Bách Luyện Thành Thần

Chương 630: Tiếng khóc sau lưng



Cho dù không xảy ra sóng hỗn loạn thì Triệu Phần Cầm và Lăng Yên đều sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản.

Huống hồ hiện giờ dưới sự bộc phát của sóng hỗn loạn, tất cả các khu vực tầng2trong đều đã thay đổi, tùy tiện vào trong thì tuyệt đối chỉ có đường chết.

Nhìn Triệu Phần Cầm chặn ở phía trước mình, trên mặt La Chinh lộ vẻ bất đắc dĩ. Triệu Phần Cầm không phải La Chinh nên5hắn không thể hiểu những gì La Chinh nghĩ, huống hồ La Chinh cũng không có ý định nói bí mật của mình ra cho người khác biết.

“Tránh ra, ta có chuyện rất quan trọng phải làm.” La Chinh lạnh nhạt6nói.

Chu Chử Hạc cũng chặn trước mặt La Chinh: “La Chinh, huynh quá quan trọng với thánh địa Tử Tâm chúng ta, chúng ta không thể để huynh tiếp tục tiến về phía trước đi tìm cái chết!”

“Vậy sao?” La Chinh5nở nụ cười nhạt. “Nhưng ta có chuyện quan trọng phải làm thì sao? Lẽ nào, chỉ vì ta quan trọng với thánh địa Tử Tâm các người thì ta buộc phải từ bỏ bản thân?”

“Điều này… điều này sao có3thể nói là từ bỏ?” Chu Chử Hạc không hiểu hỏi.

La Chinh lắc đầu, sau đó nói: “Ta không cần mọi người đi theo, một mình ta đi là được!”

Còn Huân cũng nhìn Lăng Yên đang quỳ dưới đất, cúi đầu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngô Vương, tầng trong tuyệt đối không phải là nơi hiện giờ mọi người có thể xông vào, vẫn nên ở đây thôi, đợi đám ma vật rời đi rồi chúng ta cũng ra ngoài.” Lăng Yên cúi đầu nói.

Trong lòng Lăng Yên, Vương là sự tồn tại chí cao vô thượng. Theo lý mà nói thì sự an nguy của Huân vẫn chưa đến lượt Lăng Yên lo lắng, nhưng Lăng Yên cũng hiểu Yêu Dạ tộc trên Thượng Giới đã xảy ra biến cố, tượng của Huân đã ảm đạm không có ánh sáng. Nói cách khác, thân thể kiếm linh trước mắt chính là một phần thần cuối cùng của Huân!

Nhưng một khi La Chinh chết thì phần thần này cũng tan thành mây khói, kết quả cuối cùng chính là Vương cũng sẽ ngã xuống!

Đây là chuyện mà cho dù thế nào Lăng Yên cũng không muốn nhìn thấy.

“Chuyện của ta không đến lượt ngươi quyết định.” Huân lại khôi phục vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng nói với Lăng Yên.

Lăng Yên nghiến răng. Nàng rất rõ bản thân căn bản không có tư cách khuyên bảo và thuyết giáo Huân. Đừng nói là Lăng Yên không có tư cách này, cho dù là Lưu Vũ của thánh địa Thiên Vũ thì cũng không có tư cách đó!

“Nếu đã như vậy, ta vẫn nên ở bên cạnh ngô Vương!” Lăng Yên nghiêm túc nói.

Cùng lúc đó, mấy vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc bên cạnh Lăng Yên cũng đồng thời quỳ xuống, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết.

Bọn họ hiểu rõ, lúc này vào tầng trong sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn lựa chọn đi theo.

Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc nhìn hành động của Yêu Dạ tộc, sắc mặt càng thêm buồn rầu. Nếu những tên Yêu Dạ tộc này đã theo La Chinh vào trong, vậy thì ở đây chỉ còn lại hai người bọn họ. Cuối cũng, Triệu Phần Cầm vẫn ôm đầu nói: “Được rồi, ta thấy chúng ta vẫn phải vào tầng trong một chuyến!”

Có lúc quả thực là tình thế bắt buộc!

Huống hồ những ma vật ở tầng ngoài không hề có ý định rời đi. Nếu chúng cứ mãi không chịu đi thì bọn họ tốn thời gian ở đây càng không phải là cách. Cuối cùng, đoàn người vẫn xuất phát đi vào tầng trong!

Ngay khi đám người La Chinh vừa rời đi không lâu, ở gần quan ải Huyết Khẩu có ba luồng ánh sáng ngược hướng phóng tới!

Ba người Dạ tộc này đúng là có không ít chỗ độc đáo. Ba người bọn họ hóa thành sương mù, chầm chậm di chuyển về phía quan ải Huyết Khẩu.

Duy trì thuật ẩn thân thế này tương đối tốn chân nguyên, nhưng mỗi khi chân nguyên hao tổn chỉ còn lại ba phần, ba người sẽ xuất hiện ngay dưới móng vuốt của Thanh Thương Lang và mỏ của Thôn Nã Điểu, sau đó nhanh chóng kéo giãn một khoảng cách. Trong quá trình đó, bọn họ lấy đá chân nguyên ra để bổ sung chân nguyên!

Sau khi bổ sung chân nguyên xong, bọn họ lại hóa thành từng đám sương mù một lần nữa, cứ như vậy mà tiến lên!

Nhưng đáng tiếc là dù tạm thời có thể giữ được tính mạng, nhưng những ma vật đó cứ như âm hồn không tan mà đi theo bọn họ, nguy hiểm của bọn họ vẫn không được giải trừ.

Di chuyển như vậy có hiệu suất vô cùng thấp, tóm lại cũng không thể duy trì trạng thái này, lặp đi lặp lại để trở lại tháp Tội Ác được. Cho dù họ có muốn thì thời gian cũng không đủ, lại càng không đủ đá chân nguyên!

Số lượng đá chân nguyên cực phẩm trong tay họ không ít, nhưng cũng không phải là vô hạn. Dùng một viên là ít đi một viên, cứ như vậy một thời gian, mỗi người đều đã tốn mất một nửa số đá chân nguyên rồi. Nếu tiếp tục như vậy nữa thì chưa đến một canh giờ ba khắc, kết quả cuối cùng thì bọn họ vẫn bị đám ma vật kia nuốt chửng.

“Làm sao đây, đại ca?”

“Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?”

“Ai đến dẫn dụ những con ma vật đáng ghét này đi?”

Ba người trong sương mù không ngừng dùng chân nguyên truyền âm liên lạc với nhau.

Ngay khi ba người đang hoảng sợ thì trên đường bọn họ đi tới đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng một đen một đỏ. Hai thân ảnh như ngọn núi nhỏ nhanh chóng tiếp cận.

Ba người ngẩn ra, sau đó một Chiến Tôn cấp cao nói: “Ta… ta nghĩ chúng ta được cứu rồi!”

“Là Mông Xung! Bọn họ đến rồi!” Một người khác cũng kêu lên.

“Chẳng phải Ma tộc đã bị trục xuất ra khỏi tháp Tội Ác rồi sao? Bọn họ thực sự có thể vào động Huyền Minh?”

Ma tộc không hề chia sẻ bí mật bên dưới tháp Tội Ác cho Dạ tộc. Bí mật quan trọng như vậy, bọn họ căn bản không thể chia sẻ cho tộc khác được, cho dù Dạ tộc là tộc dưới trướng bọn họ đi nữa.

Có điều, vì để đạt được mục đích của mình, Ma tộc chỉ để lại một mệnh lệnh cho Huyết La Thiên rằng một khi phát hiện bí mật của La Chinh trong động Huyền Minh thì lập tức dùng phù truyền âm báo về cho Mông Xung!

Vì thế Huyết La Thiên vẫn buồn bực rất lâu, gã vốn cho rằng Ma tộc ra lệnh cho gã giết chết La Chinh, nhưng không ngờ cuối cùng lại chỉ là một mệnh lệnh như vậy. Báo cáo cho Mông Xung? Báo cho Mông Xung thì có tác dụng gì? Lẽ nào Mông Xung có thể vào động Huyền Minh?

Hay là Mông Xung vốn đã ở trong động Huyền Minh?

Huyết La Thiên không đoán được, mà lệnh của Ma tộc đưa ra gã không thế không làm theo. Mặc dù hiện giờ Ma tộc không thể bước vào tháp Tội Ác nữa, nhưng thánh địa Vĩnh Dạ của Dạ tộc gã vẫn phải phụ thuộc vào Song Ma thánh địa!

Không ngờ sau khi hắn dùng phù truyền âm chưa được bao lâu, Mông Xung và Thiên Hổ thực sự đã tới!

“Mông Xung, tu vi của Mông Xung hình như là Chiến Thánh…!”

“Trời ơi, chắc chắn Ma tộc vẫn còn giữ bí mật khác của tháp Tội Ác. Vốn dĩ đã có hai Chiến Thánh là Thiên Khung và Thiên Huy, giờ đến cả Mông Xung cũng thăng lên làm Chiến Thánh rồi!”

Lúc này, ba vị Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc như thấy được hy vọng. Rất rõ ràng, tu vi của Mông Xung càng cao thì càng có lợi cho bọn họ.

Chỉ có điều…

Mặc dù Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu lục tục lui về không ít, nhưng xung quanh ba người bọn họ đột nhiên lại có không ít ma vật bay xung quanh. Mông Xung đột phá thành Chiến Thánh, nhưng cho dù là Chiến Thánh cũng không cách nào đối phó với nhiều ma vật như vậy chứ?

Lo lắng thì lo lắng vậy thôi, lúc này đã có hy vọng, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ lỡ.

“Mông Xung! Mông Xung đại nhân!”

Mông Xung vốn cũng chỉ là người nắm giữ chỗ ngồi chung với những Chiến Tôn cấp cao này, có điều hiện giờ gã đã là cường giả cấp bậc Chiến Thánh, ba người bọn họ dĩ nhiên phải cung kính!

Chân nguyên truyền âm của Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc truyền đến bên tai Mông Xung, Mông Xung chăm chú nhìn phía trước, liền thấy ma vật chi chít vây chặt ba đám sương mù. Ba đám sương mù đó chầm chậm di chuyển, còn đám ma vật thì bám sát theo…

“Là Huyết La Thiên.” Thiên Hổ thản nhiên nói: “Có cứu bọn họ không?”

Mông Xung nhìn đám ma vật dày đặc, lông mày cũng nhíu lại.

Mông Xung đột phá cảnh giới Chiến Thánh nên chiếm ưu thế tương đối lớn ở đây. Có điều, cho dù như vậy thì gã cũng vô cùng thận trọng. Trong động Huyền Minh, cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng phải cẩn thận từng tí, đi sai một bước thì hẳn sẽ chết! Huống hồ Mông Xung chẳng qua chỉ là một Chiến Thánh mà thôi!

Nhiều ma vật như vậy cũng tương đối phiền phức với gã.

“La Chinh ở đâu?” Mông Xung dừng lại, dùng chân nguyên truyền âm hỏi.

Huyết La Thiên nhìn thấy Mông Xung, thấy gã đột nhiên dừng lại thì đương nhiên hiểu rõ. Xem ra Mông Xung không định cứu ba người bọn họ. Huyết La Thiên lập tức truyền âm nói: “Bọn chúng xông qua rồi! Có điều, ta đã để lại dấu ấn trên người bọn chúng, bọn ta có thể theo dấu chúng!”

Đương nhiên Huyết La Thiên sẽ không nói cho Mông Xung biết vị trí hiện giờ của La Chinh, nếu làm vậy thì gã làm sao hy vọng Mông Xung cứu mình được?

“Lão cáo già này, hắn không muốn nói!” Thiên Hổ nhe răng cười nói.

Mông Xung lại lắc đầu: “Chuyện thường tình ấy mà. Huyết La Thiên coi chúng ta là cọng rơm cứu mạng, làm sao chịu bỏ qua? Ba người này bắt buộc phải cứu, mau đưa Ngự Hỏa Thiên Bình mà thánh địa Viêm Ma đưa cho chúng ta ra đây.”

Thiên Hổ gật đầu, sau đó liền móc ra một cái bình màu trắng nhỏ. Ma tộc nắm giữ tháp Tội Ác lâu nhất nên mức độ hiểu rõ động Huyền Minh của họ cũng vượt xa các tộc khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.