Bách Luyện Thành Thần

Chương 667: Tiếu tông chủ



Thật ra năm đó xem như là La Chinh đi không từ giã, sau khi mộ Tiên Thiên Miểu mở ra, võ giả của nhiều tông môn đứng đầu tiến vào trong2lấy được không ít cơ duyên, mà số lượng bỏ mạng cũng không ít nên tất cả tông môn ở Trung Vực đã xảy ra biến hoá nghiên trời lệch đất.

Nhóm đầu8tiên thông qua vòng xoay số mệnh trong mộ Tiên Thiên Miểu chính là La Chinh, thế nhưng đợi đến khi rất nhiều võ giả tông môn trở về lại phát hiện6La Chinh đã mất tích!

Sống hay chết, không ai biết được, Vân Điện cũng nói năng thận trọng, để cho người ngoài tùy ý suy đoán, mà phần lớn võ giả đều3cho rằng chắc chắn La Chinh đã chết.

Võ giả dùng Mộ Tiên Linh Đăng để tiến vào mộ Tiên có rất nhiều, nên chuyện xảy ra trong mộ Tiên Thiên Miểu không5thể nào che giấu được, đủ thứ không thể tưởng tượng trong vòng xoay số mệnh kia, đủ thứ đáng sợ cũng được truyền đi sinh động như thật. Vì vậy, chuyện La Chinh bỏ mạng trong đó cũng không phải chuyện khiến người ta khó mà chấp nhận được, dù sao đến những trưởng lão Hư Kiếp Cảnh cũng đã chết như thế, mà khi đó La Chinh chỉ mới là một võ giả Chiếu Thần Cảnh thôi!

“Sao lại đồn đại ta chết rồi thế này.” Trên mặt La Chinh lộ ta nụ cười khổ, xem ra lúc trước hắn không nên đi không từ giã, “Mà thôi, ta muốn gặp tông chủ của Ngư Long Tông các ngươi.”

“Mặc kệ ngươi có phải La Chinh hay không cũng không quan trọng, đều là người không liên quan đến Ngư Long Tông chúng ta, mau đi đi.” Một vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh khác không có hứng thú với thân phận của La Chinh, bây giờ thế cục khắp Trung Vực thay đổi khó lường, tất cả đều nên cẩn thận thì tốt hơn.

Nhưng lúc này Viên Thanh Vi lại nói: “Vu trưởng lão, vừa rồi là La Chinh cứu mạng bọn ta…”

“Hồ đồ, Viên Thanh Vi! Ba người các ngươi đến đây cho ta!” Vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia quát lớn với Viên Thanh Vi, sau đó hắn xoay mặt lạnh lùng nói với La Chinh: “Vị bằng hữu kia, bây giờ là giai đoạn bất ổn, nếu ngươi không chịu rời đi, thì đừng trách lão phu không khách khí.”

La Chinh đến Ngư Long Tông cũng không muốn yêu cầu thứ gì khác, hắn chỉ muốn thám thính trước một chút tin tức ở Trung Vực thông qua Ngư Long Tông mà thôi, không ngờ rằng hai vị trưởng lão Ngư Long Tông này lại trưng ra một bộ mặt chó, sắc mặt La Chinh trầm xuống, sau đó lạnh lùng nói: “Hai vị, vừa rồi Ngư Long Tông các ngươi thừa dịp ta đang chữa thương mà muốn lấy mạng ta, khoản nợ này ta còn chưa tính toán cho ra lẽ với Ngư Long Tông các người đấy!”

“Nói hươu nói vượn, sao người Ngư Long Tông chúng ta lại làm chuyện này được?” Vu trưởng lão kia lạnh giọng phản bác lại La Chinh.

“Vu trưởng lão…” Viên Thanh Vi vốn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng lại bị Vu trưởng lão quát lớn: “Câm miệng!”

“Hừ, nhóc con, quả nhiên là ngươi đến Ngư Long Tông ta để quậy phá mà! Có điều, ngươi phải nhìn cho rõ, Ngư Long Tông ta đường đường cũng là tông môn tam phẩm, mà ngươi cùng lắm cũng chỉ là võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ mà thôi, không biết ai cho ngươi cái tự tin ấy nữa!” Một trưởng lão Hư Kiếp Cảnh khác cười lạnh nói.

Trong Ngư Long Tông này có ba vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ toạ trấn, mà tông chủ lại là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, trong cái nhìn của hai vị trưởng lão này, La Chinh tuổi còn trẻ mà đã có thể bước vào Hư Kiếp Cảnh đúng là có chút khiến người khác phải kinh sợ, nhưng dù sao cũng chỉ là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ mà thôi, lấy thực lực một mình hắn thì làm sao chống lại bốn vị võ giả Hư Kiếp Cảnh của Ngư Long Tông được?

“Bằng hữu, mời ngươi nhanh chóng rời đi.” Trên người vị trưởng lão kia vận chuyển ra chân nguyên màu xanh lá, thứ hắn tu luyện là một loại độc công, mặc dù so ra thì kém “Ngũ Độc Chân Kinh”, nhưng loại chất độc này cũng vô cùng khó ứng phó.

La Chinh thản nhiên liếc nhìn vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia, mặc dù trong mắt La Chinh không có chút sát ý nào, nhưng chẳng biết tại sao, trái tim vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia lại không tự chủ được mà run rẩy, sau đó La Chinh chậm rãi nói: “Quậy phá? Cũng được, nếu ngươi đã nói ta quậy phá, vậy thì quậy phá đi!”

Sau đó ánh mắt La Chinh loé lên, đột nhiên, khí thế mãnh liệt được thả ra! Theo tu vi La Chinh tăng lên, linh hồn cũng càng ngày càng được củng cố, mà vì linh hồn mạnh mẽ nên uy áp thả ra cũng tăng thêm sự kinh khủng!

Hai vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh này lập tức cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè xuống mình, uy áp mạnh mẽ khiến bọn họ đến thở không thở nổi, đầu cũng đau đến mức như muốn vỡ ra!

Mặc dù uy áp linh hồn của La Chinh là thả về phía trước, nhưng vẫn luôn có một lượng nhỏ uy áp tản ra bốn phương tám hướng, Viên Thanh Vi và hai nữ đệ tử khác bên cạnh La Chinh làm sao chịu đựng được chứ? Sắc mặt lập tức trắng bệch!

Sao các nàng có thể ngờ được, thiếu niên thoạt nhìn ấm áp như gió xuân vừa rồi, bây giờ lại trở nên kinh khủng như thế!

Sắc mặt Viên Thanh Vi trắng như tờ giấy, mặc dù trên mặt nàng vẫn treo vẻ sợ hãi, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy sự hưng phấn, vị La Chinh trước mắt này đúng là danh bất hư truyền, chỉ riêng cỗ khí thế này là đã có thể áp chế hai vị trưởng lão của Ngư Long Tông! Tuổi trẻ nhưng lại có thực lực tuyệt đối, đối với bất kỳ thiếu nữ nào đều có sức hấp dẫn vô cùng mạnh.

“Vị… bằng hữu này, xem ra ngươi thật sự muốn ra tay!” Mặc dù sắc mặt vị trưởng lão kia khó coi, nhưng dù sao cũng thể để người ngoài ra oai trong tông môn được, hắn cố nén uy áp của La Chinh, vận chuyển chân nguyên bắt đầu phát động công kích với La Chinh.

Lông mày La Chinh hơi nhếch lên. mà Huân thì lại bất ngờ chui ra từ trong cơ thể La Chinh, nắm trường thương trong tay, mũi thương đâm ra với tộc độ giống như tia chớp, gác trên cổ Vu trưởng lão, chỉ cần mũi thương run nhẹ một cái thì đầu Vu trưởng lão sẽ phải rơi xuống đất.

Mà khí thế Huân phát ra lại giống như vương giả chúng sinh vậy, trong đôi mắt màu đỏ vô cùng xinh đẹp kia không có chút vẻ thương hại nào cả. Vu trưởng lão biết rất rõ, chỉ cần hắn hơi nhúc nhích thôi thì nữ nhân này nhất định sẽ không nương tay!

“Ha ha, La Chinh thiếu hiệp ghé ngang tông ta, không tiếp đón từ xa, là ta thất trách!” Đúng lúc này có một giọng nói vang dội truyền đến, một luồng sáng bắn ra từ trong Ngư Long Tông, vững vàng ngừng giữa không trung, “Không biết La Chinh thiếu hiệp tìm Tiếu mỗ là vì việc gì?”

Mặc dù trước đây bọn họ vẫn còn nghi ngờ về thân phận La Chinh, nhưng sau khi đã nhìn thấy kiếm linh bên cạnh La Chinh, thì sao mà bọn họ không thể xác định thân phân của La Chinh được chứ? Trong tất cả những truyền thuyết nói về La Chinh đều nói rõ kiếm linh của hắn là một vị nữ tử dị tộc tuyệt mỹ. Mà ở Trung Vực, kiếm khách có được kiếm linh lại là số ít trong số ít, mà có được kiếm linh hoá thành một vị mỹ nữ, ngoài La Chinh thì không còn ai cả!

Lúc trước La Chinh chỉ muốn gặp người này mà thôi, Viên Thanh Vi kia hỏi gì cũng không biết, lần này trở về tất nhiên La Chinh muốn biết rõ thế cục Trung Vực thế nào rồi mới trở về Vân Điện.

Chẳng qua hai vị trưởng lão Ngư Long Tông này không biết gì, mở miệng ra là đã muốn đuổi người. Lúc trước, La Chinh đã suýt bị người của Ngư Long Tông bọn họ ám toán, nếu như đối phương đã không hiểu lý lẽ, thì La Chinh đành phải lý luận trước thôi!

“Tiếu tông chủ.” Trên mặt La Chinh không có chút vui vẻ nào, ngược lại trầm giọng nói: “Vừa rồi ta chữa thương trên biển, lại bị ba võ giả Thần Đan Cảnh của quý tông đánh lén, ta tới đây trước là muốn tìm ngươi đòi một câu trả lời hợp lý!”

“Thật sao?” Vẻ mặt vị Tiếu tông chủ kia trầm xuống, chất vấn vị Vu trưởng lão kia, “Vì sao trong tông ta lại có thứ bại hoại như thế, Vu trưởng lão, ba tên võ giả Thần Đan Cảnh kia là ai?”

Sao mà Vu trưởng lão biết là ai được? Nghe tông chủ chất vấn như vậy, ánh mắt loé lên, thấy Viên Thanh Vi cách đó không xa, lúc này mới nghiêm nghị hỏi: “Viên Thanh Vi, nếu đã xảy ra chuyện lớn như thế, vậy sao ngươi không báo?”

Bị chất vấn như thế, Viên Thanh Vi hơi sững sờ, vẻ mặt đầy ấm ức nói: “Vu trưởng lão, vừa rồi là ngươi không cho ta nói, ta đã muốn nói nhiều lần rồi…”

Tiếu tông chủ hừ lạnh một tiếng với Vu trưởng lão, sau đó treo nụ cười hoà ái nói với Viên Thanh Vi: “Ngươi nói hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện đi.” Tiếu tông chủ không rõ mục đích La Chinh đến là để làm gì.

Nhưng hắn có thể trở thành người đứng đầu một tông, thì tất nhiên cũng là người cực kỳ thông minh. Trong Ngữ Long Tông của hắn, võ giả Thần Đan Cảnh trong cũng chỉ hơn mười người, phần lớn trong đó đều trong tông môn, còn đám võ giả cương quyết bướng bỉnh kia, đúng là có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy. Nếu không phải do Ngư Long Tông hắn làm, vậy thì tất nhiên Tiếu tông chủ sẽ không để La Chinh gán cho tội danh như vậy, nhưng nếu thật sự là do Ngư Long Tông hắn gây nên, vậy thì phải có một câu trả lời hợp lý rồi.

Sau đó, Viên Thanh Vi các nàng kể lại chuyện phát hiện La Chinh dưới đáy biển, rồi kéo lên đá ngầm, lại gặp phải Hồ trưởng lão, sau đó bị đám võ giả độc lập kia đánh lén.

Sau khi nghe xong, Tiếu tông chủ cười gượng hai tiếng, ánh mắt hung hăng liếc nhìn Vu trưởng lão, rồi mới khách khí nói với La Chinh: “La Chinh thiếu hiệp, chuyện này là do Ngư Long Tông ta không đúng! Ta thay Ngư Long Tông bồi thường cho ngươi không phải là ổn rồi sao! Còn nguyên do trong đó, kính xin tiến vào các của ta rồi nói!”

Thật ra La Chinh cũng thấy có chút kỳ quái, mặc dù Ngư Long Tông chỉ là một tông môn tam phẩm, trong Trung Vực cũng có chút danh tiếng, nhưng nhìn sát khí nặng nề trên người đám người kia, hoàn toàn không giống như đệ tử tông môn.

Nếu Tiếu tông chủ đã có lời mời, vậy thì La Chinh cũng không từ chối, huống hồ bản thân La Chinh cũng không định nói chuyện này ra, nhưng bởi vì bị hai vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia gây khó dễ, nên bây giờ La Chinh mới nhắc đến chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.