nhiều thêm vài năm, hay ít đi vài năm, cũng không quan trọng đúng không?”

“Xin Ninh Vũ Điệp chỉ giáo cho?” Trác đại tiên sinh nghe có hơi không hiểu rồi.

“Sửa lại câu vừa rồi của ngươi một chút. Nếu không phải La Chinh giết Tư Diệu Linh, chỉ sợ không mất đến hai năm, Thôi Tà có thể bày được đại trận Thiên Ma Hợp Hoan rồi. Một khi hắn vượt qua Sinh Tử Cảnh, bước vào Thần Hải Cảnh thì sẽ xưng Hoàng xưng Đế, thành lập Thần Quốc! Đến lúc đó đừng nói là Vân Điện chúng ta, cho dù là Thiên Hạ Thương Minh hay là Hư Linh Tông thì cũng sẽ bị Thôi Tà đánh tan mà thôi! Vậy ngươi nói xem, đây là La Chinh hại Vân Điện chúng ta, hay là cứu Vân Điện chúng ta?” Ninh Vũ Điệp cười lạnh nói.

“Cái này…” Trác đại tiên sinh lập tức bị lời Ninh Vũ Điệp nói làm cho rối loạn, nhất thời không cách nào cãi lại được.

Nói về bản chất thì tính cách của Ninh Vũ Điệp thuộc về loại phụ nữ có miệng lưỡi sắc bén, hoặc nên nói là cô bé miệng lưỡi bén nhọn có thiên phú hiếm gặp. Người có thể đấu võ mồm thắng nàng chỉ sợ là không nhiều, chỉ cần đầu óc nàng biến chuyển một cái, không biết đã có thể kéo ra bao nhiêu lý do.

“Cho dù là như thế, đó cũng là chuyện của vài năm sau, Hư Linh Tông và Thiên Hạ Thương Minh còn vội hơn cả chúng ta, trời sập xuống thì còn bọn họ chống đỡ, vì sao bọn họ không ra tay giết Tư Diệu Linh mà phải để đệ tử Vân Điện chúng ta đi giết? Sau đó vô duyên vô cớ đắc tội Thôi Tà?” Một trưởng lão khác nói như thế.

Ninh Vũ Điệp cười lạnh một tiếng: “Sợ đầu sợ đuôi như thế, ngươi cũng có tư cách làm trưởng lão Vân Điện chúng ta quá nhỉ? Chuyện Thôi Tà là người đứng đầu Trung Vực không phải là giả, nhưng chẳng lẽ hắn thật sự đáng sợ như thế à?”

“Mặc kệ Thôi Tà có đáng sợ hay không, Điện chủ, ngươi phải giao La Chinh ra.” Trác đại tiên sinh cố chấp nói.

“Đúng, nhất định phải giao La Chinh ra!”

“Tên tai hoạ này, nhất định sẽ cướp số mệnh của Vân Điện chúng ta!”

“Nếu Vân Điện bị huỷ bởi La Chinh, Điện chủ ngươi có gánh vác nổi không?”

Tiếng nói của mấy vị trưởng lão vang lên liên tục, nhưng bỗng nhiên bọn họ cảm thấy càng ngày càng lạnh, vô tình, nhiệt độ trong Băng Cung đã hạ xuống vô cùng thấp.

Dưới khí lạnh dày đặc bao vây, mấy vị trưởng lão nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Vũ Điệp, cuối cùng cũng ngậm miệng lại theo bản năng.

Nàng đang ngồi trên một cái ghế lớn, ánh mắt giống như hai khối nhũ băng, nhìn lướt qua mấy vị trưởng lão: “Hình như các ngươi đã quên mất, ai mới là Điện chủ Vân Điện.”

“Nhưng mà…” Trác đại tiên sinh lại muốn mở miệng, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Ninh Vũ Điệp, cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.

“Vấn đề của Đông Tà Vương ta sẽ giải quyết, không cần các ngươi quan tâm. Còn nói nhảm nữa…” Ninh Vũ Điệp còn chưa nói hết, con Băng Phượng phía sau nàng đã giương cánh, từng chiếc lông chim giống như mũi băng nhọn, tản ra ánh băng màu xanh thẳm.

Mấy vị trưởng lão cũng ý thức được Ninh Vũ Điệp đã thật sự nổi giận.

Dù sao Ninh Vũ Điệp cũng là Điện chủ Vân Điện, mặc dù nàng có ngây thơ, có một mặt giống như một cô bé, nhưng cũng có một mặt kiên cường. Nếu chọc giận nàng thì không một vị trưởng lão nào có thể chịu đựng nổi hậu quả.

Trác đại tiên sinh lại nhìn La Chinh thật sâu, giống như muốn khắc rõ La Chinh vào trong đầu, sau đó quay đầu phẩy tay áo bỏ đi, mấy vị trưởng lão cũng không nói tiếng nào mà rời khỏi Băng Cung.

Lúc đám người này đi đến cửa Băng Cung thì Tông Duệ đang hấp tấp vội vàng chạy đến, nhìn thấy mấy vị trưởng lão, ông ta lập tức chạy lại chào hỏi: “Trác đại tiên sinh, Hải trưởng lão, chào mọi người… Ôi?”

Mấy vị trưởng lão hoàn toàn không thèm để ý đến Tông Duệ, nổi giận đùng đùng đi lướt qua ông ta, lập tức lướt đi mất!

Tông Duệ trợn trắng mắt, nói thầm: “Mấy lão già này uống lộn thuốc rồi à?”

Lúc Tông Duệ vừa bước vào cửa Băng Cung, bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh mãnh liệt kéo tới, thân thể lập tức cứng đờ, lại nói thầm: “Xem ra vừa rồi tranh cãi rất dữ…”

Đi đến cuối Băng Cung, sau khi Tông Duệ nhìn thấy Ninh Vũ Điệp, chắp tay lại nói: “Tông Duệ bái kiến Điện chủ.”

“Ta tìm ngươi là có một việc muốn ngươi làm.” Ninh Vũ Điệp thản nhiên nói.

“Điện chủ cứ việc dặn dò.” Tông Duệ nhìn ra Ninh Vũ Điệp đang tức giận, nào dám nói nhiều hơn một câu?

“Bức đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm ta đưa cho ngươi lần trước, ngươi phân tích thế nào rồi?” Ninh Vũ Điệp lại hỏi.

“Cái này… Tông môn lục phẩm… Đại trận hộ tông của một thánh địa thật sự rất phức tạp, chỉ sợ còn cần thời gian từ ba đến năm năm, ta mới có thể hiểu rõ được.” Tông Duệ nói.

“Ném nó đi.” Ninh Vũ Điệp nói tiếp.

“Hả? Ném đi?” Tông Duệ dường như cho rằng mình nghe nhầm. Một bức vẽ trận pháp đại trận hộ tông của một thánh địa là thứ vô cùng quý giá, vì sao phải ném đi chứ?

“Từ hôm nay trở đi, ngươi phải giúp đỡ La Chinh, vẽ ra một đại trận hộ tông mới. Tất cả nguyên liệu, bao gồm tài nguyên của Vân Điện, đều sẽ cố hết sức để phối hợp với ngươi.” Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm vào Tông Duệ rồi nói: “Nhớ kỹ, là ngươi giúp đỡ La Chinh!”

Ninh Vũ Điệp nhấn mạnh lại một lần, nhưng Tông Duệ thì lại trợn mắt há mồm: “Bắt đầu ngay hôm nay?”

“Đúng, bắt đầu từ hôm nay.” Vào lúc này La Chinh vẫn luôn giữ yên lặng lại bất ngờ cất tiếng.

“Có cần vội như vậy không?” Trong khái niệm của Tông Duệ, vẽ phù văn cần thong dong bình tĩnh. Theo quy định của đám lão già ở tháp phù văn kia thì để vẽ một bức phù văn, đầu tiên phải tắm rửa thay quần áo, sau đó lại dâng hương, rửa tay, làm đủ những chuẩn bị rồi mới có thể hạ bút!

Một cái đại trận hộ tông bình thường cần phải đến một năm, thậm chí là đến vài năm mới có thể xây dựng xong, hoàn toàn không phải là thứ có thể hoàn thành chỉ trong ngày một ngày hai, sao phải vội vã như thế làm gì?

“Không vội?” La Chinh cười hắc hắc: “Nếu không nhanh thì có lẽ ngày mai Thôi Tà đã tìm đến tận cửa rồi…”

Lời nói của La Chinh lập tức khiến Tông Duệ hơi choáng váng. Đừng nói là ngày mai Thôi Tà tới cửa, cho dù là một tháng sau thì đại trận hộ tông này cũng không thể xây dựng xong được!

Đương nhiên, nếu như hôm đó Tông Duệ có mặt ở đại hội võ đạo, nhìn thấy tốc độ vẽ phù văn của La Chinh thì tất nhiên sẽ không nói những lời này nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.