Bách Luyện Thành Thần

Chương 534: Công pháp của Long mạch nhất tộc



ứ đại Thần Quốc là một đại lục chính trong Đại Thế Giới này.

Lúc đầu vốn có bảy đại Thần Quốc và Nhân tộc Long mạch cùng tồn tại, đến khi Nhân tộc Long mạch biến mất, bảy đại Thần Quốc bị tiêu diệt mất ba, chỉ còn lại bốn đại Thần Quốc, trong đó có đủ loại truyền thừa và nền tảng mà Trung Vực còn lâu mới có thể so sánh2được.

Có thể nói, truyền thừa của tứ đại Thần Quốc gần như cũng lâu đời như Đại Thế Giới này vậy!

Lúc thanh kiếm hình rắn trong tay hoàng tử Thần Quốc bất ngờ vung lên, chân nguyên bắt đầu tràn ra mãnh liệt, sau lưng hoàng tử Thần Quốc xuất hiện một con rắn hoá thân khổng lồ.

Con rắn lớn này vô cùng quỷ dị, mọc ra một cái đầu rồng khổng lồ5nhưng lại có thân mình thon nhỏ, hai mắt mang màu đỏ yêu diễm, toả ra hơi thở khủng bố khiến người ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ!

“Yêu Long…” Ngọc bà bà nhìn thấy bóng long xà sau lưng hoàng tử Thần Quốc, trong ánh mắt loé ra một chút kinh hãi.

“La Chinh…” Ninh Vũ Điệp cắn môi, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Mấy vị cường giả Sinh Tử Cảnh của6Trung Vực, kể cả Thôi Tà hay ông trùm thiên cổ kia thì trong mắt cũng đầy vẻ xám xịt.

“Truyền thừa võ học của Thần Quốc đúng là lợi hại. Mặc dù hoàng tử Thần Quốc chỉ mới là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, hơn nữa tu vi còn bị áp chế, thế mà vẫn có thể bộc phát ra thực lực như vậy. Thật không thể xem thường được!”

“Mấu chốt là La5Chinh! La Chinh chỉ mới là Chiếu Thần Cảnh, tu vi còn bị áp chế, thế mà lại khiến hoàng tử Thần Quốc làm to thế này, đây không phải là dùng đao mổ trâu để giết gà sao?”

“Dù thế nào thì La Chinh cũng chết chắc rồi. Thật ra ngay từ đầu không nên chọc vào đám người Thần Quốc này làm gì, nền tảng của bọn họ mạnh hơn chúng ta3quá nhiều!”

Vào lúc này, La Chinh cũng bắt đầu cảnh giác hơn.

Nếu như hoàng tử Thần Quốc chỉ là võ giả Hư Kiếp Cảnh bình thường thì cũng chẳng có sức uy hiếp gì tới La Chinh! Sau khi cảnh giới bị áp chế, tu vi của tất cả mọi người đều bị giảm xuống một cảnh giới, theo lý thuyết thì có lẽ tu vi của tên hoàng tử Thần Quốc này tương đương với Thần Đan Cảnh sơ kỳ!

Mà tu vi của La Chinh lại không bị áp chế, thậm chí hắn còn có thể giết một đối thủ như thế chỉ trong nháy mắt.

Có điều hình như hoàng tử Thần Quốc rất khác biệt, trong công pháp mà hắn tu luyện còn có một loại khí thế duy ngã độc tôn(1), hơn nữa La Chinh còn loáng thoáng cảm nhận được một chút cảm giác quen thuộc từ trên người con Yêu Long kia! Không ngờ nó còn liên quan đến huyết mạch nữa!

(1)Duy ngã độc tôn: Chỉ có mình ta là nhất. Phần này nằm trong hai câu nói: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn. Nhất thiết thế gian, sinh lão bệnh tử.” của Đức Phật với ý chỉ: Trên trời dưới đất, chỉ có mình ta là hơn hết tất cả. Bởi vì trong khắp thế gian này, ta đã vượt ra khỏi sinh, già, bệnh, chết mà chưa ai làm được.

La Chinh vô cùng tập trung, đồng thời cũng đang suy nghĩ, vì sao huyết mạch của mình lại có liên hệ với con Yêu Long này.

“Bởi vì công pháp mà tên hoàng tử Thần Quốc này tu luyện là thứ còn sót lại của tộc Long mạch…” Bỗng nhiên Thanh Long thản nhiên nói.

“Công pháp còn sót lại của tộc Long mạch?” Trong lòng La Chinh âm thầm kinh ngạc.

“Đúng. Tộc Long mạch trong Đại Thế Giới này đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Thăng Long Đài cũng đã biến mất nhiều năm, nên rất nhiều truyền thừa còn sót lại từ trước đã bị tứ đại Thần Quốc cướp đi rồi! Công pháp mà tên này tu luyện tên là ‘Thánh Thể Long Xà’, trong Nhân tộc Long mạch cũng được xem là công pháp đỉnh cao. Có điều… tu luyện Thánh Thể Long Xà cần phải hấp thu máu Chân Long, nhưng vì hắn không lấy được máu Chân Long nên có lẽ đã tìm một con Yêu Long có chứa huyết mạch Chân Long để thay thế.” Thanh Long thản nhiên nói.

“Thì ra là thế.” Lời của Thanh Long đã giải đáp thắc mắc trong lòng La Chinh, có điều lại không liên quan gì đến nguy hiểm mà La Chinh đang gặp phải.

Cường giả Hư Kiếp Cảnh, cho dù tu vi đã bị áp chế một cảnh giới thì La Chinh cũng khó mà ứng phó…

Đối mặt với con Yêu Long sau lưng hoàng tử Thần Quốc kia, thiết kiếm của La Chinh bỗng nhiên lắc lư.

Một vòng tròn…

Hai vòng tròn…

Ba vòng tròn…

Bốn vòng tròn…

Trải qua khoảng thời gian lặng lẽ tu luyện, La Chinh đã luyện vô cùng thành thục Tuyệt Sát Luân trong Vạn Sát Sinh Tử Luân rồi.

Có điều hắn vẫn chưa từng sử dụng trước mặt người khác.

La Chinh cũng không phải người thích giết chóc, tích góp từng chút sát khí đúng là một chuyện không dễ dàng gì, vì vậy hắn coi Vạn Sát Sinh Tử Luân là đòn sát thủ giữ lại sau cùng!

Giờ phút này phải đối mặt với hoàng tử Thần Quốc ở Hư Kiếp Cảnh, La Chinh cũng không do dự chút nào mà tạo ra bốn vòng Tuyệt Sát Luân, lẳng lặng trôi nổi bên cạnh hắn.

Hoàng tử Thần Quốc không nói gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn La Chinh, trên khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên một chút nguy hiểm, thanh kiếm hình rắn trong tay cũng vung nhẹ lên.

Con Yêu Long đầu rồng thân rắn uốn lượn quanh hoàng tử Thần Quốc, sau đó cái đầu rồng khổng lồ lập tức nhào đến cắn La Chinh!

“Long Xà Ngoạm!”

“Grào!”

Thấy con Yêu Long kia mạnh mẽ nhào đầu về phía mình, bỗng nhiên La Chinh lại dựng thẳng kiếm lên, trong lòng vừa động, sau đó liền sinh ra kết nối với Sát Lục Kiếm Sơn.

Phóng sát khí!

Chỉ trong nháy mắt, sát khí mạnh mẽ điên cuồng đã bạo phát ra, lập tức khiến tất cả những cường giả trong vực sâu phải tái mặt.

Người nào giết hại sinh linh sẽ phải chịu sự nguyền rủa, nhiễm phải sát khí.

Có điều chỉ cần sát khí tích luỹ chưa đủ nhiều thì dần dần sẽ tiên tan, cho dù quá trình này cũng khá lâu.

Nhưng mà sát khí của La Chinh lại không tiêu tan mà được tích trữ toàn bộ vào trong Sát Lục Kiếm Sơn của hắn.

Giờ phút này, La Chinh mang tới cho mọi người một loại cảm giác vô cùng quái dị.

Một phút trước, mọi người vẫn không cảm nhận được một chút sát khí nào từ trên người La Chinh, nhưng mà một phút sau, hắn lại giống như Ma Thần đã đồ sát nghìn vạn sinh linh vậy, sát khí bộc phát ra khiến phần lớn cường giả Sinh Tử Cảnh cũng phải giật mình!

“Thằng nhóc này! Trên người hắn có nhiều sát khí như vậy mà chẳng lẽ không sợ bị sát khí cắn trả sao?”

“Sát khí này đúng là khủng khiếp thật! Sao hắn lại làm được? Nếu như có nhiều sát khí đến thế thì hắn hoàn toàn không thể nào che giấu được, sao trước đây không cảm nhận thấy, mà bây giờ bạo phát ra hoàn toàn rồi!”

“Trên người La Chinh nhiều bí mật quá, ta hoàn toàn nhìn không thấu…”

Tất cả những công pháp sử dụng sát khí đều vô cùng ngang ngược và tàn nhẫn!

La Chinh rút sát khí ra khỏi Sát Lục Kiếm Sơn rồi lập tức rót vào bốn vòng Tuyệt Sát Luân, sau đó bóng kiếm nhẹ nhàng vung lên.

Giờ phút này con Yêu Long kia đã vọt đến trước người La Chinh, nhưng còn chưa kịp bày ra thế công thì đã bị sát khí mãnh liệt xuyên thẳng qua!

“Bụp!”

Bốn luồng sát khí xuyên thẳng qua con Yêu Long, dọc theo thân thể thon dài của nó, phá phần đuôi của nó để đi ra, rồi lại bắn thẳng về phía hoàng tử Thần Quốc.

Vào giờ phút này, hoàng tử Thần Quốc đã hoàn toàn đơ cả người.

Trong nháy mắt, bốn luồng sát khí kia bắn đến chỗ hoàng tử Thần Quốc, trên người hắn bỗng nhiên hiện lên một lớp màn sáng, bao bọc lấy hắn.

“Bùm bùm bùm bùm!”

Lúc bốn luồng sát khí kia đụng vào thì ngay lập tức bị màn sáng kia bắn ngược trở về, sau đó miếng ngọc thạch treo trước ngực hoàng tử Thần Quốc cũng vỡ nát ra.

“Bùa hộ mệnh không tồi, cứu ngươi được một lần, nhưng không thể cứu ngươi lần thứ hai!” Bóng dáng La Chinh bỗng nhiên bay lên, sau khi rèn thân thể và lĩnh ngộ thêm về quy tắc không gian thì cho dù La Chinh không tu luyện bất cứ thân pháp nào cũng đã quỷ dị đến cực điểm rồi.

Tên hoàng tử Thần Quốc kia bỗng nhiên kịp phản ứng, trên mặt hắn toát ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng rút lui về phía sau: “Không được giết ta! Nếu không ngươi sẽ phải trả giá đắt!”

“Giá gì? Không phải cùng lắm là chết thôi sao?” La Chinh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đến gần.

“Leng keng!”

Hai người đánh nhau trực diện, La Chinh chém một kiếm xuống. Một kiếm chứa đựng sức mạnh của năm trăm chiếc vảy rồng trực tiếp chấn động làm rơi thanh kiếm hình rắn trong tay hoàng tử Thần Quốc xuống đất, đồng thời còn làm cho gan bàn tay của hắn trào máu. Sức mạnh của La Chinh giống như một ngọn núi lớn, không gì có thể ngăn cản được.

Nhìn bóng dáng chật vật chạy trốn của hoàng tử Thần Quốc, trên mặt La Chinh toát ra một chút vẻ khinh thường.

Loại người xuất thân cao quý, thiên phú mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn chỉ biết dùng ưu thế lớn nhất của mình để đi chèn ép người khác thế này, thường quên phải suy xét mà chỉ luôn biết chèn ép, rồi lại chèn ép! Thật ra bọn hắn cũng không quá ngu, chỉ đáng tiếc là mỗi khi bọn hắn đụng phải người không thể chèn ép được thì lại liên tiếp phạm sai lầm!

La Chinh bất ngờ vượt qua không gian, đi vòng sau lưng hoàng tử Thần Quốc: “Võ giả Hư Kiếp Cảnh như ngươi, thực lực cũng hơi yếu quá rồi…”

Nói xong, La Chinh nâng kiếm chém xuống một nhát!

“Không được!” Câu ngăn cản này là từ võ giả họ Cung kia của Thần Quốc.

“Nếu như ngươi giết hắn, ta sẽ giết ngươi.” Thánh nữ Thần Quốc cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ thù hận.

Trong lúc nguy hiểm, cơ thể tên hoàng tử Thần Quốc giãy giụa giống như một con rắn, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này của La Chinh. Nhưng hắn vừa mới tránh đi thì lại cảm nhận được một trận đau nhức kịch liệt trong đầu truyền đến, giống như cả linh hồn của mình đang bị xé ra vậy.

Trong lúc hoàng tử Thần Quốc đang trợn mắt ngăn cản cơn đau dữ dội đến cực điểm này thì một tia sáng trắng loé lên, bắn xuyên qua đầu hắn. La Chinh đã lấy phi đao nát để kết thúc trận khiêu chiến này…

Thật ra với thực lực của hoàng tử Thần Quốc, cho dù có bị áp chế một cảnh giới đi nữa thì cũng không kém La Chinh bao nhiêu, chỉ là hắn quá tự phụ, không ngờ lại bị La Chinh chèn ép đến thế nên mới có thể thất bại thảm hại như vậy.

Có điều, cho dù hoàng tử Thần Quốc có dùng hết sức mình thì cũng chưa chắc có thể đánh bại được La Chinh. Dù sao tu vi của La Chinh cũng không bị áp chế, mà tu vi của hoàng tử Thần Quốc lại bị áp chế xuống một cảnh giới lớn!

Trong vực sâu, hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào La Chinh, kẻ chỉ mới có thực lực Chiếu Thần Cảnh mà lại có thể giết chết cường giả Hư Kiếp Cảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.