Vị võ giả Hư Kiếp Cảnh của Thẩm gia vừa nghe thấy vậy thì vẻ mặt lập tức biến đổi.
Kiếm của tên nhóc Hoa Thiên Mệnh kia sắc nhọn đến vậy, ai xông lên đều chết, giờ ép hắn xông lên như vậy chẳng phải là để hắn đi tìm chỗ chết sao?
Cường giả Hư Kiếp Cảnh, nào có ai không quý trọng tính mạng của mình?
Lần này mấy đại thế gia liên thủ lại quả thực là muốn đẩy Trác đại tiên sinh lên thượng vị. Nhưng bọn họ đều xuất có cùng một mục2đích. Nếu sau khi đẩy được Trác đại tiên sinh lên, thì họ cũng sẽ được lợi.
Nhưng cái giá phải trả là tính mạng của bản thân thì đương nhiên chẳng có lợi gì.
“Ta không đi, muốn đi thì ngươi tự đi!” Tên võ giả Hư Kiếp Cảnh của Thẩm gia lắc như trống bỏi*.
*Trống bỏi: một loại trống dành cho trẻ em, hai bên có hai sợi dây, mỗi sợi treo một hạt nặng, khi lắc trống hai hạt nặng đập vào mặt trống tạo ra tiếng kêu.
Trác đại tiên sinh khẽ cắn môi, lạnh8lùng nói: “Các ngươi đều sợ chết thì làm sao chúng ta có thể đánh vào trong Băng Cung được!”
Các võ giả Hư Kiếp Cảnh đưa mắt nhìn nhau, một âm thanh nho nhỏ lập tức truyền ra: “Ông không sợ chết thì lên đi…”
“Đúng vậy, Trác đại tiên sinh, ông có thể xông lên! Ngươi cứ xông vào trước, chúng ta đương nhiên sẽ theo phía sau!”
“Chỉ cần ông dẫn đầu, chúng ta lẽ nào không lên?”
Nghe thấy họ nói vậy, Trác đại tiên sinh càng nổi giận hơn. Người xông lên đầu tiên là6ta, vậy vừa lên đã bị một kiếm của tên nhóc Hoa Thiên Mệnh kia giết chết rồi thì vị trí Điện chủ này chỉ sợ cũng không tới lượt Trác gia. Lúc đó Thẩm gia, Phí gia, Ngô gia các ngươi ở phía sau có lợi được chắc?
“Cha, con lên!”
Người lên tiếng lại là con lớn Trác Phi Lăng của Trác đại tiên sinh, cũng chính là ca ca của Trác Bất Phàm.
“Con lên?” Trác đại tiên sinh sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Con lên cũng vô dụng!”
Trác Phi Lăng chỉ mới qua3Thần Đan Cảnh, cho dù có xông lên thì Hoa Thiên Mệnh cũng sẽ không ra tay. Với thực lực của Trác Phi Lăng, chỉ trong nháy mắt đã bị đám Đại Mộng chân nhân giết chết rồi ấy chứ. Hơn nữa, có lý nào lại lại để con trai mình tự tìm đường chết?
“Các ngươi đều không lên, đến khi nữ nhân hèn hạ Ninh Vũ Điệp kia đột phá Sinh Tử Cảnh thì hậu quả thế nào?” Trác đại tiên sinh lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói ra xong, mọi người lập tức trầm5mặc. Từ xưa tới nay, kết quả sau khi phản loạn thất bại đều thảm vô cùng. Không chỉ riêng bọn họ gặp họa mà mấy đại gia tộc đều sẽ bị xử phạt nghiêm trọng. Tuy nói rằng Vân Điện không thể xoá tên, diệt tộc mấy đại thế gia tam phẩm, nhưng mấy đại thế gia này đã bén rễ với Vân Điện, một khi bị Vân Điện giáng tội thì ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc.
“Vậy… chúng ta cùng xông lên thì sao?” Cuối cùng, trên mặt một người hiện vẻ tàn nhẫn. Chuyến này của bọn họ quả thực là phải trả bất cứ giá nào, họ đã không còn đường lui nữa rồi. Chẳng qua bởi vì tất cả mọi người đều không muốn làm bia đỡ đạn, cho nên tất cả mới xoắn xuýt lâu như vậy.
Trác đại tiên sinh gật đầu: “Được rồi, đã trì hoãn lâu như vậy, giờ mọi người cùng tiến lên nhất định có thể nắm được Băng Cung, sau đó giết chết tiện nhân Ninh Vũ Điệp kia!”
Ông chuẩn bị chuyện này cũng không phải là ngày một ngày hai, ẩn núp lâu như vậy mới chờ được cơ hội này, đương nhiên ông phải nắm chắc trong tay!
“Vân Điện thuộc về các thế gia của thành Hải Vân chúng ta, không thuộc về Ninh Vũ Điệp!”
“Thắng bại đều ở trận này!”
“Không, chúng ta tất phải thắng! Dựa vào một Đại Mộng chân nhân, làm sao có thể ngăn cản được chúng ta?”
Chỉ cần họ cùng nhau xông lên thì kiếm của Hoa Thiên Mệnh cùng lắm cũng chỉ giết chết được một người. Sau khi giải quyết xong Đại Mộng chân nhân thì mọi chuyện coi như xong. Mấy trưởng lão Hư Kiếp Cảnh còn lại vốn không đáng sợ, mặc dù những hậu bối Thần Đan Cảnh kia hung hãn không sợ chết, nhưng chung quy lại thì cảnh giới vẫn kém quá xa, còn không đáng để tâm tới.
“Vù vù vù…”
Sau khi bàn bạc xong, cuối cùng nhóm người Trác đại tiên sinh cũng bước từng bước về phía Băng Cung.
Trên bình đài trước cửa Băng Cung, hai mắt Hoa Thiên Mệnh vẫn nhắm chặt lại, máu bên trong không ngừng tràn ra, bộ dạng rất đáng sợ.
“Họ đến rồi!” Sắc mặt Bùi Thiên Diệu u ám, nhắc nhở Hoa Thiên Mệnh ở bên cạnh.
“Ta biết.” Hoa Thiên Mệnh lấy trường kiếm từ trong ngực ra, giữ chặt chuôi kiếm. Mặc dù “Thiên Kiếm” của hắn mạnh mẽ, nhưng lại chỉ có thể đâm ra một kiếm, sau một kiếm đó thì cần phải giữ thế một lần nữa. Mà rõ ràng nhóm Trác đại tiên sinh sẽ không để cho hắn cơ hội giữ thế lần thứ hai.
Cho nên một kiếm này, Hoa Thiên Mệnh chọn giết ai cũng vô cùng do dự. Làm thế nào để phát huy hiệu quả một kiếm này đến tận cùng? Đây là một thử thách to lớn với Hoa Thiên Mệnh.
Vẻ mặt Đại Mộng chân nhân và các trưởng lão đứng một bên cũng ngưng lại. Bọn họ hiểu rõ, nếu nhóm Trác đại tiên sinh xông lên thì tỉ lệ thắng của bọn họ sẽ rất nhỏ, có thể nói là cực kỳ nhỏ!
Chẳng qua những người đứng ở đây đều là người đã thề dù sống chết cũng sẽ đi theo Ninh Vũ Điệp!
Nếu mọi người đã chọn đứng ở đây, thì cũng đã biết được việc phải trả giá bằng cả tính mạng!
“Rút vũ khí!”
“Soạt soạt soạt!”
Trên bình đài, ai nấy đều đã chuẩn bị xong, chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến.
Không khí tràn ngập sát ý, khoảng cách giữa hai bên đang được kéo lại gần, Đúng lúc này, Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên di chuyển.
Thoạt nhìn thì như là Hoa Thiên Mệnh vẫn ngồi dưới đất, nhưng trên thực tế, hắn đã cách mặt đất hai tấc. Lúc này, Hoa Thiên Mệnh không ngừng trượt dọc theo mặt đất, liên tục điều chỉnh vị trí.
Nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh khẽ động, vẻ mặt Trác đại tiên sinh và các cường giả Hư Kiếp Cảnh khác lập tức biến đổi. Một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh đâm đến, chắc chắn có người phải chết! Còn người chết là ai thì phải xem Hoa Thiên Mệnh chọn đối đầu với ai!
“Tiến lên, ngăn cản một kiếm này của hắn!” Có người hô lên một câu.
Tất cả các cường giả Hư Kiếp Cảnh đều dùng tốc độ cực nhanh nhằm về phía Hoa Thiên Mệnh. Mà lúc này, Đại Mộng chân nhân và các võ giả cũng đã chặn ngay phía trước!
Sau khi Hoa Thiên Mệnh điều chỉnh tốt góc độ, đôi mắt đang chảy máu tươi chợt mở ra!
Trong đôi mắt tối đen chính là những bóng kiếm mờ nhạt. Bóng kiếm này nổi lên trong mắt hắn, khiến ánh mắt của hắn sắc nhọn dị thường. Nếu ai đó nhìn thẳng hắn một cái thì sẽ cảm thấy hai mắt mình như bị kim đâm đau đớn khó chịu!
Hoa Thiên Mệnh chợt mở hai mắt ra rồi xuất kiếm!
“Tản ra!”
Trác đại tiên sinh nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh đứng đối diện với mình thì lập tức sợ đến mức hồn bay phách tán. Ông bày mưu tính kế đã lâu, lập tức có thể đạt được vị trí Điện chủ, nếu lúc này bị Hoa Thiên Mệnh giết chết thì thật oan uổng. Làm kẻ chết thay cho người khác thì dù thành quỷ ông cũng sẽ không cam tâm!
Ngay lúc Trác đại tiên sinh đang liều mạng trốn tránh, kiếm của Hoa Thiên Mệnh đã đâm ra!
Giữa lúc đó, bên trong hai mắt của Hoa Thiên Mệnh chợt tỏa ra khí thế kỳ lạ, khí thế này dồi dào mà nhanh nhẹn, bất luận kẻ nào đứng trước mặt hắn cũng sẽ cảm thấy bản thân thật nhỏ bé!
Loại cảm giác này, khi võ giả cô độc một mình, khi nhìn lên trời xanh sẽ cảm nhận được!
Thời khắc này, thế thương thiên mà Hoa Thiên Mệnh đã tích tụ được đều bộc phát ra toàn bộ, mọi người lập tức cảm thấy trời đất đều bị đảo ngược. Lúc này Hoa Thiên Mệnh như đại diện cho trời, cho tất cả mọi thứ!
Mặc dù mọi người đều hiểu, đây là ảo giác được gợi lên sau khi Hoa Thiên Mệnh xuất kiếm, nhưng tâm trạng họ vẫn bị khí thế của Hoa Thiên Mệnh ảnh hưởng.
“Vù!”
Một đường kiếm quang cực kỳ sắc bén chém qua!
Tốc độ đường kiếm quang này cực nhanh, mọi người căn bản không kịp né tránh, chỉ cảm thấy một tia sáng lóe lên trước mắt, sau đó bên tai lập tức truyền đến âm thanh.
“Phập phập phập!”
Đó là âm thanh thân thể bị kiếm quang xuyên qua!
Một khắc này dường như đọng lại, dù là Đại Mộng chân nhân hay Trác đại tiên sinh thì đều cứng đơ tại chỗ, các võ giả khác cũng như vậy.
Giây lát sau, thân thể của ba vị võ giả Hư Kiếp Cảnh lung lay một chút, trong mắt họ tràn đầy vẻ không cam lòng và phẫn nộ.
“Vì… vì sao lại là ta…”
Bịch, bịch, bịch…
Một kiếm đâm ra liền giết chết ba vị cường giả Hư Kiếp Cảnh! Mà Hoa Thiên Mệnh mới chỉ là Thần Đan Cảnh trung kỳ. Không thể không nói, Thiêm Kiếm này đã được Hoa Thiên Mệnh tu luyện đến mức nghịch thiên vô cùng! Ngay cả La Chinh lúc vừa mới trở thành Chiến Tôn cũng không thể nào làm được điều này!
“Phí… Phí Thành!”
“Ngô Tiêu Nhiên!”
Trong nhóm võ giả của Trác đại tiên sinh liền có vài tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra.
Nhìn thấy cảnh này, Trác đại tiên sinh mới thở hắt ra một hơi thật dài. Cũng may, một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh không lao về phía ông, nếu không thì bây giờ ông cũng là đã một thi thể nằm trên mặt đất rồi…
“Xông lên! Giết chết tên nhóc kia!” Trác đại tiên sinh nghiến răng hét lên.
Những võ giả Hư Kiếp Cảnh còn lại cũng phẫn nộ. Bọn họ đều là võ giả của thế gia tam phẩm, người ngã xuống đều là huynh đệ thân thiết với họ, sao mà không phẫn nộ cho được?
Điều quan trọng là sau khi Hoa Thiên Mệnh đâm ra một kiếm thì đều cần thời gian khá dài mới có thể giữ thế được. Sau một kiếm này, chẳng qua hắn cũng chỉ là một võ giả Thần Đan Cảnh bình thường mà thôi, với võ giả Hư Kiếp Cảnh mà nói, không hề có tính uy hiếp nào.