Bách Luyện Thành Thần

Chương 751: Tranh nhau trả lời



Cho dù trong tứ đại thần quốc, việc có thể lấy tu vi Hư Kiếp Cảnh để tiêu diệt Sinh Tử Cảnh thì những võ giả cấp bậc này cũng chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, trong lịch sử thần quốc mà thôi.

Ít nhất thì năm đó Tinh Kiếm thượng nhân có cố gắng2thế nào cũng không thể làm được như vậy.

Cho nên khi Vô Tâm thượng nhân vừa mới nói như vậy, Tinh Kiếm thượng nhân càng hứng thú với La Chinh hơn. Nếu tên La Chinh này lợi hại như vậy, có khi là do truyền thừa bí mật của Long mạch tộc kia cũng nên?

“Yên8tâm đi Tinh Kiếm, huynh đệ ta đây đã bao giờ lừa ngươi chưa?”

Sau khi nói xong, Vô Tâm thượng nhân chợt phi thân mình lên cao, khi đối mặt với thành Thiên Khải thì hít một hơi thật sâu, nguyên khí trời đất không ngừng cuồn cuộn phóng đến chỗ hắn rồi hội tụ6lại, trong không gian lập tức nổi gió ào ào!

Ngay sau đó, Vô Tâm thượng nhân chợt gào lên.

“La Chinh! La Chinh! La Chinh!”

“Ra đây! Ra đây! Ra đây!”

Giọng nói của hắn khi gào lên khiến toàn bộ mọi người trong thành Thiên Khải đều nghe rất rõ ràng. Giọng nói đó giống như từng3luồng sấm sét đánh xuống, vang vọng bên tai rất nhiều võ giả.

Xui xẻo thay cho những người dân bình thường trong thành Thiên Khải, đại đa số khi nghe thấy tiếng hét to như thế thì giống như bị sét đánh trúng, trực tiếp trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh!

Những võ giả có5thực lực yếu cũng khó chịu chẳng kém. Dưới sự chấn động của giọng nói đó, bọn họ đều cảm giác khí huyết quay cuồng, tim không ngừng đập nhanh hơn, hai bên tai không ngừng chảy ra máu tươi.

Việc này cũng là do Vô Tâm thượng nhân cố ý thể hiện.

Cường giả Thần Hải Cảnh đã muốn thể hiện thì khí thế phải mạnh mẽ tới cỡ nào?

Trong lòng Vô Tâm thượng nhân cũng hết sức đắc ý, chỉ e những võ giả trong thành Thiên Khải hôm nay đều sợ tới mức phải run rẩy rồi ấy nhỉ?

Trong thần quốc Đại Vũ, bọn họ cũng không dám tùy tiện như vậy. Lúc này hắn giống như một tên nhà giàu của một tòa thành lớn, trong thành lớn thì vốn dĩ hắn cũng chẳng được coi là gì, nhưng khi đi tới vùng nông thôn nho nhỏ thì lại luôn muốn khoe khoang sự giàu sang, ra vẻ ta đây.

Bước vào thế giới võ giả là biến thành: “Chơi tàn nhẫn, át uy phong!”

Nhìn thấy Vô Tâm thượng nhân như vậy, Tinh Kiếm thượng nhân cười cười. Hắn cũng phi lên, cũng hít một ít nguyên khí trời đất giống Vô Tâm thượng nhân: “Vô Tâm, có vẻ hay đấy nhỉ? Ta cũng phải thử xem, ha ha!”

“La Chinh! La Chinh! La Chinh!”

“Ra đây! Ra đây! Ra đây!”

Phía sau hai đại năng Thần Hải Cảnh, bốn cường giả Sinh Tử Cảnh cũng liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.

Làm tùy tùng, bọn họ cũng không dám cướp đi sự nổi bật của Vô Tâm thượng nhân và Tinh Kiếm thượng nhân. Nhưng đều là người thần quốc, dù đi đến nơi nào thì bọn họ cũng có cảm giác ưu việt. Kế tiếp chắc còn có trò hay để xem, dù sao thì chém giết võ giả Trung Vực cũng chỉ giống như chém dưa thái rau mà thôi, bọn họ cũng không sốt ruột, nhìn xem hôm nay võ giả trong thành Thiên Khải có phản ứng gì đã.

Trong thành Thiên Khải là một bầu không khí trầm mặc.

Một tòa thành lớn như vậy mà không thấy có một võ giả nào xuất hiện, phảng phất trông như một tòa thành chết…

“Làm rùa đen rụt đầu à?” Khóe miệng Vô Tâm thượng nhân lộ ra một nụ cười dữ tợn. Thoạt nhìn thì trông hắn chỉ như là một thằng bé con, nhưng cảm xúc trên mặt lại dữ tợn tàn nhẫn, biểu cảm và dung mạo không liên quan đến nhau một chút nào.

“Không dám xuất hiện sao?” Tinh Kiếm thượng nhân thản nhiên cười nói: “Võ giả của Thiên Bắc Vực không chỉ yếu về thực lực, mà ngay cả tính cách cũng vô cùng yếu đuối.”

Tuy nhiên khi Tinh Kiếm thượng nhân vừa nói xong, trong thành Thiên Khải đã xuất hiện một tia sáng. Tia sáng đó bay từ xa đến gần, bay thẳng đến chỗ của Vô Tâm thượng nhân.

Người tới đúng là La Chinh!

Trên mặt La Chinh hiện lên nụ cười thản nhiên, mà trong lòng hắn lại rất vui sướng. Cầu sao cầu trăng mãi, cuối cùng cũng đám người kia cũng tới như mong đợi!

Vô Tâm thượng nhân và La Chinh đã từng giao đấu một lần, nên sao hắn có thể không biết vẻ ngoài của La Chinh?

Nhìn thấy La Chinh một mình tiến về phía này, trên mặt Vô Tâm thượng nhân cũng hiện lên nụ cười tươi rồi nói với hắn: “Ngươi cũng biết điều đấy, biết chạy không thoát liền chủ động xuất hiện. Sau khi lấy được món đồ trong đầu ngươi, ta có thể để ngươi được toàn thây.”

Đôi mắt của La Chinh lại hơi lóe: “Toàn thây? Vô Tâm thượng nhân, ta lại không định chết đâu!”

“Thật là nực cười, ngươi có chết hay không lại do ngươi quyết định sao?” Tinh Kiếm thượng nhân khinh miệt nói. Một võ giả Hư Kiếp Cảnh, cho dù là thực lực của La Chinh bây giờ có siêu quần đến mức có thể đánh chết cường giả Sinh Tử Cảnh thì cũng chẳng thể khiến Tinh Kiếm thượng nhân hắn coi trọng được.

La Chinh vẫn cười nói: “Ta có chết hay không thì tất nhiên do ta, chứ không lẽ ngươi nghĩ do ai?”

Vô Tâm thượng nhân vươn tay, nhẹ nhàng khoa tay múa chân về phía thân thể La Chinh: “Mạng của ngươi đã ở trong tay chúng ta rồi, cũng chỉ nhỏ như con kiến vậy…”

“Ta đến không phải để thảo luận với ngươi về chuyện này.” Bỗng nhiên La Chinh thu lại nụ cười trên mặt: “Ta đến là muốn hỏi một chút!”

Sáu cường giả của thần quốc Đại Vũ bỗng nhiên nghe thấy lời này của La Chinh thì có chút khó hiểu. Hỏi chuyện à? Hỏi vấn đề gì thế? Sắp mất mạng đến nơi rồi, hắn còn định hỏi chuyện?

Tuy nhiên nếu La Chinh nói như vậy thì Vô Tâm thượng nhân cũng cảm thấy có chút tò mò, sau đó hắn mở miệng hỏi ngay: “Ngươi muốn hỏi gì?”

La Chinh lấy mấy viên ngọc cổ đã nát vụn ra khỏi nhẫn tu di. Mấy viên ngọc cổ này đều đã nát vụn, không còn nguyên vẹn nữa.

Viên ngọc cổ kia đúng là ngọc cổ do Lý Hòa Thái tặng cho La Chinh, lực sinh mệnh trong đó đã bị Ninh Vũ Điệp hấp thu hết. Nhưng vì muốn có manh mối để tìm ngọc cổ nên tất nhiên La Chinh phải bảo quản vật quý này.

Thời điểm La Chinh lấy ngọc cổ ra, vẻ mặt Vô Tâm thượng nhân và Tinh Kiếm thượng nhân cùng với bốn cường giả Sinh Tử Cảnh phía sau bọn họ đều hơi sửng sốt, đồng thời lại càng hiện ra vẻ kỳ quái.

“Ồ, sao ngươi lại có thứ này?” Vô Tâm thượng nhân nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc cổ nát vụn trong tay La Chinh rồi hỏi.

Nghe thấy Vô Tâm thượng nhân nói vậy, trong lòng La Chinh hơi nảy lên. Quả nhiên Vô Tâm thượng nhân biết viên ngọc cổ trong tay mình đây, chắc chắn ngọc cổ này đến từ chính thần quốc, hơn nữa trong thần quốc còn có!

“Rốt cuộc viên ngọc cổ này là cái gì? Có thể lấy từ đâu được? Trong tứ đại thần quốc còn có sao?” Đây mới là chuyện La Chinh quan tâm nhất, cho nên hắn hỏi liền một mạch.

Ai ngờ Vô Tâm thượng nhân chỉ lạnh lùng cười: “Tuy rằng không biết ngươi có được thứ này từ chỗ nào, nhưng tất nhiên ta sẽ không nói cho ngươi rồi.”

Tia sáng trong mắt La Chinh chợt lóe lên, khuôn mặt lại hiện ra nụ cười khách khí rồi nói: “Vẫn phiền ngươi nói cho ta được không?”

“Ở trong thần quốc, đây cũng không phải là bí mật gì ghê gớm. Tuy nhiên, nếu nói cho một người sắp chết biết thì lại chẳng có ý nghĩa gì.” Vô Tâm thượng nhân lạnh lùng nói.

“Không!” La Chinh bỗng nhiên lắc ngón tay, cười ha ha: “Rất có ý nghĩa!”

Chân mày của Tinh Kiếm thượng nhân nhăn lại, tính cách của hắn cẩn thận hơn Vô Tâm thượng nhân nhiều. Khi nhìn thấy vẻ mặt và giọng điệu của La Chinh có vẻ kiêu ngạo như thế, dù sao hắn cũng cảm thấy có chút không thích hợp nên lúc này lại hỏi: “Ý nghĩa gì?”

La Chinh cười ngạo nghễ, cảm xúc trên mặt rất hồn nhiên nhưng cũng rất tàn khốc: “Sáu người các ngươi, ai nói cho ta biết trước, ta tạm tha mạng cho người đó!”

La Chinh chợt nói như vậy, lập tức khiến sáu võ giả thần quốc Đại Vũ phải ngẩn người, nhất thời cả sáu người đều nghi ngờ tai mình nghe lầm.

Khuôn mặt Vô Tâm thượng nhân lại càng hiện vẻ không biết nên khóc hay cười: “Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem?”

Một tên nhóc Hư Kiếp Cảnh mà lại dám nói lời này với đám cường giả Sinh Tử Cảnh và đại năng Thần Hải Cảnh? Chuyện này khiến bọn họ nhất thời cảm thấy đầu óc La Chinh có vấn đề.

“Lặp lại lần nữa. Ai nói cho ta biết bí mật về ngọc cổ này, ta tạm tha mạng cho kẻ đó.” La Chinh vừa nói xong thì cũng lập tức nói thêm một câu: “Có thể tranh nhau trả lời nhé!”

Vô Tâm thượng nhân cười ha ha hai tiếng: “Lãng phí thời gian với ngươi đúng là lựa chọn sai lầm. Tinh Kiếm, ngươi có thể dùng đại pháp sưu hồn Thiên Tinh ở mức cao nhất để lục soát trong óc tên kia. Ta bắt lấy hắn, rồi ngươi lại sưu hồn cho hắn đi!”

Vô Tâm thượng nhân biết bí mật trong đầu La Chinh, đồng thời cũng hiểu rõ hồn phách Chân Long kia không phải thứ dễ dàng thu phục. Lần trước, một tia linh hồn vừa bước vào trong đầu La Chinh đã bị giết chết, quan trọng là tia linh hồn đó cũng lợi dụng tinh thần để cường hóa nên cũng không yếu hơn linh hồn bản thể của hắn bao nhiêu.

Cho nên Vô Tâm thượng nhân cũng không dám tùy tiện đi vào trong đầu La Chinh. Nếu linh hồn của hắn bị Chân Long nuốt chửng thì còn mất nhiều hơn được!

Tuy nhiên, Tinh Kiếm thượng nhân lại tu luyện một loại bí pháp về linh hồn, vừa lúc có thể khắc chế tình huống này. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Vô Tâm thượng nhân đưa Tinh Kiếm thượng nhân cùng đi. Nếu không thì dù quan hệ cá nhân giữa Vô Tâm thượng nhân và Tinh Kiếm thượng nhân có tốt bao nhiêu thì cũng làm gì chịu đem bí mật cỡ này chia sẻ cho hắn biết?

Mắt thấy Vô Tâm thượng nhân sắp ra tay, khuôn mặt của La Chinh hiện lên vẻ tiếc nuối.

“Không ai cướp lời, thật đáng tiếc. Nhìn dáng vẻ các ngươi đều không lo lắng cho tính mạng của mình gì hết… Các vị, ra mặt đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.