Bách Luyện Thành Thần

Chương 508: Ngũ tinh thần văn



Những đám mây lúc nào cũng vây quanh Vân Điện lẳng lặng tản đi, vài tia sáng mặt trời vàng rực chiếu xuống, rọi quanh bóng dáng thanh mảnh của Ninh Vũ Điệp.

Nàng yên lặng, chăm chú nhìn La Chinh một hồi lâu, sau đó mới lại lướt đi.

Đối với Ninh Vũ Điệp mà nói, thực sự đây là một canh bạc không tỉnh táo, vừa đặt tiền cược xuống xong,2nàng liền phải đối mặt với áp lực cực lớn từ các trưởng lão của Vân Điện.

Tuy Ngọc bà bà và đám trưởng lão Đại Mộng chân nhân không quá oán hận nàng, nhưng Ninh Vũ Điệp lại hiểu rõ, bọn họ không thể nào hiểu được cách làm của nàng.

Trận đánh cược này quá lớn, rất có thể sẽ khiến Vân Điện lỗ nặng…

Vừa mới ra khỏi điện, nàng liền5gặp ngay Trác đại tiên sinh và đông đảo các trưởng lão đang hùng hổ vây lại đây. Ngoài đám trưởng lão ra còn có các tộc trưởng của gia tộc tam phẩm, tông chủ của tông môn tam phẩm.

Những tộc trưởng và tông chủ này đều là thế lực của thành Vân Hải, bọn họ vẫn luôn là thế lực trực thuộc Vân Điện. Nếu Vân Điện sụp đổ, sẽ6như tạo ra một đợt sóng thần hay động đất vậy, ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ.

Gửi gắm hy vọng ngăn cản Thôi Tà lên người La Chinh, thực sự là một quyết định không sáng suốt.

“Điện chủ, xin người hãy nghĩ lại. Đường đường là tông môn tứ phẩm, làm sao có thể gửi gắm hy vọng lên người một tên La Chinh!”

“Điện chủ, Vân Tông ta trung thành5và tận tâm suốt hai trăm năm qua, dù có chết cũng sẽ đi theo Vân Điện, thế nhưng cũng không thể bởi vì một tên nhóc Chiếu Thần Cảnh kia…”

“Giao La Chinh ra là biện pháp duy nhất!”

Các loại lời nói vang lên loạn xạ, hoặc hùng dũng, hoặc phẫn nộ, hoặc tận tình khuyên bảo, hay thậm chí là bất đắc dĩ, giống như cuồng phong bão táp, từng3đợt trút xối xả lên người Ninh Vũ Điệp, dường như muốn bao phủ cả người nàng. Còn nàng, thân là Điện chủ, thậm chí đến đường trốn cũng không thấy có lấy một cái.

Một lúc lâu sau, Ninh Vũ Điệp mới ứng phó xong với đám người kia.

Trở lại Băng Cung của mình, sắc mặt Ninh Vũ Điệp đờ đẫn, nhìn băng phượng nhẹ nhàng bay tới, dừng lại trên đầu vai của nàng, thân thiết kéo kéo nàng. Nàng nhẹ nhàng cắn đôi môi mỏng manh, bất giác phun ra một câu thô tục: “Mẹ kiếp! Mệt…”

Nhưng nàng chính là loại phụ nữ này, một khi đã chọn mục tiêu thì sẽ không dễ dàng đổi hướng dây cung. Cho dù con đường phía trước đầy chông gai, đau khổ, nàng cũng sẽ một mình gánh chịu, thẳng tiến không lùi.

La Chinh làm sao không biết áp lực mà Ninh Vũ Điệp phải chịu nhiều tới mức nào?

Nhưng bất cứ lúc nào Thôi Tà cũng có thể sẽ tới cửa “thăm hỏi”, vậy nên La Chinh chỉ có thể đặt tất cả tinh lực vào trong thần văn.

Cho dù La Chinh có được linh hồn Chiến Hồn Cảnh, nhưng cường độ vẽ thần văn cao như thế, đối với hắn cũng là một tiêu hao khá lớn. Một ngày mười hai canh giờ, hắn duy trì vẽ liên tục không ngừng trong tám canh giờ, bốn canh giờ còn lại thì dùng để chữa trị, phục hồi tinh thần. Đây quả thực là một thử thách đối với linh hồn La Chinh.

Ngày đầu tiên, ngày thứ hai còn tạm ổn.

Đến ngày thứ ba, La Chinh dường như không muốn tỉnh dậy. Tiêu hao lực linh hồn quá độ, khiến linh hồn hắn vô cùng mỏi mệt, giấc ngủ ngắn ngủi căn bản không thể khôi phục lại được.

La Chinh không thể không đeo Dưỡng Hồn Ngọc mà Thạch Khắc Phàm tặng cho, đồng thời nuốt một chút đan dược bồi bổ linh hồn.

Liều mạng thúc ép lực linh hồn của mình như vậy, nên trong khoảng thời gian này, linh hồn của La Chinh càng được củng cố hơn, dường như trên bề mặt linh hồn còn được mạ một sắc xanh biếc.

Chiến Hồn Cảnh không phải là điểm cuối cùng của linh hồn, phía trên Chiến Hồn Cảnh còn có Bích Hồn Cảnh. Thế nhưng nếu muốn cho linh hồn tiến vào Bích Hồn Cảnh thì còn cần phải tôi luyện thật nhiều, xa tới mức La Chinh hiện tại không thể trông thấy được.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Vũ Điệp đều tìm cơ hội đến thăm La Chinh.

Đối mặt với áp lực từ mọi phía của Vân Điện, chỉ khi nàng nhìn thấy gương mặt vô cùng nghiêm túc của La Chinh mới có thể cảm thấy thoáng được giảm bớt.

Thời gian này, Vân Điện cũng chú ý chặt chẽ tới hướng đi của Thôi Tà. Căn cứ vào tin tức Vân Điện nghe được, sau khi Thôi Tà rời khỏi thành Thiên Khải, dường như đang tìm cách để cứu chữa tâm võ đạo của Thôi Duẫn.

Tâm võ đạo vỡ nát, đối với võ giả dường như là đả kích có tính hủy diệt, đừng nói đến chuyện từ giờ về sau không thể gượng dậy nổi, thậm chí còn mất đi niềm tin.

Để chữa tâm võ đạo thì chẳng phải chuyện dễ dàng gì, cho dù có chữa khỏi thì cũng sẽ có một vài tác dụng phụ như hỗn loạn làm mất trí nhớ, thậm chí tâm trí cũng có thể không được trọn vẹn. Mà nếu cứ để mặc thì theo thời gian sẽ lại càng khó chữa hơn, bởi vì ký ức đối với võ giả sẽ ngày càng khắc sâu, cho nên việc quan trọng nhất với Thôi Tà lúc này không phải là gây chuyện với Vân Điện mà là đi chữa tâm võ đạo của Thôi Duẫn.

Tin tức này có thể là tin tốt duy nhất cho Vân Điện, ít nhất thì cũng giúp Vân Điện tranh thủ được không ít thời gian.

Bất tri bất gác đã nửa tháng trôi qua, khi đến ngày thứ 19, rốt cuộc cũng vẽ xong 4900 bức thần văn, chỉ còn lại ba bức thần văn cấp năm cuối cùng, cũng là ba bức quan trọng nhất.

Chẳng qua riêng tiền vật liệu cho ba bức thần văn cấp năm này cũng đã tốn tới bốn nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm. Nhưng đây là ba bức thần văn quan trọng nhất của đại trận hộ tông, toàn bộ hơn bốn nghìn bức thần văn của đại trận hộ tông đều dựa vào ba bức thần văn cấp năm này mà thành.

Bức thần văn cấp năm đầu tiên tên gọi là “Ánh Nước Tràn Đầy”, có thể tập kết sức mạnh của 1400 bức thần văn lại, ngưng tụ thành kết giới hộ tông.

Bức thần văn cấp năm thứ hai có tên là “Cơn Phẫn Nộ Của Sét”, là một thần văn thuộc diện công kích, có thể kích phát ra hiệu quả giống như sét đánh.

Bức thần văn cấp năm thứ ba tên là “Bẫy Cuồng Loạn”, là một phù văn chuyên về bẫy rập, đòi hỏi sau khi đối phương lọt bẫy thì mới có thể kích hoạt cái thần văn này.

Ba bức thần văn cấp năm này cũng không phải là do La Chinh tự mình ra tay. Tuy La Chinh cũng nắm chắc có thể hoàn thành ba bức thần văn này, nhưng những vật liệu đó thật sự là quá quý giá, chỉ cần hơi sai một chút thôi thì rất có khả năng cả bức thần văn sẽ hủy hoại đi chỉ trong chốc lát.

Vân Điện cũng không phải không thể bỏ ra nhiều đá chân nguyên như vậy, mà chẳng qua, có những vật liệu không phải có thể mua được ngay lập tức, còn lúc này phải đối đầu với kẻ địch mạnh nên La Chinh cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Một tờ giấy vẽ phù văn thật lớn được bày ra trước mặt La Chinh. Sau khi La Chinh cầm bút, một luồng linh hồn của Thanh Long liền thấm vào trong bút phù văn, ngòi bút dừng trên mặt giấy. Một màu sáng bóng như nước bỗng nhiên phát ra, trong đó ẩn chứa đầy lực quy tắc hệ Thủy!

Từ thần văn cấp một đến thần văn cấp bốn thì yêu cầu đối với lực quy tắc không cao, nhưng để vẽ thần văn cấp năm thì nhất định phải tinh thông lực quy tắc. Ví dụ như vẽ “Ánh Nước Tràn Đầy”, nhất định phải lĩnh ngộ hoàn chỉnh tầng thứ nhất của lực quy tắc hệ Thủy, nếu không thì không thể vẽ được.

Ví dụ như trên Thượng Giới có một số phù văn sư, bản thân tu luyện lực quy tắc hệ Hỏa và lực quy tắc hệ Lôi thì không thể nào vẽ được Ánh Nước Tràn Đầy, bởi vì khi kích phát đặc tính của vật liệu trong mực nước đòi hỏi bản thân phải lĩnh ngộ, thông hiểu quy tắc hệ Thủy.

Thấy ngòi bút của La Chinh phát ra những ánh nước lấp lánh, Tông Duệ hít sâu một ngụm khí lạnh!

Tông Duệ cũng vẽ được phù văn cấp năm, nhưng chỉ là trong phù văn cấp năm nào có cần dùng đến lực quy tắc mãnh liệt như thế? Người này khẳng định là đang vẽ phù văn cấp năm chứ không phải cấp sáu, cấp bảy đấy chứ?

“Cần bao nhiêu sức mạnh mới kích phát được phù văn này đây!” Tông Duệ nhịn không được mà chờ mong.

Trong Trung Vực, trình độ phù văn cao cấp nhất gần như đều dừng lại ở cấp sáu, hơn nữa hiện nay cũng chỉ có mấy lão già trong tháp phù văn mới có thể miễn cưỡng vẽ ra được phù văn cấp sáu, nhưng căn bản bọn họ không dùng được lực quy tắc mãnh liệt như thế!

Đó cũng là chỗ cường đại của thần văn. Nếu nhất định phải quy đổi ra thì uy lực của bức thần văn cấp năm này khả năng có thể so ngang với uy lực của phù văn cấp tám trong Trung Vực. Vì vậy, La Chinh mới một lòng tin tưởng vào đại trận hộ tông này đến thế!

Bút pháp trên giấy phù văn giống như những con sông thật nhỏ, ánh sáng lấp lánh, kỳ dị pha lẫn vào nhau lần lượt thay đổi, phức tạp mà tràn ngập mỹ cảm.

Vẽ xong Ánh Nước Tràn Đầy cũng mất khoảng hai canh giờ, sau đó La Chinh đi một nét cuối cùng, tạo ra một phù văn hoàn mỹ.

Róc rách, róc rách….

Mọi người trong đại sảnh chợt nghe bên tai truyền đến từng tiếng nước chảy róc rách dễ nghe. Bức thần văn này tựa như một bức tranh sơn thủy sống động, khiến mọi người cảm nhận được ý cảnh nhu hòa, mềm mại, giống như chính mình được đứng trong hoàn cảnh đó vậy.

Chờ đến khi những gợn nước trên phù văn dần dần chìm xuống, khí tức của quy tắc hệ Thủy cũng tan biến đi, trong đại sảnh mới chậm rãi khôi phục lại bình thường.

La Chinh liếc mắt nhìn Tông Duệ một cái, sau đó vẻ mặt trầm tĩnh nói: “Bức tiếp theo!”

Đúng lúc này, cửa đại sảnh lại truyền đến một tràng tiếng huyên náo.

“Ninh Vũ Điệp đã tuyên bố bế quan nhiều ngày nay, ta thấy chính là nàng đang trốn tránh! Lâu đài của Vân Điện sắp sập đến nơi, tại sao nàng có thể trốn trong Băng Cung của mình, đóng cửa không ra, rất vô trách nhiệm!”

“Chắc chắn nàng phải nói rõ cho chúng ta!”

“Nghe nói La Chinh đang ở đây vẽ phù văn chó má gì đó, là một đại trận hộ tông. Có c*t mà dùng được! Bắt được tên nhóc này, hoặc là giao hắn ra, hoặc là cũng ép được Ninh Vũ Điệp ra mặt!”

Tiếng huyên náo kia ngày một gần, rất nhanh liền có một đám người xuất hiện trước cửa.

Sắc mặt Tông Duệ tái mét, u ám tới đáng sợ. Lúc này La Chinh đang vào thời điểm mấu chốt, cái lũ ngu ngốc này lại dám làm loạn đến tận đây.

“Ầm ĩ cái gì!” Người luôn có tính tình hòa nhã như Tông Duệ cũng không nhịn được mà tức giận quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.