Bách Luyện Thành Thần

Chương 6: Cố gắng



Một thùng nước lớn được La Chinh dội xuống người, tạp chất màu trắng ngà cũng theo dòng nước chảy xuống mặt đất.

Sau khi tiến vào Luyện Cốt Cảnh, nhục thể của La Chinh đã hoàn toàn không còn bất kì một tạp chất gì nữa. Hiện tại, thứ tạp chất hắn bức ra ngoài đều là tạp chất có màu sữa trắng ngà có trong cốt cách của hắn.

Sau khi dòng nước cuốn tạp chất đi, La Chinh cảm thấy toàn thân mình đều nhẹ nhàng, khoan khoái hẳn lên.

Những ngày qua, Phương quản sự đã không còn dám đến tìm hắn để gây sự nữa, điều này làm La Chinh càng thêm thoải mái hơn.

Đến đêm, La Chinh dựng giường sắt lên, cho nó dựa vào vách tường, sau đó lại dùng từng tầng, từng tầng sợi bông bọc khung giường lại, làm thành một mộc nhân đơn giản.

Khung giường dính chặt vào tường hầm đá, nên phần lớn lực đạo đều sẽ bị tường đá dày đặc kia hấp thu đi, như vậy, giường sắt sẽ không bị mấy quyền của La Chinh đánh cho tan nát. Còn có thêm những sợi bông bao bọc lại, thanh âm mỗi một quyền La Chinh đánh ra cũng sẽ được hạ thấp đến mức nhỏ nhất, cộng thêm việc hắn đang ở trong tầng hầm, người bên ngoài căn bản không thể biết là hắn đang len lén tu luyện được.

La Chinh sử dụng tuyệt học "Tử Đàn Quyền", được La gia truyền thừa qua mấy trăm năm, là một trong những tuyệt học không truyền ra bên ngoài của La gia, dù là đệ tử chi thứ cũng không thể dễ dàng được truyền thừa loại võ kỹ này.

Trước khi bước vào Luyện Cốt Cảnh, La Chinh đã từng không có cách nào để tu luyện chiêu thức của Tử Đàn Quyền, mà nay hắn đã có thể hạ bút thành văn.

- Tử Đàn Thốn Kình!

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Trên tường đá, bảy âm thanh trầm đục nhất thời tuôn ra.

Tử Đàn Thốn Kình là chiêu thức tinh thâm nhất trong Tử Đàn Quyền, một lần thốn kình đánh ra có thể tạo thành nhiều điểm thương tổn khác nhau, số lượng điểm thương tổn càng nhiều thì trình độ vận dụng càng cao.

Bảy âm thanh phát ra, một quyền kia đã đánh vào bảy điểm trên "mộc nhân", La Chinh cũng không hài lòng lắm đối với kết quả này.

Phụ thân từng đã từng nói, người từng đánh ra tám điểm thương tổn khi người vẫn còn thực lực Luyện Cốt Cảnh. Mà hiện tại, La Chinh cũng có thực lực Luyện Cốt Cảnh nhưng lại chỉ có thể đánh ra bảy điểm mà thôi. Xem ra hắn vẫn còn chưa hiểu Tử Đàn Thốn Kình đủ sâu, phải không ngừng cố gắng mới được!

Từng quyền, từng quyền đánh ra, phát ra từng âm thanh trầm đục.

Tiến vào Luyện Cốt Cảnh, sức mạnh của La Chinh cũng tăng lên một cách điên cuồng.

La Phái Nhiên đã là Luyện Cốt Cảnh đỉnh phong, sức mạnh mỗi một quyền của hắn đều hơn nghìn cân.

Mà hiện giờ La Chinh vừa mới bước vào Luyện Cốt Cảnh, hắn đoán chừng quyền hắn đánh ra cũng khoảng bảy trăm đến tám trăm cân.

“Chút thực lực ấy vẫn còn chưa đủ!”

Nhưng, mấu chốt là, La Chinh muốn tiến vào Thanh Vân Tông.

Hắn nghĩ đến muội muội của mình, La Yên, đang bị nhốt tại Luyện Ngục Sơn, trong nội tâm của La Chinh như bị một tảng đá lớn đè xuống vậy.

Từ trước đến nay, La Yên đều rất ngoan ngoãn, nghe lời. Tuyệt đối, không thể nào gây ra loại chuyện thị phi được, nhất định là bị hãm hại. La Chinh hắn phải mau chóng tiến vào Thanh Vân Tông, chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo vệ được La Yên.

Rầm rầm rầm ầm!

Mỗi một quyền đánh ra sau đó, lực đạo lại mạnh hơn quyền trước vài phần.

Thanh Vân Tông chính là tông môn lớn nhất trong Đế Đô, hàng năm đều thu nhận đệ tử trong phạm vi toàn bộ đế quốc.

Toàn bộ đám thanh niên của Đế Đô đều lấy Thanh Vân Tông làm mục tiêu lớn nhất của chính mình. Ở nơi đó có tài nguyên tu luyện tốt nhất Đế Đô, và điểm có lợi nhất chính là trong quá trình tu luyện sẽ có cường giả chỉ điểm cho.

Nhưng, điều kiện tiến vào Thanh Vân Tông cũng cực kỳ hà khắc.

Chỉ có người có thiên phú tu luyện cực kỳ ưu tú, ví dụ như muội muội La Yên của hắn, mới có thể phá cách, tiến thẳng vào Thanh Vân Tông.

Nếu không, thì cần phải có thực lực cực mạnh, riêng thực lực Luyện Cốt Cảnh, chỉ sợ còn chưa đáng để mắt tới.

- Ta bây giờ hàng ngày đều được người ta "rèn luyện", tốc độ tiến cảnh của cơ thể cơ hồ chuyển biến theo từng ngày. Nhưng ta vẫn muốn thực lực của bản thân trong khoảng thời gian ngắn phải nhanh chóng tăng lên. Xem ra, vẫn cần phải khắc khổ tu luyện!

Nghĩ tới đây, La Chinh lại dùng sức đánh tới.

La Chinh vốn dĩ có lòng theo đuổi đến cực hạn của võ học, hắn đã từng không ngừng cố gắng nâng cao thực lực của bản thân. Phụ thân của hắn cũng cực kỳ khen ngợi rằng hắn rất có nghị lực.

Chỉ là, sau khi phụ thân mất, hắn bị đày trở thành gia nô, tâm tình bị đả kích rất lớn. Lúc này, võ đạo của hắn mới trì trệ lại, không tịnh tiến thêm chút nào nữa.

Nhưng giờ đây, La Chinh lại một lần nữa nắm lấy lòng tin của mình, vì mục tiêu của của chính bản thân hắn, hắn phải phấn đấu tiến lên phía trước.



Đêm qua, La Chinh cơ hồ không ngủ một chút nào.

Hắn cũng không biết là mình đã đánh ra bao nhiêu quyền. Sợi bông bọc lại chiếc giường giờ đây đã dính chặt vào vách tường. La Chinh hắn cũng không thể để như vậy được, lấy tay nhẹ nhàng kéo ra sợi bông ra, sau đó mọi thứ mới trở về hình dáng ban đầu.

Đến sáng, vẫn như cũ, La Chinh lại đánh ra từng quyền, vô cùng vô tận, khắc khổ rèn luyện.

Vì muốn nhanh chóng đạt được thành quả, La Chinh cũng trở nên tích cực, năng động hơn.

Bất chấp nguy cơ bị người khác nhìn ra, La Chinh vẫn chủ động yêu cầu đệ tử của La gia đánh mình.

Dù sao thì, đã bị đánh trúng nhiều lần như vậy mà toàn thân một điểm thương tổn cũng không có, rất dễ bị người ta hoài nghi.

Chỉ là, La Chinh cũng không quan tâm nhiều vậy làm gì. Chỉ có bị đánh tới cùng cực, bị đánh đến hết khả năng của hắn, hắn mới có thể mau chóng rèn luyện chính mình, mới có thể mau chóng gia tăng thực lực của bản thân.

Có một vài người trong đám đệ tử của La gia cảm thấy có chút kỳ quái. Trong khoảng thời gian này, số lần La Chinh bị đánh ngày càng nhiều, vậy mà tinh thần của La Chinh lại càng trở nên tốt hơn. Đây là tâm trạng của một người đang bị đánh sao? Nhìn cứ như là tâm tình khi đang đánh người khác thì đúng hơn!

Chỉ là, nghĩ đến việc La Chinh làm bia thịt trong hai năm qua mà đến bây giờ vẫn còn sinh long hoạt hổ như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ rằng La Chinh rất ngoan cường mà thôi. Ngược lại, đám đệ tử của La gia cũng chẳng có hứng thú gì với bí mật của tấm bia thịt này. Dù sao thì, bọn hắn tu luyện là để đánh người, chứ không phải là để mình bị đánh. Dù cho La Chinh có kỹ xảo phòng ngự đặc biệt gì, bọn họ cũng lười đi tìm hiểu.

Trong khoảng thời gian này, tạp chất bên trong cốt cách của La Chinh được tẩy rửa, bức ra ngày càng nhiều. Khi hắn tắm rửa, dòng nước chảy xuôi xuống mặt đất lập tức biến thành một mảng lớn màu sữa trắng ngà, nhìn cứ như là sữa bò đậm đặc vậy.

Một ngày này, La Chinh được dòng nước ấm kia tôi luyện qua, cơ hồi tương đương với người bình thường tu luyện tận mấy tháng trời. Hắn bị đánh một ngày, lại tương đương với khác tu luyện mấy tháng, tốc độ tu luyện như thần vậy!

Ban ngày bị đánh, ban đêm luyện quyền. La Chinh vẫn cần cù luyện tập không ngừng nghỉ.

Trong khoảng thời gian này, tổng cộng thời gian ngủ của La Chinh chỉ sợ còn chưa tới mười canh giờ. Nhưng dù vậy tinh thần của hắn vẫn như cũ, không mệt mỏi chút nào, ánh mắt kia vẫn trước sau như một, trong trẻo, sáng ngời.

Lý do khiến tinh thần của hắn luôn cảm thấy no đủ, hẳn hơn phân nửa là do cái lò luyện, được khắc chín con rồng thần bí, đang nằm trong đầu hắn kia. Ngày ấy, linh hồn của hắn bị cái lò luyện kia luyện chế, linh hồn bị rách ra rồi lại liền lại, lặp đi lặp lại hơn trăm nghìn lần. Mỗi một lần linh hồn bị nghiền nát đều khiến hắn sống không bằng chết.

Thế nhưng, sau khi gắng gượng vượt qua loại đau đớn khổ cực này, tinh thần của La Chinh lại trở nên cực kỳ tốt, chắc hẳn linh hồn cũng đã được rèn luyện qua!

Trong cơ thể con người, thứ tu luyện khó khăn nhất chính là linh hồn. Về rèn luyện, mỗi người đều có thể làm, dù cho là người không tu luyện võ đạo thì vẫn có thể rèn luyện được nhục thể.

Nhưng linh hồn thì lại khác, linh hồn được ẩn giấu sâu trong bí cảnh của cơ thể, không thể nhìn được, không thể sờ nắn được. Cũng giống như trong kệ ngữ của Phật giáo có nói rằng "Những thứ hư ảo ở bờ bên kia". Người bình thường căn bản rất khó để có thể rèn luyện.

Nghe nói trong Thanh Vân Tông, có một vài tầng thứ cao hơn bí tịch có thể ảnh hưởng đến linh hồn, như các loại điển tịch "Luyện Hồn Thuật" vậy.

Cảnh giới thần bí này, hiện tại La Chinh không có cách nào chạm tới. Mà La Chinh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, nếu có thể, vậy thì không cần ngủ, thời gian này vừa vặn dùng để tu luyện vậy.

Thời gian thoáng chốc đã qua hơn hai mươi ngày.

Bành!

Một quyền này của La Chinh đánh ra khiến vách tường dày dặc ra xuất hiện vết rạn nứt.

Lực đạo một quyền này của hắn chỉ mới đánh ra có bảy phần thực lực mà uy lực của nó đã đáng sợ như vậy. Nếu hắn không nương tay, chỉ sợ rằng cái hầm này đã bị một quyền của hắn đánh tan rồi.

Hơn nửa tháng rèn luyện này lại khiến thực lực của La Chinh có chút tịnh tiến.

Từ Luyện Cốt Cảnh Trung kỳ lên đến Luyện Cốt Cảnh Hậu kỳ đỉnh phong, sức mạnh từ một tay có thể đạt tới nghìn cân. Mà một nghìn cân này, chính là một "Đỉnh Chi Lực".

Đối với võ giả mà nói, Đỉnh Chi Lực chính là một đường ranh giới. Chỉ khi đạt tới Đỉnh Chi Lực, sau đó mới có thể xem như là đăng đường nhập cảnh, chính thức bước vào con đường võ giả.

Chưa đến một tháng, từ Luyện Nhục Cảnh đỉnh phong tiến tới Luyện Cốt Cảnh đỉnh phong, vượt qua hẳn một cấp độ. Tốc độ tu luyện này, không chỉ là trong La gia, dù cho là toàn bộ đế quốc, sợ rằng cũng khó tìm được người thứ hai.

Lấy phương thức luyện thể bức ra tạp chất bình thường mà nói, dựa vào nghị lực cùng sự kiên trì, cho dù là vài chục năm tu luyện hay một ngày tu luyện, tạp chất có thể bị bài trừ ra mỗi ngày đều cực kì ít ỏi.

Thế nhưng, so với phương thức luyện thể bằng cách "đánh" tạp chất bức ra này, thì tốc độ của phương pháp này nhanh hơn không chỉ gấp trăm, gấp nghìn lần…

Ngày hôm nay, lúc bị đang bị đánh, La Chinh cảm thấy cơ thể của mình tựa như đã xảy ra một ít biến hóa.

Ngày bình thường, những quyền cước kia đánh vào người, dù cho không cảm thấy đau đớn nhưng vẫn để cho hắn cảm giác được một ít sức nặng. Nhưng hôm nay, La Chinh lại phát hiện ra, lực đạo của đám đệ tử La gia tựa hồ như nhẹ hơn không ít.

La Chinh âm thầm quan sát hạ, đám đệ tử này đánh mình cũng không có nương tay chút nào, những sao lại có cảm giác này?

Không chỉ thế, mỗi một quyền đánh vào người, dòng nước ấm được sản sinh ra cũng ít hơn rất nhiều.

Nếu như nói trước đây một quyền đánh vào có thể sản sinh ra dòng nước ấm lớn chừng ngón tay cái, thì giờ đây một quyền kia chỉ có thể sinh ra dòng nước ấm nhỏ bằng ngón tay út mà thôi. Hiệu quả tẩy rửa thân thể cũng theo đó mà giảm đi.

Tối hôm nay, khi La Chinh tắm xong, hắn cũng phát hiện ra tạp chất bị bức ra rõ ràng cũng ít hơn chừng phân nửa.

Những biến hóa này làm cho lòng La Chinh dâng lên một nỗi lo âu.

“Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?”

“Chẳng lẽ, thân thể của mình đã trở nên cứng cáp hơn rồi sao?”

Theo những gì mà công pháp luyện khí đó ghi chép, thì hiện tại cường độ thân thể của La Chinh đã tương đương với Huyền Khí Hạ phẩm rồi.

Một thanh Huyền Khí trải qua việc rèn luyện không ngừng, cường độ sẽ từng bước tăng lên. Nếu tăng lên một trình độ nhất định, thì lực lượng rèn luyện kia sẽ không còn hiệu quả tốt như vậy nữa.

Đám đệ tử của La gia ở diễn võ trường đa số chỉ có thực lực Luyện Bì Cảnh mà thôi. Ngay cả La Đại Long cũng vậy, chỉ là, hắn được trời sinh thần lực nên sức mạnh của hắn mới có thể so với người có thực lực Luyện Nhục Cảnh.

Hiện tại, mấy trăm cân lực đạo đánh vào người La Chinh, hiệu quả đã không còn như trước. Xem ra, chỉ có thể tìm người nào đó lợi hại hơn đánh, mới có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

Nhưng giờ La Chinh liệu có thể đi đến nơi nào để tìm đây? Cũng không thể để cho trưởng bối của La gia đến động thủ được…

- Xem ra chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày Tộc Luyện của gia tộc. Vào ngày Tộc Luyện, đệ tử La gia đều sẽ dốc ra toàn lực, lực đạo đánh vào mình cũng sẽ tăng lên không ít. Trọng yếu hơn là, nếu ngày đó có thể đánh thắng đối thủ trong sinh tử đấu, vậy ta liền có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi cái danh phận gia nô này rồi. Có thể đường đường chính chính ly khai khỏi La gia.

Với độ cường hãn của thân thể La Chinh ở thời điểm hiện tại, đám đệ tử của La gia kia căn bản chẳng có cách nào làm hắn di động đi được. Cho dù là để cho bọn họ đánh hắn một ngày một đêm, cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Trong tầng hầm ngầm, đôi mắt sáng ngời của La Chinh kia chớp động, dưới ánh sáng đến từ ngọn nến, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cương nghị.

Mối thù phụ thân bị hãm hại, dù chỉ là một khắc hắn cũng chưa từng quên. Hắn nhẫn nhục chịu đựng, sống tạm bợ ở đây, chỉ là do thực lực của hắn vẫn còn quá yếu kém. Nhưng hôm nay, hắn đã may mắn có được một bộ công pháp luyện khí thần kỳ, làm cơ thể của hắn có thể chất đặc thù, để cho hắn tiến cảnh thần tốc. Cơ hội này, hắn phải nắm lấy thật chặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.