Bách Luyện Thành Thần

Chương 633: Bí mật luân hồi



Sau đó Vân Lạc duỗi ngón tay thon dài vẫn luôn trắng nõn sạch sẽ ra, mười ngón tay liên tục bay múa, từng chút chân nguyên cũng liên tục được nàng kết lại với nhau, tạo thành một ấn phù!

“Đó là thần văn!” Nhìn ấn phù trong tay Vân Lạc, lông mày La Chinh nhướng lên. Hắn cũng nhận ra, những ấn phù kia vô cùng giống với những thần văn mà Thanh Long đã dạy mình.

“Thần văn cũng không phải thứ chỉ Chân Long giới mới có, trình độ thần văn của nhân loại các2ngươi cũng vô cùng mạnh…” Thanh Long thản nhiên trả lời.

“Rốt cuộc nàng muốn làm gì?” La Chinh hỏi Thanh Long.

Thanh Long cũng chú ý đến những ấn phù trong tay Vân Lạc, lập tức nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, có lẽ nàng muốn ‘phong ma’*!”

*Phong ma: phong ấn ma vật.

“Phong ma?” Ánh mắt La Chinh loé lên. Bây giờ mặc dù Vân Lạc đang vẽ thần văn, thế nhưng nàng chỉ sử dụng mỗi chân nguyên để vẽ, cũng không cần bất kỳ nguyên liệu nào, vậy mà cũng làm được ư?

“Ha ha. Lai5lịch của thần văn còn phức tạp hơn suy nghĩ của ngươi nhiều. Sau khi ngươi phi thăng lên Thượng Giới, tất nhiên cũng có thể tiếp xúc với mấy thứ này.” Thanh Long trả lời.

Ấn phù trong tay Vân Lạc càng ngày càng nhiều, kết cấu của ấn phù cũng càng ngày càng phức tạp.

Mười, hai mươi, ba mươi, năm mươi cái…

Lúc số ấn phù trong tay Vân Lạc đạt trới một trăm thì nàng vung tay lên, ấn phù tựa như những hạt mưa, nhanh chóng bay tới rấp ra phía sau nàng!

“Định!”

Vân Lạc quát6lên một tiếng.

Chữ “định” vừa thốt ra, tiếng kêu rên thê lương phía sau mọi người bỗng ngừng lại…

“Thành công?” Ánh mắt La Chinh loé lên.

Sau khi âm thanh kia biến mất, Lăng Yên cũng thở ra một hơi thật sâu, nhìn có vẻ như là thành công rồi.

“Ta chỉ có thể tạm thời ngăn nó lại thôi, chỉ kéo dài được trong thời gian ngắn, chúng ta đi mau.” Vân Lạc nói.

Lời nói của Vân Lạc lập tức khiến trái tim mọi người lại căng lên. Mọi người tiếp tục chạy như điên về phía trước,5chạy thẳng một mạch hơn mười dặm mới dừng, nhưng không ai dám quay đầu lại.

“Ôi…”

Lúc này Triệu Phần Cầm rên dài một tiếng, thở dài một hơi rồi mới thoát khỏi nỗi đau đớn do Kinh Thần Thứ mang đến. Mặc dù hắn đau đến mức không nghĩ được gì, nhưng cũng biết chuyện vừa xảy ra nên thảm thương nói: “Cũng may. La Chinh, coi như ngươi vừa cứu ta một mạng!”

“Bây giờ có thể quay đầu lại chưa?” Lăng Yên hỏi, không riêng gì Lăng Yên, lúc này mọi người vẫn còn đắm chìm3trong sợ hãi.

Vân Lạc gật đầu: “Ta nghĩ chúng ta bỏ xa thứ kia rồi.”

Lúc này mọi người mới nhao nhao quay đầu lại.

Thân là võ giả, mọi người cũng không sợ đám ma vật mạnh mẽ, thứ thật sự khiến bọn họ sợ hãi chính là những thứ không rõ ràng, giống như thứ đồ chơi hồi nãy trôi nổi sau lưng vậy. Đến tận bây giờ, tất cả mọi người vẫn không rõ đó là thứ gì!

Quay đầu lại nhìn, sau lưng đã không còn gì nữa.

La Chinh quay đầu nhìn về phía xa, hào quang xanh biếc hiện lên trong đôi mắt của hắn. Thanh Mục Linh Đồng có thể giúp hắn nhìn những thứ ở rất xa.

Có điều, bởi vì khoảng cách tương đối xa nên thứ La Chinh thấy được cũng vô cùng mơ hồ. Hắn nhìn thấy ở nơi xa đó có một điểm sáng màu trắng đang nhảy nhót, mà xung quanh điểm sáng kia lại hiện lên không ít ấn phù – thần văn mà Vân Lạc vừa mới đánh ra. Hình như điểm sáng đang không ngừng giãy giụa, muốn vùng ra khỏi đám ấn phù kia.

“Đừng nhìn, nó… có thể cảm nhận được cái nhìn của ngươi.” Vân Lạc nhanh chóng ngăn cản hành động nguy hiểm này của La Chinh.

“Cái này mà cũng cảm nhận được?” Trong lòng La Chinh kinh hãi, lập tức thu lại Thanh Mục Linh Đồng, ánh mắt cũng nhanh chóng thu về, còn điểm sáng kia cũng nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

“Ừ. Vừa rồi đúng là rất nguy hiểm. Cũng may, thứ đó vẫn chưa trưởng thành!” Vân Lạc chép chép miệng, lộ ra ý cười hiếm thấy.

“Trưởng thành?” La Chinh kinh ngạc nói: “Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?”

“Không thể nói, cũng không thể nghĩ đến. Nếu như ta nói, nó cũng sẽ biết, rất có thể sẽ lại đuổi tới đây.” Vân Lạc lắc đầu nói.

Mọi người hoàn toàn bó tay. Rốt cuộc thứ kia là gì mà lại tà tính như vậy? Đến nghĩ cũng không được nghĩ?

Đúng vào lúc này, Huân lại thản nhiên nói: “Ta biết nó là thứ gì!”

“Là cái gì?” La Chinh lại hỏi lần nữa.

“Đã nói với ngươi rồi, quả thực không thể nhắc đến nó!” Huân cũng lắc đầu.

Mọi cùng bị ép điên hết cả rồi, chỉ có thể nói rằng chuyện quỷ dị trên thế giới này nhiều lắm mà thôi. Có điều, dù thứ đồ chơi kia là gì thì mọi người cũng không muốn thảo luận lại nữa. Trải qua loại sợ hãi cực điểm này rồi, chẳng ai muốn thể nghiệm lại lần thứ hai.

Đúng vào lúc này, Lăng Yên quan sát hoàn cảnh xung quanh, bỗng nhiên “ồ” lên một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia sáng!

“Không ngờ chúng ta lại đến nơi này!” Lăng Yên kinh ngạc nói.

Triệu Phần Cầm lấy một viên đan dược chữa trị linh hồn ra rồi nhét vào miệng. Mặc dù Kinh Thần Thứ của La Chinh không tổn thương quá lớn đối với hắn, nhưng linh hồn hắn lại không mạnh mẽ được như La Chinh, linh hồn yếu ớt nên không thể qua loa. Sau khi nuốt đan dược xuống, Triệu Phần Cầm hỏi: “Nơi nào?”

Lăng Yên vung tay lên, trong tay xuất hiện một tấm bản đồ, đó chính là bản đồ của động Huyền Minh. Ngay sau đó, Lăng Yên chỉ vào một ký hiệu trên bản đồ rồi nói: “Ba năm trước ta từng đánh dấu chỗ này, có lẽ ở đây có di tích của một cường giả siêu cấp nào đó! Có điều, khi đó ở vùng này có hơn mười con chồn độc bảo vệ nên không cách nào tiến vào trong được.”

Thực lực của cường giả trong động Huyền Minh rất khó đoán, bất kỳ nơi toạ hoá của cường giả nào thì cũng đều có lợi ích khó có thể tưởng tượng được!

Lúc ấy Yêu Dạ tộc cũng phải trả một cái giá tương đối lớn mới tới được đây nên làm gì chịu từ bỏ cho được?

Thế nhưng thực lực của mấy con chồn độc kia lại quá mạnh, hoàn toàn không phải là thứ mà Chiến Tôn cấp cao có thể chống lại được. Yêu Dạ tộc mất hơn mười mạng người để dẫn đám chồn độc kia đi, nhưng mãi vẫn không thành công. Rơi vào đường cùng nên họ chỉ còn cách chọn từ bỏ.

Chỉ là Lăng Yên không thể ngờ đến, lần này sóng hỗn loạn bộc phát, vậy mà tầng trong lại rỗng tuếch. Thế nên tất nhiên cửa vào di tích của cường giả này cũng sẽ mở rộng. Sao điều này lại không khiến Lăng Yên vui mừng cho được!

Lăng Yên vừa nói như vậy xong, trong mắt hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều toát ra vẻ kinh ngạc. Bất chấp nguy hiểm tính mạng, chạy một vòng ở tầng trong, cuối cùng cũng không thể không có lợi ích gì được!

Cường giả trong động Huyền Minh có ý nghĩa như thế nào? Bọn họ đều hiểu rõ. Trong di tích của một cường giả ẩn chứa vô số thứ khó có thể tưởng tượng được!

“Đã vậy thì chúng ta vào trong xem một chút đi.” La Chinh mở miệng nói.

Trải qua một đường chạy như điên vừa rồi, ngọn lửa toả ra từ ngọc Hồ Điệp trong nhẫn tu di rõ ràng đã yếu hẳn đi, rõ ràng phương hướng không đúng.

Có điều, bây giờ La Chinh cũng không vội. Nếu như Lăng Yên khẳng định nơi này có cơ duyên rất lớn thì hắn cũng không để ý đến chuyện đi vào mà tìm tòi một phen.

Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Lăng Yên, mọi người tiếp tục tiến lên. Sau khi đi qua một rừng cây, Lăng Yên chỉ về phía trước rồi nói: “Chính là chỗ này!”

Mọi người vừa mới đi vòng qua rừng cây, sau đó lập tức nhìn thấy đằng trước xuất hiện một cánh cửa, một cánh cửa lẻ loi trơ trọi!

Thoạt nhìn thì cảnh này vô cùng quỷ dị. Không có phòng ốc, không có nóc nhà, không có vách tường, ngoài một cánh cửa đứng ở đây thì chẳng còn thứ gì khác.

Hơn nữa, thoạt nhìn cánh cửa này cũng tương đối bình thường, chỉ là một cửa nhỏ của loại nhà đơn bình thường mà thôi.

“Đây là di tích kia ư?” Triệu Phần Cầm hỏi.

“Đúng. Có lẽ trên cánh cửa có chữ viết đấy.” Cho dù là lúc này, Lăng Yên vẫn giữ tinh thần cảnh giác tương đối cao. Vẫn còn cách thật xa nhưng Lăng Yên đã đánh một đạo chân nguyên về phía cánh cửa kia.

Lúc trước, Lăng Yên dẫn theo người Yêu Dạ tộc đến đây, vừa mới chạm được vào cánh cửa một chút thì đã bị một đám chồn độc vây công, cuối cùng không thể không từ bỏ, chọn cách rời đi!

Sau khi Lăng Yên rót chân nguyên vào cánh cửa kia, trên cửa lại hiện ra một hàng chữ to!

“Ta chính là Thanh Nguyên Tử, phí cả một đời, giấc mộng vụt tắt, thật là…”

Hiển nhiên, chữ trên cánh cửa này chính là những lời vị Thanh Nguyên Tử kia viết lên bia mộ của chính mình.

Vân Lạc thản nhiên nhìn thoáng qua cánh cửa, ánh mắt hơi loé lên, trên mặt mơ hồ có chút đau thương.

Mà lông mày Huân thì nhíu lại: “Thanh Nguyên Tử, vậy mà chết rồi à? Không ngờ hắn lại chết ở đây!” Nói rồi, Huân lại nhìn về phía Vân Lạc, trên mặt lộ ra vẻ hết sức kỳ quái.

“Ngô Vương, vị Thanh Nguyên Tử này là?” Lăng Yên hỏi.

Huân cười nhạt một tiếng: “Một nhân vật lợi hại. Năm đó là người oai phong một cõi, không ngờ lại toạ hoá ở nơi này. Đúng là châm chọc mà!”

Nghe lời Huân nói, Vân Lạc nhẹ cắn bờ môi, không nói lời nào.

“Vậy cánh cửa này, chính là bảo vật còn sót lại của Thanh Nguyên Tử sao?” Lăng Yên lại hỏi.

“Đúng. Đúng là có thể nói như vậy! Đây là pháp bảo bản mệnh của Thanh Nguyên Tử, cửa Luân Hồi!” Huân thản nhiên nói. Thật ra kiến thức của Huân cũng không ít hơn Vân Lạc, có điều bí mật trong động Huyền Minh này lại đến từ Nhân tộc nên tất nhiên nàng không hiểu rõ được giống như Vân Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.