“Oẳn tù tì?” – Vẻ mặt của Bạch Hổ thoáng chốc cứng đờ, khóe miệng run rẩy. Mấy cọng râu mà tôi đang dòm ngó cũng giựt giựt theo. ( 3c – ồ thì ra là cần sợi râu để làm thuốc)
Sau nửa ngày Bạch Hổ mới nhớ tới tức giận: “Rống ~ Oẳn tù tì? Ngươi cho ta là con nít 3 tuổi hả? Cái trò chơi không cần đầu óc đó mà cũng đòi so tài với ta sao? Nếu muốn so tài thì chơi mạt chược đi.”
“…” – cả bốn người chúng tôi toàn bộ hóa đá, trên đầu bay qua một đàn quạ đen, kêu quác quác “Haha… đồ ngu… haha… đồ ngu…”
“Thế nào? Sợ? Không dám so tài?” – Bạch Hổ hấc cằm giở giọng khinh thường.
“So chứ, sao lại không so.” – tôi hồi thần, tranh thủ gật đầu đáp ứng. Nếu bỏ lỡ lần này, thiệt không biết đến bao giờ mới có cơ hội tốt thế này. Nhìn bộ dáng của Bạch Hổ, có khí phách theo kiểu của Bạch Trạch, lựa chọn đánh nhau với nó là không sáng suốt chút nào. Cho nên, phải chiều theo ý của nó thôi. Cơ mà, chơi mạt chược sao… tôi không có tự tin gì cho lắm.
“Được rồi, vậy chúng ta nói tới tiền đặt cược.” – Bạch Hổ nháy mắt hóa thân thành một nam tử cao gầy lãnh khốc, nhẹ bước đi tới trước mặt chúng tôi.
Tôi nhìn suối tóc trắng mượt của hắn được điểm xuyến 2 sợi màu đen, nhịn không được mở miệng khen: – “Bạch Hổ đại nhân, kiểu tóc này thật đẹp mắt a~”
“Hử?!?” – Bạch Hổ thoáng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt lãnh khốc lập tức biến thành tươi cười như hoa nở – “Thật sao? Thánh nữ đúng là có mắt thẩm mỹ. Kiểu tóc này ấy, ta tốn rất nhiều tâm tư suy nghĩ thật lâu mới hoàn thành đó… Ừm, tâm tình ta đang tốt, ta sẽ không so đo chuyện các ngươi giết nhiều huynh đệ của ta nữa. Mau nói xem, các ngươi muốn gì ở ta?”
Đổ mồ hôi ~ Đổ như thác ~ Trời ơi, cái gì “trời sinh hiếu chiến, tính cách ngay thẳng”, ta nói, bọn thánh thú này đều có chung một dạng đức hạnh đi. Đó là xí xọn và chảnh chẹ. Dĩ nhiên tôi không ngu ngốc mà nói ra suy nghĩ trong lòng. Ngoài mặt tôi vẫn đeo lên bộ mặt thành thật, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Bạch Hổ.
“Bạch Hổ đại nhân, thật ra tôi chỉ muốn xin một cọng râu của ngài để chế tạo thuốc, chữa trị căn bệnh nan y cho sư phụ của tôi. À… sư phụ của tôi chính là Đồng trưởng lão của Yêu Hồ tộc. Ông ấy nói, trên thế giới này thì sợi râu của Bạch Hổ đại nhân là lợi hại nhất, không có bất kỳ vị thuốc nào có thể trị được bệnh nan y của ông ngoại trừ nó. Vì mạng sống của sư phụ, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ khiêu chiến nào của ngài.”
Tôi bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt. Trong nội tâm thì không ngừng cầu khẩn, A di đà Phật, Chư Tiên Thần Phật, Bàn Cổ Đại Thần linh thiêng, tôi không cố ý trù ẻo Đồng trưởng lão nha, đây là tình thế bất đắc dĩ, xin đừng trách tội.
“Cần sợi râu của ta?” – Bạch Hổ ngạc nhiên nhưng rất nhanh bị lời tâng bốc của tôi làm cho vui vẻ nên đã sảng khoái đồng ý – “Không thành vấn đề. Ta không thể phụ bạc một mảnh hiếu tâm của ngươi. Cứ như vậy đi. Đổi lại, nếu ngươi thua thì… để xem… ngươi giúp ta làm một việc là được.”
“Không thành vấn đề.” – tôi cũng vui vẻ đáp ứng. Yêu cầu gì đều được, bởi vì tôi căn bản không tin mình sẽ thua. Bạch Hổ a Bạch Hổ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Haha~ Cả tôi và Bạch Hổ đều cất giọng cười rất bỉ ổi vì tự thấy âm mưu bản thân đã đạt thành.
Đồng Tịch nghe lời tôi nói xong thì trợn trắng mắt. Đồng trưởng lão có bệnh nan y? Cái tên “lão bất tử” kia có thể mắc bệnh nan y sao? Chuyện bịa đặt này đến bọn yêu quái còn không tin nữa là.
Ám Ảnh cũng nghi hoặc đầy đầu, nhìn bộ dáng của tôi rồi lại nhìn vẻ mặt của Đồng Tịch. Ám Ảnh căn bản không biết Đồng trưởng lão là ai, cũng không biết ông ta có phải là sư phụ của tôi hay không. Hiện giờ, Ám Ảnh chỉ đang cân nhắc xem lời tôi nói có bao nhiêu phần trăm sự thật.
Bạch Trạch càng khoa trương hơn nữa, trực tiếp quay đầu ngồi xuống nôn mửa…
“Tốt rồi. Các ngươi đi theo ta.” – Bạch Hổ ngoắc ngón tay, sau đó quay người đi ra phía sau tảng đá, nhưng được 2 bước liền đột ngột xoay người lại, chỉ vào Bạch Trạch – “Ngươi thì không thể vào. Ngươi phải đợi ở ngoài này.”
“Không được.” – Bạch Trạch nhảy dựng lên, chạy đến chắn trước mặt của tôi, bày ra tư thế chiến đấu, khiến tôi sửng sốt một phen. Lại chuyện gì xảy ra? Không lẽ Bạch Hổ đổi ý?
“Bạch Hổ, ngươi lại có âm mưu gì? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu cưng. Muốn thương tổn chủ nhân của ta hả? Vậy thì trước hết phải bước qua xác chết của ta.” – Bạch Trạch bày ra vẻ mặt bi tráng, cái kiểu “ta liều mạng với ngươi”.
Trên đầu Bạch Hổ chảy xuống từng đạo hắc tuyến. Tôi thấy Bạch Hổ sắp sửa phát điên liền biết Bạch Trạch lại làm chuyện ngu ngốc rồi. Bất đắc dĩ, tôi kéo Bạch Trạch ra sau, áy náy nhìn Bạch Hổ: – “Thật xin lỗi, Bạch Hổ đại nhân. Có thể cho tôi biết vì sao ngài không muốn Bạch Trạch đi vào hay không?”
“Tứ thánh thú chúng ta đều biết Bạch Trạch có năng lực tiên đoán. Nếu có mặt hắn, chẳng khác nào các ngươi đang chơi ăn gian.” – Bạch Hổ khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói.
“Khả năng tiên đoán?” – cả 3 người mạnh mẽ xoay đầu nhìn Bạch Trạch. Khá lắm, thằng nhóc này dám giấu diếm tài năng.
“Oan uổng a~” – Bạch Trạch quỳ xuống ôm chân tôi, vẻ mặt ủy khuất – “Lão đại, con mắt thứ ba của ta còn chưa mở ra. Không thể tiên đoán.”
“Ngươi có 3 con mắt?!?” – tôi hiếu kỳ sờ lên trán của Bạch Trạch, nhưng sờ tới sờ lui cũng không thấy gì, thế là đánh bốp một cái – “Ở đâu ra con mắt thứ 3 chứ…”
“… con mắt thứ 3 của ta mọc trên lưng, không phải trên trán.” – Bạch Trạch ôm đầu lùi ra xa.
Trên lưng… tôi thử tưởng tượng một con mắt cực lớn mọc ở giữa lưng của một con chó… trời đất ơi… nó sẽ trông giống quái vật gì?!? Quá ghê tởm!!!!
“Hừ… cho dù hiện tại con mắt thứ 3 của ngươi chưa khai mở, ai biết lỡ như đi vào bên trong nó mở ra thì sao. Ta không cho phép ngươi đi vào. Ngươi thành thật ở chỗ này mà đợi đi.” – Bạch Hổ không chút nể mặt phán cho một câu, sau đó quay đầu bước đi.
“Ngoan ~ Ngươi ở ngoài này giữ cửa nha. Lát nữa thưởng ngươi khúc xương.” – tôi vỗ đầu Bạch Trạch xem như an ủi, sau đó cùng Đồng Tịch và Ám Ảnh đuổi theo Bạch Hổ.
Vừa bước bào động phủ của Bạch Hổ, tôi liền dụi mắt. Bởi vì tôi cho rằng mình vừa xuất hiện ảo giác. Nhưng sau khi dụi mắt, mấy thứ kia vẫn còn nguyên đó. Cái chỗ này… thiệt là hiện đại quá à nha…
Sơn động cực kỳ chói lóa. Ở chính giữa là một đài cao, giống như lôi đài của đấm bốc. Chung quanh bày rất nhiều máy chơi game, đủ thể loại, thậm chí còn có máy hát karaoke. Nói tóm lại là những thứ phục vụ cho phương tiện giải trí bài bạc cá độ đều có mặt ở đây. Tôi thật hoài nghi, tên nhân viên thiết kế sơn động của Bạch Hổ là một tên cuồng manga, anime và game. Nếu không làm sao có thể nghĩ đến chuyện vác mấy thứ hiện đại này đặt trên đỉnh của một ngọn núi chứ?!?
“Ta cho ngươi toàn quyền lựa chọn 3 mục tỷ thí. Chỉ cần ngươi có thể thắng 2 ván, ta sẽ tặng ngươi sợi râu của ta.” – Bạch Hổ đắc ý nói.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi chọn 3 trò chơi: xạ kích (bắn súng), xếp hình và nhảy (audition). Đây là tính toán theo kiểu “biết mình biết ta”. Tôi không biết đánh bạc, hơn nữa chơi đánh bạc với NPC là ngu ngốc đi tìm chết. Karaoke là tử huyệt của tôi bởi vì trời sinh tôi không có ngũ âm(*) đầy đủ. Đánh đấm lại càng không phải sở trường của tôi. Bản thân tôi chỉ am hiểu trò xạ kích và tự tin với những trò so sánh tốc độ phản ứng. Gần đây tôi bắt đầu quen thuộc với cảm giác nhạy bén và phản xạ nhanh nhạy của cơ thể. Vận dụng càng lúc càng thuần thục. Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao lại thế nhưng hình như nó không phải là chuyện xấu. Không biết chừng Bàn Cổ đại thần hiển linh thấy tôi có nhân phẩm tốt nên đã đặc biệt ban thưởng cũng nên… há há…
*** Âm nhạc Trung Hoa dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền dân tộc bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ và Vũ. Người Trung Hoa không xem sự việc con người có ngũ tạng (tim, gan, phổi, thận, tỳ) và ngũ quan (miệng, tai, mũi, mắt lưỡi) cũng như 5 ngón tay trên mỗi bàn tay như chuyện ngẫu nhiên. Theo truyền thống Trung Hoa, bất cứ âm giai nào trong ngũ âm đều có thể ảnh hưởng đến những nội tạng bên trong của con người và có thể hoạt động như là một cơ cấu điều hòa. ***
“Ngươi xác định không chọn mạt chược hả?” – Bạch Hổ vẫn không từ bỏ ý định.
“Xác định.” – dân cờ bạc đáng chết, muốn chơi tôi hả, không có cửa đâu cưng!!!
“Haiz…” – Bạch Hổ thở ra đầy thất vọng. Ngẫm lại, hắn canh giữ cái ngọn núi trụi lủi này có một thân một mình. Ngay cả bạn chơi bài cũng tìm không ra. Chẳng lẽ bảo hắn dùng tay trái đấu với tay phải hay sao… Quá nhàm chán mà.
Thấy vẻ mặt của Bạch Hổ đáng thương như vậy, tôi liền nảy lòng trắc ẩn: – “Bạch Hổ đại nhân, chờ chúng ta đấu xong rồi, tôi sẽ chơi mạt chược với ngài, nhưng sẽ không cá cược, chỉ thuần túy chơi cho vui thôi, có được không?”
“Tốt quá.” – Bạch Hổ vui vẻ cười lên – “Nhưng trước giờ ta không chơi giải trí, phải cá cược mới vui. Hay là vậy đi, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ tặng trứng cho ngươi, dù sao ta cũng chẳng dùng đến nó.”
Hả?! Tôi không chịu nổi kích thích cao độ đến thế, cả người ngây ngẩn như con đần.
“OK” – Ám Ảnh tranh thủ đáp ứng. Lần này, mục đích của Ám Ảnh chính là trứng của thánh thú. Còn đang tính toán không biết lát nữa phải mở miệng thế nào, không ngờ Bạch Hổ tự mình đưa ý kiến trước. Thật sự là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu” (đi mòn cả giày cũng tìm không thấy, khi không tìm nữa thì nó tự dâng đến cửa)
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Đầu tiên, chúng tôi tỷ thí với trò bắn súng. Tôi và Bạch Hổ mỗi người cầm một cây súng laze. Trên màn hình sẽ lần lượt xuất hiện rất nhiều khung cảnh. Mỗi khung cảnh sẽ có những loại quái vật khác nhau nhưng tổng số điểm cho mỗi cảnh là 200. Sau khi giết sạch quái vật ở một cảnh thì màn hình mới xuất hiện khung cảnh khác. Đến cuối cùng, ai giành được số điểm cao hơn sẽ là người chiến thắng. Quái vật của trò này cũng có chia cấp bậc, mấy con quái có số điểm càng cao thì càng khó bắn trúng.
Hắc hắc… loại game này tôi chơi từ hồi còn học mẫu giáo. Mặc dù quái vật xuất hiện trên màn hình là tùy thời tùy khắc nhưng đối với cao thủ vài chục năm chiến đấu như tôi thì tiêu diệt chúng nó chỉ như bữa ăn sáng mà thôi. Hơn nữa, tôi còn nhớ rất rõ nhược điểm trí mạng của từng loại quái vật trong đây. Đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi chọn game này.
Xạ kích quan trọng nhất là 2 điểm: ổn và chuẩn. Luyện vài chục năm, cây súng laze liền giống như một bộ phận của cơ thể tôi, chưa bao giờ xảy ra tình trạng lung lệch. Chức nghiệp của tôi hiện tại là cung tiễn thủ, yêu cầu “chuẩn” lại càng là bản lĩnh xuất chúng của tôi. Hơn nữa, tinh thần nhạy bén sẽ giúp tôi nhanh chóng phân biệt được quái vật cấp cao. Bạch Hổ a Bạch Hổ, hôm nay ta sẽ cho ngươi lật thuyền trong mương.
Oa… một con boss 100 điểm. Cây súng trong tay tôi nhẹ nhàng xoay chuyển, ánh sáng màu vàng chuẩn xác rơi ngay trái tim của quái. Bùm ~ 100 điểm. Sau khi tôi bắn trúng, 1s sau tia sáng màu xanh của Bạch Hổ mới xuất hiện nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tôi quay sang, đắc ý liếc Bạch Hổ. Lại chuyển tay, bùm, một con quái 50 điểm lại về trời.
Sắc mặt của Bạch Hổ theo số lần tôi bắn trúng quái dần dần chuyển màu, từ hồng sang đỏ, từ đỏ sang xanh, từ xanh chuyển trắng. Cuối cùng, chỉ có thể dùng từ “mặt không chút máu” để hình dung. Trận đấu chấm dứt, hệ thống kiểm kê, tôi 660 điểm, Bạch Hổ 340 điểm. Tôi nhún nhảy huýt sáo. Chiến thắng này cũng quá dễ dàng rồi.
“Ngươi thật lợi hại. Ta nhận thua.” – Bạch Hổ nhìn tôi với ánh mắt khang khác.
“Hắc hắc… cũng bình thường thôi. Đến, chúng ta tiếp tục.”
Ván thứ 2 là chơi xếp hình. Cái trò này chắc chắn toàn thể người địa cầu đều biết. Quy tắc của nó chỉ có 4 chữ “nhanh tay lẹ mắt”. Bình thường khi tôi chơi trò xếp hình sẽ có thêm cái lựa chọn biết trước khối hình nào sẽ xuất hiện tiếp theo, nhưng ở đây thì không. Độ khó cao hơn một chút. Tốc độ rơi cũng nhanh hơn. Có lẽ vì muốn song phương nhanh chóng phân định thắng thua nên mới vậy.
Trò chơi vừa bắt đầu, tôi liền dán mắt lên màn hình của mình, không dám phân tâm. Một tay điều khiển trục xoay, một tay điều khiển mũi tên, phải xoay thành hình nào và phải quyết định cho nó rơi vào vị trí nào mới là thích hợp nhất. Đồng Tịch và Ám Ảnh rất biết phối hợp, hoàn toàn im lặng đứng ở một bên không dám làm phiền tôi.
Loát loát ~ hình khối của tôi càng lúc càng dâng cao. Bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi. Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng. Hiện giờ tốc độ rơi của hình khối đã đạt tới tình trạng như nước chảy, tôi nhìn mà hoa cả mắt chóng cả mặt, lựa chọn vị trí sai rất nhiều. Vì sao bên kia còn chưa gameover? Cuối cùng, nhịn không được, tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Tôi hóa dại luôn. Màn hình bên kia mới dâng tới hàng thứ tư?!?
Mặc dù tôi ngây người chỉ có vài giây nhưng ngắn ngủi thời gian đó đã khiến tôi… “GAMEOVER”, một giọng điện tử trầm trầm vang lên. Haiz, xem ra không nên đọ xếp hình với NPC, bọn họ căn bản không bao giờ bày sai vị trí a~
Đành dùng audition để phân định thắng thua vậy.
“Come on baby!!!” – tôi cuộn tay áo lên, 2 tay đặt ở bàn điều khiến, hít sâu một cái, hét một câu lấy khí thế. Bởi vì ván này tôi không thể thua được.
Tôi chọn một bài hát cực kỳ nổi tiếng của vài thập niên trước, tên gọi “Khúc quân hành rau cải xôi chè.” Tiết tấu của bài này cực nhanh. Ở đoạn cao trào, cơ hồ không có người nào có thể đánh trúng âm tiết. Tôi được xưng tụng “sát thủ bàn phím”, những lúc rảnh rỗi tôi thường xuyên lôi bài này ra luyện đánh, đến nỗi có thể thuộc làu từng âm tiết của bài hát luôn. Bạch Hổ nhường quyền chọn bài hát cho tôi, đương nhiên tôi sẽ chọn nó.
> Tớ là một cọng rau… í a… đồ ăn… í a… đồ ăn đồ ăn đồ ăn đồ ăn đồ ăn … í a…
Giai điệu quen thuộc vừa vang lên, 5 ngón tay của tôi thuần thục đập xuống bàn phím. Một loạt chữ “cool” nhảy lên trên màn hình. Tôi càng nhìn càng hưng phấn, ngón tay càng đập càng mạnh. Chơi lâu như vậy, lần này là lần đầu tiên thuận buồm xuôi gió đến thế.