Bách Luyện Thành Yêu

Chương 20: Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục



Làm sao để giết chết Hồng Tước Vương? Tôi bắt đầu tính toán.

Huyệt động tuy lớn nhưng so với không gian thoáng đãng bên ngoài vẫn thuộc dạng hạn chế bó buộc. Hơn nữa, nó rất trống trải. Đối với cung tiễn thủ mà nói, loại địa hình này rất khó hoạt động. Cách tốt nhất là vây khốn boss, sau đó ngược đãi nó. Có điều, nhìn hình thể của con chim, mạng nhện sẽ không có nhiều công dụng, cao nhất là quấy rối nó vài giây. Hơn nữa, kết một cái mạng nhện lớn như thế cần bao lâu a~ Lần trước ở nghĩa trang, tấm lưới kia kết hơn 2 giờ mới xong đó. Chính vì vậy, phương pháp vây khốn boss bị loại bỏ.

Mà khoan, dùng mạng nhện ngăn cản đám chim hồng tước quay về thì vẫn có thể nha. Vạn nhất đến lúc đó tôi còn chưa đi ra, tốt xấu có thể kéo dài một chút thời gian. Nghĩ liền làm, tôi ra lệnh cho Con Nhện.

“Con Nhện, đi ra phía sau, tìm vị trí hẹp nhất của cái động, kết một tấm lưới, ngươi ở đó ngăn trở đám chim hồng tước từ bên ngoài bay vào.”

Con Nhện gật gật đầu, lắc lắc cái mông tròn vo của nó, bò đi. Còn tôi sao? Tôi xử ngay biến thân thuật.

Biến thân thuật, tên sao ý vậy, sử dụng kỹ năng này sẽ biến ra một hình dạng khác. Tôi sử dụng kỹ năng này sẽ biến thành một tiểu hồ ly, phỏng chừng là một bé hồ ly 4 tháng tuổi. Móc tấm gương ra, nhìn trái nhìn phải, lông xù đúng là đáng yêu quá a~ Kỳ thật tôi không phải muốn biến thành hồ ly. Nhưng thuật biến thân của Yêu Hồ tộc chỉ có thể biến thành hồ ly, hết cách. Trong hình dạng hồ ly, tôi không có bất kỳ sức chiến đấu nào, chỗ tốt duy nhất là tôi sẽ không bị quái vật tấn công. Đương nhiên, đổi lại, tôi cũng không thể công kích quái vật.

Đi đường bằng bốn chân đúng là không thói quen, tôi lôi kéo cái đuôi xù to tướng, lúc la lúc lắc, lung la lung lay đi tới, thường xuyên xuất hiện tình huống cùng tay cùng chân cùng bước. Xem ra sau này phải thường xuyên luyện tập một chút, nếu không lúc gặp phiền phức, muốn chạy cũng không chạy được.

Đi tới phía sau Hồng Tước Vương, nó ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn tôi… hắc hắc… chiêu này đúng là hữu dụng, dùng để trinh sát tình hình quân địch là thích hợp nhất. Hồng Tước Vương không nhúc nhích ngồi xổm trong tổ chim. Cách nó không xa có một cái trứng chim màu xám.

Người bình thường nhìn thấy trứng chim, suy nghĩ đầu tiên nhất định là: trộm nó. Một trứng sủng vật cấp 20 để ngay trước mắt chính là một khối vàng ròng đó. Nhưng tôi thì hoàn toàn không có hứng thú với cái trứng kia. Thử tưởng tượng xem, bạn sẽ nuôi dưỡng một con ngốc ưng Thổ Nhĩ Kỳ làm sủng vật sao? Chắc chắn không. Đằng này, chim hồng tước còn xấu xí hơn ngốc ưng Thổ Nhĩ Kỳ đến trăm lần. Có quỷ mới muốn nuôi nó a~ Nếu muốn sủng vật, tốt nhất là nuôi tôi nè. Lông xù có bao nhiêu đáng yêu nha~ Tôi nhìn đôi móng vuốt nhỏ xí xi của mình. Thiệt là đáng yêu quá đi~

Vòng vo quan sát địa hình cả buổi, tôi không phát hiện được vị trí ẩn nấp nào thuận lợi. Hồng Tước Vương vẫn im lặng nằm trong ổ. Theo kinh nghiệm giết hơn 100 con chim hồng tước của tôi mà nói, nhược điểm của loại quái này chính là cái bụng. Chỗ đó chỉ có vài cọng lông tơ, cơ hồ nguyên làn da đều lộ ra bên ngoài. Nếu có thể làm cho nó bay lên cao, sau đó bắn tên vào bụng nó, đây là chiến thuật duy nhất tôi có thể nghĩ ra.

Sau khi đả thông tư tưởng rồi, tôi lần mò trở lại vị trí lúc trước, biến về hình người. Quay đầu nhìn Con Nhện đang không ngừng đan lưới. Ừm, nếu đánh không lại, tôi còn có thể đào tẩu. Mạng nhện này tốt xấu gì cũng có thể ngăn cản Hồng Tước Vương một thoáng. Chỉ cần tôi ra đến cửa động liền có thể sử dụng ngự không thuật bay về Thiên Thành. Hồng Tước Vương cho dù là boss trâu bò cũng sẽ không dám đến gần Thiên Thành. Bởi vì Thiên Thành là nơi tụ tập một đám biến thái.

Tôi đoán đúng phần mở đầu, nhưng không đoán được kết quả…

Hít sâu một hơi, tôi bắn ra một mũi tên răng sói. Con Hồng Tước Vương này tính tình cực thối luôn. Mũi tên của tôi còn chưa bắn tới nó, nó đã phun ra một cái vòi rồng. Kháo!!!!! Không ngờ nó còn biết sử dụng pháp thuật của dòng họ nhà Phượng Hoàng.

Phượng hệ pháp thuật là pháp thuật có tốc độ công kích nhanh nhất, thời gian phát động ngắn nhất, cool down ít nhất, phạm vi công kích lớn nhất. Nhưng cũng bởi vì có quá nhiều lợi thế nên cường độ phóng xuất của nó thua xa những hệ pháp thuật khác.

Công kích của Hồng Tước Vương không lấy được mạng của tôi, bởi vì tôi là cung tiễn thủ cao mẫn. Một bên tiếp tục công kích boss, một bên nhanh nhẹn tránh né pháp thuật của boss. Trong không gian hạn chế thế này, pháp thuật của Hồng Tước Vương cực kỳ hữu dụng. Phong hệ pháp thuật liên tiếp được tung ra, một lát thì cuồng phong gần như bao trùm một nửa phạm vi của cái động. Không gian hoạt động của tôi càng lúc càng thu hẹp. Cbn, tác chiến trên đất của địch quả nhiên chịu thiệt thòi mà. Làm sao bắt nó bay ra đây? Tôi nhìn nhìn thông đạo rộng rãi ở sau lưng, quyết định buông tha cho suy nghĩ trong đầu. Nếu lúc này tôi quay đầu bỏ chạy, boss chỉ cần nện một cái phong lôi thuật, tôi muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Được rồi, tiếp tục ở lại đây quyết đấu một trận thắng thua vậy.

Khi tốc độ di chuyển của tôi giảm xuống, cơ hội bắn trúng điểm yếu hại của boss cũng giảm theo. Hơn nữa, kỹ xảo khống chế phi hành thuật của boss vô cùng tốt, mỗi lần nó xoay chuyển đều dụng tâm che chắn cho cái bụng. Bao nhiêu mũi tên tôi bắn ra chỉ có thể tạo ra một ít tổn thương nhỏ. Tiếp tục như vậy, đến lúc đám hồng tước trở về tôi vẫn chưa giết nổi boss. Buồn bực a ~

Cân nhắc lợi hại một hồi, tôi quyết định cùng boss đổ máu. Thả chậm tốc độ, mặc kệ đám gió thốc xẹt qua xẹt lại bên cạnh, tôi nuốt vào một nắm cầm máu hoàn, nghiêm túc đứng ngắm phần bụng của boss mà tấn công. Haiz… sớm biết trước, tôi đã đọc kỹ cái phần ghi chú “làm thế nào đạt tới tỉ lệ hoàn mỹ” của La Phong, sẽ không gặp tới tình trạng chật vật như hiện tại, phải chơi kiếu lấy máu đổi máu với boss.

Tôi đã không để ý đến một quy luật chung của các game online, đó là tất cả boss khi gần cạn máu sẽ cải biến công kích, xuất hiện trạng thái cuồng hóa, chiêu thức sẽ lợi hại hơn gấp mấy lần. Bởi vì Hồng Tước Vương từ lúc bắt đầu đã sử dụng phong hệ pháp thuật cao cấp, cho nên tôi đã nghĩ nó không có cái gì lợi hại hơn nữa.

Khi tôi bắn trúng bụng của nó, Hồng Tước Vương bắn ra một cái vòi rồng, sau đó lao theo vòi rồng tấn công tôi. Tôi kinh hãi nhìn bóng dáng càng lúc càng lớn ở trước mặt. Vì tránh né cái vòi rồng nên tôi đã nhảy tới một góc chết, không thể chạy trốn được nữa. Hồng Tước Vương cứ như vậy lao tới, đôi cự trảo hung hăng chụp xuống đầu tôi…

Bị chộp tới nhất định sẽ chết rất thảm!!!! Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Và phản ứng đầu tiên theo bản năng của tôi là cầm lấy vũ khí chặn lại đôi móng vuốt kia. Hoàn toàn quên mất vũ khí tôi đang cầm trong tay chính là bảo bối Sát Quỷ.

Răng rắc ~

Nhìn Sát Quỷ gãy thành hai đoạn, tôi ngây ngẩn cả người, không để ý đến đôi móng vuốt đang chụp tới thêm lần nữa.

Sống lại ở điểm hồi sinh của Thiên Thành, tôi ảo não suy sụp. Lần này đúng là tiền mất tật mang. Không chỉ bị giết chết, ngay cả Sát Quỷ cũng bồi tán theo. Rồi còn phải đối mặt với trừng phạt vì nhiệm vụ thất bại nữa.

Tôi hốt hoảng chạy tới tiệm thợ mộc hỏi thăm, dù chỉ có 1% cơ hội, tôi vẫn muốn thử xem có cách nào cứu chữa Sát Quỷ hay không. Nó chính là mệnh căn của tôi đó… huhu…

“Hư hao quá nghiêm trọng, không thể chữa trị.” – thợ mộc lắc đầu, tiếc hận nói – “Thật tiếc cho một khối tài liệu tốt như vậy…”

Sau đó tôi chạy tới công hội thợ rèn.

“Hư hao quá nghiêm trọng, không thể chữa trị.” – thợ rèn lắc đầu, tiếc hận nói – “Thật tiếc cho một cây cung tốt như vậy…”

Mang tâm tình trầm trọng, tôi trở lại nghĩa trang. Đồng trưởng nhìn thấy vẻ mặt uể oải của tôi liền cảm thán.

“Haiz… ta đã khuyên ngươi rồi mà ngươi vẫn không chịu nghe. Hài tử đáng thương…”

“Chuyện đã như vậy, Đồng trưởng lão, ông trực tiếp nói cho tôi biết trừng phạt là cái gì đi. Dù sao hôm nay tôi bị đả kích quá nhiều rồi, không kém lắm.”

Tôi ôm Sát Quỷ trong lòng, không ngừng tự trách, nếu tôi không dở hơi đưa nó ra đỡ công kích thì… Haiz~ trên đời không có thuốc chữa bệnh hối hận, Hồng Hoang cũng không thể reset (khởi động lại).

Nghe tôi nói xong, Đồng trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, nói: – “Ta có một tin tức tốt và một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”

“Còn có tin tức tốt sao? Vậy nghe thử một chút.” – tôi miễn cưỡng tự vực dậy tinh thần.

“Tin tức tốt là… ta hiện tại có thể trực tiếp đem cấp bậc của ngươi thăng lên cấp 40.” – cặp mắt của Đồng trưởng lão lóe ra hào quang quỷ dị.

“Ặc…” – tôi ngây ngẩn cười ngu ngơ – “Ha hả, còn có chuyện tốt như vậy sao? Là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật.” – Đồng trưởng lão nghiêm túc gật đầu – “Ta có lúc nào nói dối đâu.”

Cũng đúng, Đồng trưởng lão thật sự chưa có lúc nào lừa gạt tôi cả. Thăng lên cấp 40… hahahahaha… tâm tình của tôi bắt đầu lâng lâng. Tôi không phải trở thành thiên hạ đệ nhất rồi? Trong lúc nhất thời, tôi có cảm giác mình đang ở thiên đường, khắp nơi đều là chim hót hoa nở, không khí sạch sẻ, nhân sinh đẹp đẽ.

Thoát khỏi tâm tình phiền muộn, tôi vui vẻ hỏi: – “Vậy còn tin tức xấu là gì? Nếu là rớt cấp tôi cũng không sợ nữa… há há…”

“Tin tức xấu…” – Đồng trưởng lão nhìn vẻ mặt tươi như hoa của tôi, móc ra một cái khăn tay – “Trước cầm cái này đã, chuẩn bị tâm lý cho tốt rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Tôi hoài nghi nhận lấy khăn tay, lòng thầm nghĩ, ông lão này lại muốn cái quỷ gì, vì sao đưa cho tôi một cái khăn tay nha?

Đồng trưởng lão lại vuốt vuốt chòm râu, thở dài nói: – “Tin tức xấu là… cấp bậc của ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cấp 40, không thể thăng được nữa.”

Gì? Loát một cái, tôi giống như rơi xuống địa ngục, toàn thân lạnh buốt, hồn phi phách tán. Huhuhuhu~ tôi dùng cái khăn tay lau nước mắt nước mũi, thì ra cái khăn là dùng cho chuyện này a~

Mất cả buổi khóc lóc, tôi rốt cuộc bình phục tâm tình. Tự nhủ, khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục đúng là cbn gần như vậy. Xem ra phải làm lại từ đầu rồi, còn may tình huống chưa đến nổi tuyệt vọng lắm. Dù sao tôi còn được thăng cấp miễn phí. Nhưng mà Sát Quỷ… tôi thật lòng không nỡ, nó đã theo tôi thời gian lâu như vậy, còn do chính tay tôi tạo ra…

“Đồng trưởng lão, có chỗ nào để cất giữ vật phẩm để nó không bị hư thối và biến mất không?”

“Ngươi tìm nơi như vậy làm gì?” – Đồng trưởng lão hiếu kỳ hỏi.

“Tôi muốn đem chôn Sát Quỷ ở đó. Tôi không nỡ để nó mục ruỗng.” – tôi nhìn Sát Quỷ, không cầm lòng nổi, lại thấy đau thương.

“À…” – Đồng trưởng lão gật đầu – “Chôn bên dưới nghĩa trang này là được, bất luận bao lâu đều sẽ không hư thối.”

“Thật sao?” – tôi nghe xong liền chạy đi tìm một chỗ trong nghĩa trang, đào một lỗ chôn Sát Quỷ, còn lấy đá cuội đặt thành vòng tròn bên trên để làm ký hiệu.

Đồng trưởng lão nhìn việc làm của tôi, bất đắc dĩ lắc đầu: – “Chậm trễ nửa ngày thời gian rồi, ngươi tới cho ta chấp hành trừng phạt thôi.”

“Chờ một chút.” – tôi mở bảng thuộc tính, bấm chọn chức năng “che dấu tính danh“, sau đó nhắm mắt, dùng vẻ mặt thấy chết không sờn nói – “Tốt rồi, đến đi!”

Cảm giác xung quanh nổi lên một quầng sáng đỏ, sau đó tôi nghe Đồng trưởng lão nói: – “Được rồi, ngươi có thể mở mắt.”

Tôi nhìn bảng thuộc tính, quả nhiên đã tăng lên cấp 40, dư ra một đống điểm chưa phân phối. Tôi cười hắc hắc, quyết định đem toàn bộ điểm số cộng vào nhanh nhẹn. Thế là siêu cấp cực tốc cung tiễn thủ của Hồng Hoang đã ra đời!!! Tôi có chút hoảng hốt mở ra bảng xếp hạng của hệ thống.

>> Đệ 1: Nặc danh, đẳng cấp:??, chủng tộc:??

Hồng Hoang nhất định bị oanh động nha.

Tôi quả thật đoán không sai. Tờ Hồng Hoang Nhật Báo ngay lập tức cho ra đời một bài phóng sự “Thần bí cao thủ xuất hiện, đến tột cùng là thần thánh phương nào?“. Trong bài phóng sự, họ phân tích cực kỳ chuyên nghiệp về lai lịch của cao thủ thần bí.

“Đầu tiên, người này không nằm trong thập đại cao thủ của bảng xếp hạng (10 người đứng đầu). Ngay lập tức thăng cấp nhanh như vậy chỉ có thể người này đã hoàn thành một cái [Ẩn tàng nhiệm vụ], hoặc là tìm thấy linh đan diệu dược gì đó, hoặc là vô tình giết chết ma thú cao cấp. Bất luận nguyên nhân nào, có thể khẳng định, đẳng cấp của cao thủ không đơn giản. Người này đến cùng bao nhiêu cấp? Sẽ trình diễn một màn “vương giả trở về” quét ngang thập đại cao thủ hay không?…”

Tôi đọc bài báo, chỉ biết cười khổ. Đúng là tôi đi làm một cái thần bí nhiệm vụ. Có điều tôi đã không biết tự lượng sức nên đã thất bại và đây là trừng phạt. Tôi ngồi ở nghĩa trang, ngẩn ngơ nhìn mấy cái mộ bia. Lúc này, tôi không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì. Trên người không có vũ khí, trang bị rách rưới, không có kỹ năng trâu bò, cơ quan thuật còn ở sơ cấp, đẳng cấp còn bị hạn chế không thể tấn thăng… Haiz~ tôi chợt thấy giống như bản thân vừa khám phá hồng trần, nhìn thấu sự huyền ảo của nhân sinh, có lẽ nên xuất gia đi làm ni cô cho rồi…

Ở một nơi khác của Hồng Hoang.

“Lạc Thủy Tri Chu biến mất khỏi top 100, đồng thời thần bí cao thủ xuất hiện, ngươi nói vì sao chứ?” – Thiên Hạ Long Quỷ hỏi người bên cạnh.

“Nhện biến mất khỏi top 100, mà thần bí cao thủ lại đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ là cô ấy?” – Ám Ảnh tự hỏi, cảm thấy với những biểu hiện vô cùng thần bí của Nhện lúc trước, chuyện này rất có khả năng.

“Sâu biến mất khỏi top 100, mà thần bí cao thủ lại đồng thời xuất hiện, không thể nào?????” – Thảo Hoa Mai bị đả kích trầm trọng. Không thể không nói, Thú Thú luôn thích so đo đẳng cấp với tôi, cho nên lúc nào cũng theo dõi bảng xếp hạng của hệ thống.

Quay lại bên này.

“Tiểu bằng hữu, ngươi như vậy là không tốt. Trên đời này, chuyện bi thảm rất nhiều. Ngươi không cần phải vì chuyện này mà mất hết tinh thần. Ngươi còn trẻ, còn nhiều thời gian. Nhớ tới lúc ta còn trẻ…”

Tôi tiếp tục im lặng, giả bộ như không nghe thấy gì.

“Người trẻ tuổi phải có tinh thần bất khuất một chút. Té ở chỗ nào liền từ chỗ đó đứng lên. So với đẳng cấp thì còn nhiều thứ càng quan trọng hơn, ví dụ như kết hôn sinh con, làm những chuyện vui vẻ để phân tán lực chú ý, không nên bi quan như vậy. Nói không chừng, ngày nào đó ngươi sẽ gặp được một vị thần tiên có thể giải quyết phiền não của ngươi thì sao? Ngươi nói phải hay không? Người còn sống là phải biết hy vọng, phải biết…”

Thần tiên? Là Bàn Cổ đại thần? Đồng Viêm?! Đúng vậy, nói không chừng nàng ấy có biện pháp. Vừa nghĩ tới đây, tôi đã nhảy dựng lên, vội vàng bay vào hoàng cung, không để ý đến cái người vẫn tiếp tục càm ràm ở nghĩa trang.

Đồng Viêm nghe tôi kể xong những tao ngộ kia thì trầm mặc: – “Nhện, ta không giúp được ngươi. Ta không có quyền hạn này.”

Tôi tê liệt ngã xuống đất. Nếu đến Đồng Viêm cũng không có biện pháp, chẳng lẽ tôi phải đi tìm Bàn Cổ đại thần sao?

“Vậy cô có biết Bàn Cổ đại thần ở nơi nào không? Tôi đi tìm ông ấy.”

“Bàn Cổ đại thần?” – Đồng Viêm kỳ quái nhìn tôi – “Bàn Cổ đại thần căn bản không ở trong thế giới này, ngươi không có khả năng tìm thấy ông ấy.”

Tôi nghe xong liền nhảy dựng lên, kích động vạn phần: – “Cái gì? Không ở đây? Ông ta không phải là thần của Hồng Hoang sao? Vì cái gì lại không ở đây?”

“Trong thế giới của các ngươi, rất nhiều người tin vào Thượng Đế, vậy chẳng lẽ Thượng Đế sống trong thế giới của các ngươi sao?” – Đồng Viêm chậm rì rì trả lời.

Tôi uể oải ngồi bịch xuống, đả kích quá lớn, như vậy chuyện này không có một tia hy vọng nào luôn rồi?!?

“Kỳ thật ngươi không cần uể oải như vậy. Mặc dù không thể thăng cấp, nhưng hạn chế về đẳng cấp cũng không có nghĩa ngươi sẽ không thể trở thành cao thủ nha. Nói cho ngươi biết một bí mật. Yêu Hồ nguyên lực chẳng quan hệ gì với đẳng cấp. Chỉ cần ngươi thường xuyên sử dụng nguyên lực, nó tự động sẽ sinh trưởng, hơn nữa…”

“Thật sự???” – Tôi trừng mắt, sợ đây chỉ là tin tức vui quá hóa buồn.

Đồng Viêm gật đầu: – “Hơn nữa, năng lực tăng trưởng là rất lớn. Nếu không thể tăng trưởng trụ cột thuộc tính thì có thể đột phá ở phương diện khác a. Trong thế giới các ngươi, có rất nhiều người tàn tật đã sáng tạo nên kỳ tích đó thôi. Huống hồ, trụ cột thuộc tính của ngươi rất không tệ đâu.”

Nghe xong lời nói của Đồng Viêm, ánh mắt của tôi liền sáng lòe lòe: – “Nghe vua nói một buổi bằng đọc sách 10 năm. Tôi đã nhớ kỹ.”

Nói tóm lại, bởi vì hạn chế về đẳng cấp, tôi có thể chuyên tâm luyện tập cơ quan thuật. Nếu không thể trở thành cung tiễn thủ vô địch, vậy tôi có thể phấn đấu trở thành cơ quan sư vĩ đại a~ Cái này với đẳng cấp là không quan hệ.

Đồng Viêm nghe tôi tâng bốc liền đỏ mặt ngượng ngùng: – “Ta gần đây trên internet đọc được một ít lịch sử của nhân loại nên mới biết được mấy điều này, không cần cảm ơn ta.”

Tôi lắc đầu, thành ý nói: – “Mặc dù những kiến thức này đều là của nhân loại, nhưng có thể chân chính lý giải chúng lại không có mấy người. Vừa rồi tôi bị cảm xúc làm cho mờ mắt, cũng nhờ có cô nhắc nhở. Có một người bạn giống như cô vậy, đúng là may mắn của tôi.”

“Ngươi nói vậy, nghĩa là đã có quyết định rồi?”

“Đúng.” – tôi kiên định gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.