Bách Luyện Thành Thần

Chương 543: Nông trường



Giọng nói của hai đứa bé đã đi xa, bốn phía cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại, thậm chí La Chinh còn chưa kịp quan sát cảnh vật xung quanh, càng không biết mình đang ở nơi nào.

Mất nhẫn tu di, La Chinh cũng không lo lắng lắm, trong cái nhẫn tu di đó còn dấu ấn của La Chinh, người bình thường hoàn toàn không thể mở ra được.

Hai đứa bé vừa rồi hẳn là con nhà bình2dân, có lẽ trong gia đình cũng không có võ giả nào quá mạnh mẽ.

Vấn đề lớn nhất của hắn bây giờ, chính là khôi phục lại thân thể, ít nhất thì cũng phải động đậy được.

Thời gian trôi qua, sắc trời dần tối đi, bốn phía đều u ám không chút ánh sáng, đắm chìm trong bóng đêm.

Không biết bao lâu sau, La Chinh chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân, ngoài ra còn có cả tiếng nói.

“Là5chỗ này à?”

“Đúng vậy, cha!”

“Nhanh, mọi người đi xem đi, có điều nhớ cẩn thận một chút.”

Ngay sau đó La Chinh nhìn thấy có ánh lửa màu vàng xuất hiện ở mép hố lớn, đập vào mắt chính là mấy bó đuốc đang cháy hừng hực, thêm cả mấy người trung niên nữa.

“Là dân thường.” La Chinh thản nhiên nghĩ.

Một người trong đó thò đầu ra hỏi: “Ngươi là ai?”

La Chinh chớp mắt một cái, không thể trả lời câu6hỏi này được.

“Cứ kéo hắn lên đây trước đã.” Một người khác nói.

Sau đó có hai người trung niên bò xuống, một người dùng dây thừng buộc lên người La Chinh, giật giật sợi dây thừng sau đó hô lên: “Kéo!”

Nhưng mà kéo một phát cũng không thấy nhúc nhích chút nào.

“Sao lại nặng như vậy?” Có người giật mình nói.

Mặc dù La Chinh cao đến tám thước, nhưng cũng không quá cường tráng, theo suy đoán của bọn họ5thì nhiều lắm cũng chỉ hơn năm mươi cân thôi, bên trên có tới bốn người trưởng thành cùng nắm dây thừng, vậy mà lại không kéo nổi.

Bọn họ không hề biết cơ thể La Chinh đã được rèn luyện, lại còn là tiên khí, bất kể độ dày khung xương hay thân thể đều khác xa so với người bình thường, vậy nên tất nhiên sẽ nặng hơn người bình thường không ít.

Trên thực tế, trong quá trình võ3giả tu luyện, cân nặng vẫn luôn tăng lên liên tục, nếu không nhục thể của bọn họ hoàn toàn không thể chịu đựng nổi sức mạnh mấy trăm nghìn cân, mà cơ thể La Chinh thì lại nặng hơn những võ giả bình thường không ít.

Những người này nghĩ cách một lúc, sau đó, La Chinh nghe thấy có tiếng roi da của ai đó bất ngờ vung lên đánh “bốp” một tiếng, lại có cả tiếng vó ngựa, cuối cùng cũng đủ lực kéo La Chinh ra khỏi hố lớn.

Bốn phía hoàn toàn tối đen, có điều bóng tối cũng không phải là trở ngại đối với La Chinh, sau khi đôi mắt được rửa bằng nhựa cây thần thì hai mắt La Chinh đã có thể vượt qua được sự cản trở của bóng tối một cách dễ dàng.

Đáng tiếc là La Chinh không thể tự do cử động được, vậy nên chỉ có thể để mặc những người này đặt mình lên một chiếc xe kéo, sau đó lại nghe thấy phía trước có bốn con ngựa kéo đi, lắc lư tiến về phía trước…

Chỉ một lát sau, khoé mắt La Chinh đã nhìn thấy một dãy lều vải được dựng dọc theo thảo nguyên bát ngát, bộ tộc này cũng không nhỏ chút nào.

Trong lòng La Chinh nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra đây là khu quần cư của một đám người du mục.

“Anh bạn này, bây giờ ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây.” Một vị trung niên cúi đầu nói với La Chinh: “Cái nhẫn này là do con trai ta lấy từ trên người ngươi, cũng nên trả lại cho ngươi.” Nói xong, người trung niên kia lấy cái nhẫn tu di huơ huơ trước mặt La Chinh, sau đó một tay hắn kéo thằng bé kia đến trước mặt La Chinh, nắm tay thằng bé nói: “Còn chuyện con trai ta trộm cắp, ta đã dạy dỗ nó rồi. Mau nói xin lỗi với thúc thúc đi.”

“Xin, xin lỗi…” Hình như thằng bé kia đã khóc rất lâu, giọng nói cũng đã hơi khàn khàn.

La Chinh nhìn thấy trên tay thằng bé kia có những vết máu bầm tím, thật ra hắn rất muốn nói rằng bọn họ hoàn toàn không cần phải làm vậy.

Nhưng đáng tiếc, hắn hoàn toàn không thể lên tiếng… Phiền phức thật!

Đợi đến khi những người kia đi ra khỏi lều vải, chỉ còn mình La Chinh nằm lẻ loi trên ván giường.

Suốt cả đêm, La Chinh lặng lẽ vận chuyển chân nguyên của bản thân.

Vì để chống lại bão không gian màu tím, La Chinh đã sử dụng hết chân nguyên trong cơ thể, bây giờ chỉ có thể ngưng tụ lại nguyên khí trời đất từng chút một lần nữa.

Cũng may đan điền của hắn có thể vận chuyển được, chân nguyên dần dần ngưng kết lại từng chút một, giống như những đám sương mù màu tím chuyển động chậm rãi trong đan điền của La Chinh, sau đó lập tức vận chuyển theo từng mạch trong cơ thể hắn.

Trong suốt quá trình này, La Chinh bị cuốn vào bão không gian màu tím, cơ thể bị rất nhiều lực không gian đâm xuyên qua, đến bây giờ vẫn còn sót lại trong kỳ kinh bát mạch của hắn.

Nếu như là võ giả bình thường, tất nhiên đã trở thành một kẻ tàn phế.

Có điều thể chất La Chinh đặc biệt, nên mặc dù kinh mạch trong người bị lực không gian cản lại hoàn toàn, nhưng bên trong cũng không bị thương, chỉ cần từ từ loại bỏ lực không gian ra là được rồi.

Chẳng qua muốn loại bỏ những lực không gian này cũng không phải chuyện dễ dàng gì, còn cần tiêu hao không ít công sức nữa.

Qua một đêm, La Chinh đã loại bỏ hết lực không gian trong xương sống, mặc dù thân thể của hắn vẫn không thể nào nhúc nhích được như trước, nhưng tốt xấu gì cũng có thể xoay cổ và nói chuyện.

Sáng sớm, cửa lều vải bị xốc lên, một cô bé đi vào, trong tay cầm một miếng bánh nướng và một túi nước đến cho hắn.

Lúc cô bé chuẩn bị đút bánh nướng cho La Chinh thì bỗng nhiên La Chinh mở miệng cười nói: “Ngươi tên gì?”

Đôi mắt cô bé rưng rưng nhìn chằm chằm vào La Chinh, sững sờ một lát rồi hô to với bên ngoài: “Cha ơi, quái nhân có thể nói chuyện rồi!”

“Quái nhân à?” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ không biết nên khóc hay nên cười.

Cô bé vừa nói xong thì đã có người lập tức xốc lều vải lên, chính là mấy người trung niên đã cứu mạng mình hôm qua.

“Người trẻ tuổi, ngươi tỉnh rồi à?” Người trung niên dẫn đầu mở miệng hỏi.

“Đây là đâu vậy?” La Chinh tò mò hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, người trung niên cũng lộ ra vẻ kỳ quái, buồn bực hỏi: “Đây là nông trường của Ma tộc, ngươi không biết à?”

“Nông trường của Ma tộc?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ nghi hoặc: “Có ý gì?”

Trên mặt người trung niên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Nông trường chính là nông trường, còn có ý gì được nữa chứ?”

Vẻ nghi hoặc của La Chinh lại càng sâu hơn.

Nếu nơi đây là nông trường của Ma tộc, sao lại có dân du mục loài người?

Mặc dù Ma tộc cũng tốt hơn loại chủng tộc chỉ toàn là dã thú như Yêu tộc không ít, nhưng Ma tộc vẫn có truyền thừa là chữ viết và văn hoá của mình, dù sao cũng là tộc khác, sao có thể chung sống hoà bình với con người được chứ?

Huống chi theo như lời của Thiên Miểu Tiên Nhân, đại lục này là một thế giới hỗn loạn, như vậy thì càng không có khả năng xảy ra chuyện như này.

Đúng vào lúc này, La Chinh chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu: “Ma sứ đại nhân đến rồi! Ma sứ đại nhân đến rồi, già trẻ trai tráng các nhà các hộ ra đây hết ngay!”

Người trung niên gật đầu với La Chinh, nói: “Xin lỗi trước vì không thể tiếp được, Ma sứ đại nhân đến nông trường chọn người, dựa theo quy định thì chúng ta phải ra ngoài hết.”

Mành lều vải cũng không thả xuống, La Chinh chỉ cần xoay đầu là có thể nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên một sân bãi cách đó không xa có khoảng bảy tám trăm người đứng ngay ngắn một chỗ, già trẻ phụ nữ đều có cả.

Phía trước những người này, có hai gã Ma tộc thân hình cao lớn, làn da khắp người có màu nâu xám, cao khoảng một trượng, ngoài miệng có hai cái răng nanh, đây chính là Ma sứ đại nhân trong miệng bọn họ.

La Chinh đã từng thấy qua người Ma tộc, lúc trong Huyết Sắc Thử Luyện, con huyễn thú cấp năm cuối cùng mà La Chinh giết chính là một gã Ma tộc.

Hai gã Ma sứ đại nhân kia đi lang thang xung quanh một vòng, sau đó tiếng nói vang lên từ cổ họng thô to: “Hôm nay là ngày sinh của đô đốc chúng ta, phải đãi một bữa tiệc lớn, chúng ta cần năm người!”

Trên mặt người trung niên toát ra vẻ khó xử: “Chuyện này… Năm người, có phải nhiều quá không?”

“Không thương lượng gì cả! Hơn nữa còn phải trẻ tuổi một chút. Ngươi, ngươi, ngươi thêm ngươi nữa… Ừ, con bé kia cũng không tệ, tươi non ngon miệng! Tiện mang nó theo luôn đi!” Ma sứ đại nhân kia vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ.

Người trung niên kia nghe lời nói của Ma sứ đại nhân xong thì vẻ mặt càng khó xử hơn: “Ma tộc đại nhân! Thế này không được! Đại đô đốc đã từng nói sẽ không lấy bé gái, người nhỏ hơn mười bốn tuổi cũng sẽ không lấy!”

“Ngươi lo nhiều như vậy làm gì? Hôm nay đô đốc đại nhân vui vẻ, muốn ăn hai phần non đấy! Ha ha!” Đang nói, tay Ma sứ đại nhân kia ném một sợi dây thừng về phía đám người kia.

Cô bé kia muốn chạy trốn, nhưng sao có thể thoát nổi dây thừng kia của Ma sứ đại nhân chứ? Chỉ trong nháy mắt đã bị buộc chặt lại rồi.

Thấy cảnh này, hai mắt La Chinh bỗng nhiên híp lại, trong đôi mắt để lộ ra một chút sát khí. Đến bây giờ hắn mới hiểu, nơi đây đúng là nông trường của Ma tộc, chỉ có điều kẻ chăn nuôi không phải là con người, mà con người chính là mấy con thú ở nông trường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.