Bách Luyện Thành Thần

Chương 652: Tam đại thế lực



Tuy nói tất cả cương nguyên và chân nguyên trong cơ thể La Chinh đều đã bị chặn, nhưng hắn còn có thể mượn sức mạnh của vảy rồng.

Chỉ cần dùng sức mạnh hơn trăm tấm vảy rồng, rồi rung mạnh thì cũng có thể trực tiếp2đánh chết đám chuột bám trên người!

Đối với Lăng Yên và đám Triệu Phần Cầm, lũ chuột này có thể là phiền phức lớn, nhưng đối với La Chinh thì cũng không phải việc gì quá lớn. Ít nhất thì đám chuột này cũng không thể gây5thương tổn gì trên thân thể hắn.

Trong đàn chuột, mọi người đều kiên cường chém chém giết giết để mở ra một con đường máu.

Nhưng đúng lúc này, từ cánh đồng bát ngát phía xa bỗng truyền đến một tiếng trống.

“Tùng tùng tùng…”

Sau khi tiếng trống kia6vang lên, đám người La Chinh liền nghe thấy tiếng rít chói tai “chít chít chít chít” kia!

Tiếng rít vang lên rồi tất cả đám chuột vốn nhằm vào đám người La Chinh liền ầm ầm chạy trốn tán loạn khắp nơi, chui vào trong hang gần5đó mà trốn, chỉ chốc lát đã chạy hết không còn con nào!

“Âm thanh kia hẳn là vua của đám chuột này.” La Chinh nhìn xác của bọn chuột còn nằm rải rác xung quanh, rơi vãi trên mặt đất, tạo thành một đường đen tuyền kéo3dài.

Chỉ chốc lát sau, từ trên bầu trời của cánh đồng hoang có hơn mười bóng đen hướng về phía La Chinh.

Bởi vì khoảng cách rất xa nên những người khác cũng không thể nhìn thấy rõ diện mạo của bóng đen kia. Hai mắt La Chinh chợt lóe xanh, hai mắt liền biến thành màu xanh, lập tức nhíu mày: “Đám người kia lại có thể bay trên không trung!”

Có thể bay lượn được trên không trung thì nhất định không phải là Nhân tộc, cũng không phải là Ma tộc, càng không thể là Yêu Dạ tộc. Từ trước đến nay, La Chinh chưa bao giờ gặp loại sinh vật này, toàn thân đều được bao trùm bởi một tầng vảy xanh biếc, trong tay đều cầm một trường thương, chỉ một lát đã vây quanh đám người La Chinh.

Một sinh vật cầm đầu liếc mắt đánh giá đám người La Chinh một lát, trường thương để cách xa một ngón tay, từ trên cao nhìn xuống La Chinh, miệng không ngừng phát ra những âm tiết khó hiểu, huyên thuyên không biết đang nói cái gì.

Đám người La Chinh hai mắt nhìn nhau, tất cả đều mờ mịt. Lúc này bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Xem ra, Tiểu Thế Giới này đã chặn chân nguyên và cương nguyên, nhưng hình như vẫn có cách tu luyện khác, chỉ là đám La Chinh không biết mà thôi.

“Đây là cái gì vậy?” Triệu Phần Cầm cau mày hỏi.

Lăng Yên lắc đầu: “Có lẽ bọn họ vốn là người ở đây.”

“Bây giờ phải làm sao? Hình như… bọn họ muốn tấn công chúng ta.” Mông Xung buồn bực nói. Vừa rồi gã đã bị mấy con chuột này cắn, từ lúc đi vào trong cơ thể con Hung Hạt kia thì hắn vẫn trong trạng thái kinh ngạc!

“Sao phải sợ đám người kia? Dám ra tay thì chúng ta sẽ liều mạng với họ!” Thiên Hổ vừa trừng mắt với sinh vật trong không trung vừa nói.

Mọi người đột nhiên nhìn Thiên Hổ giống như nhìn một kẻ ngốc…

Xem ra tu vi của sinh vật này không cao, hệ thống tu luyện của bọn họ hoàn toàn khác biệt, căn bản không biết thực lực của bọn họ nông sâu thế nào. Huống hồ, đối phương có thể bay trên không trung. Chỉ với điểm này thôi bọn họ cũng đã bị động hơn rồi.

Đúng lúc này, có một người da xanh trong số đó bỗng không nói luyên thuyên nữa, mà vểnh tai lên rồi yên lặng lắng nghe.

Mọi người thấy tên này hành động kỳ lạ, sau đó chỉ thấy trường thương trong tay hắn đột nhiên vung lên một cái rồi ném xuống mặt đất. Từ trong trường thương của hắn chợt quét ra một đợt dao động vô hình không ngừng xé rách mặt đất!

“Ầm ầm ầm ầm…”

Ngay lập tức, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt dài hơn một trượng, kéo dài về phía xa. Khi vết nứt chạm đến điểm cuối thì bất ngờ phát nổ mãnh liệt!

“Ầmmm!”

Lực nổ này cực mạnh khiến bùn đất dâng lên cao hơn một trượng. Từ trong vết nứt, một con chuột toàn thân màu vàng đất bị bắn ra ngoài, kêu to chít chít chít chít giữa không trung.

Mà trên mặt người da xanh lộ vẻ vui mừng, lập tức tiến tới, một tay bắt lấy con chuột màu vàng đất kia, mặc cho nó không ngừng vặn vẹo, giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

“Chắc hẳn con chuột hung dữ này là vua của đám chuột kia.” Nhìn người da xanh ra tay, sắc mặt La Chinh như đông lại.

“Ừ, đúng vậy… đây hẳn là con chuột đã ra lệnh cho cả đám tấn công chúng ta.” Triệu Phần Cầm nói thầm.

Tâm tư của mọi người rõ ràng không đặt trên vua chuột, mà là thực lực của người da xanh kia vượt qua sức tưởng tượng của họ!

Nếu mọi người vẫn có thể sử dụng chân nguyên hoặc cương nguyên thì cú đánh vừa rồi ai cũng dễ dàng đánh ra được, thậm chí mạnh hơn mười lần so với cú đánh đó cũng không khó.

Nhưng dưới tình huống không thể sử dụng chân nguyên, Lăng Yên không làm thể được, Triệu Phần Cầm cũng không làm được! Thấy cảnh này, Thiên Hổ mới hiểu, ý nghĩ vừa rồi của mình ngây thơ tới mức nào…

Sắc mặt La Chinh cũng chẳng tốt hơn là bao. Mất đi chân nguyên và cương nguyên, hắn cũng còn pháp bảo của riêng mình và sức mạnh có thể vận dụng. Nếu nhất định phải liều mạng với người da xanh, thì chính hắn cũng còn có một tia phần thắng. Nhưng rất có thể người da xanh kia mới chỉ là đội quân đầu tiên, sau họ chắc chắn còn có những người da xanh mạnh mẽ hơn nhiều.

Sau khi bắt được con vua chuột, người da xanh lại đứng lên bô bô trao đổi với những người da xanh còn lại. Sau khi trao đổi xong, lúc người da xanh lại nhìn về phía đám người La Chinh thì trên mặt đều lộ ra sát ý.

Cảm giác của đám La Chinh nhạy bén tới mức nào? Lúc này, họ biết phải ra tay rồi. Bọn họ cũng không phải hạng người ngồi chờ chết. Thời điểm phải liều mạng thì cũng sẽ không hề do dự, trên mặt cả đám đều lộ vẻ cảnh giác.

Mà tay La Chinh đã đặt trên nhẫn tu di, chỉ cần ra tay thì hắn sẽ lập tức lấy ra phi đao nát, cho dù có bắn mạnh phi đao thì La Chinh cũng chắc chắn có thể giết được hai người da xanh chỉ trong chốc lát!

Đúng lúc này, Vân Lạc bỗng ngẩng đầu nói: “Nặc nặc tha a, ngõa phương điếm…”

Nghe thấy Vân Lạc bỗng thốt ra những lời này, mọi người liền sững sờ. Bọn họ không ngờ Vân Lạc lại biết ngôn ngữ của người da xanh!

Lúc Vân Lạc mở miệng, tất cả người da xanh đều lộ vẻ kinh ngạc. Họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức có một người da xanh liến thoắng trả lời Vân Lạc.

Vân Lạc lại nói chuyện, giống như đang tranh luận với bọn họ vậy.

Lát sau, người da xanh trầm mặc một lúc rồi lấy ra một cái lưới lớn từ phía sau lưng, ném về phía bọn họ.

Đám Lăng Yên đang muốn tránh khỏi chiếc lưới lớn thì lại nghe Vân Lạc nói: “Đừng tránh!”

“Ý ngươi là gì?” Lăng Yên bình tĩnh hỏi.

Mọi người càng ngày càng bất mãn với Vân Lạc, rõ ràng Vân Lạc đang đưa bọn họ vào tình huống ngày càng nguy hiểm hơn.

“Ta đã thuyết phục bọn họ không giết chúng ta, nhưng tạm thời bắt chúng ta lại làm tù binh.” Vân Lạc trả lời.

“Sau khi bị bắt làm tù binh thì sao?” Triệu Phần Cầm cũng hỏi.

Lúc này, chiếc lưới lớn đã vây tất cả mọi người lại.

Chẳng qua, chiếc lưới lớn này có thể vây được đám người La Chinh, nhưng lại không thể vây được Huân… Nàng có thể dễ dàng xuyên qua chiếc lưới.

Một trong mấy người da xanh không biết, chỉ vào Huân rồi bô bô nói gì đó. Huân chớp mắt một cái, nàng cũng không phải là người tốt tính gì, đang chuẩn bị rút thương ra thì Vân Lạc bỗng nói với Huân: “Huân, dừng tay.”

“Ngươi có ý gì? Ta không có lý do gì để nghe lời ngươi.” Bình thường Huân đã không coi trọng Vân Lạc thì làm sao có thể nghe lời nàng ấy được?

“Nếu muốn La Chinh có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì phải nghe ta.” Vân Lạc nhắc lại.

Lời này vừa nói ra, Huân cũng không nóng nảy nữa. Đương nhiên nàng không muốn La Chinh bị nhốt trong này cả đời, thế nên vẫn ném trường thương về ngực La Chinh, nhét vào trong nhẫn tu di của hắn, rồi lập tức biến thành những chấm sáng màu đỏ, chui vào trong người La Chinh.

Hành động này bị vài người da xanh nhìn thấy, bọn họ đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngực La Chinh, chẳng qua lúc này bọn họ cũng không ra tay.

Sau đó một người da xanh trên không trung cầm một sợi dây thừng, kéo chiếc lưới to lên, mọi người bên trong liền bị chiếc lưới lớn kéo lên không trung. Dường như chiếc lưới này được bện từ tơ vàng cực kỳ đặc biệt, đao kiếm bình thường đều khó có thể phá hỏng, huống hồ mọi người còn bị chiếc lưới lớn này ép chặt vào nhau, rất khó thoát ra.

Chu Chử Hạc cũng lạnh giọng nói: “Đưa chúng ta về sào huyệt của bọn chúng, cuối cùng không phải mặc cho chúng giết, mặc cho chúng đánh chắc!”

“Vân Lạc, ngươi nói có cách đưa chúng ta rời khỏi sương mù, sao giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy?” Lăng Yên cũng chất vấn.

Mông Xung lại không lên tiếng, lúc trước hắn đã bị Vân Lạc cho một trận nên lúc này chỉ có thể tạm thời ngoan ngoãn một chút.

Vân Lạc cười nhạt: “Các ngươi bị nhốt ở trong sương mù thì cuối cùng sẽ bị trận pháp sương mù lôi xuống vực sâu, nếu không có ta, bây giờ các ngươi đã chết từ lâu rồi.”

Lời của nàng lập tức khiến mọi người im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.