Bách Luyện Thành Yêu

Chương 24: Siêu cấp sét đánh vô địch mũi tên



Thời điểm ngũ tặc trông thấy tôi nghênh ngang ngồi trên Hồng Nương thì đều rớt cằm.

“Thế nào? Tạo hình đủ khốc liệt chứ? Mọi người hâm mộ a! Ghen tỵ a! Hahaha” – tôi rất vô sỉ tự nâng bản thân lên.

“Nhện tỷ, chị thật là lợi hại, ngay cả Hổ Nhện cũng thuần phục được.” – Tiểu Tặc nhìn tôi với vẻ mặt sùng bái.

“Đó là tự nhiên. Nhện tỷ của cậu có nhân phẩm tốt như vậy mà…”

“Chuyện này và nhân phẩm có quan hệ gì sao?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó tò mò hỏi. Hồng Nương của tôi so với Hắc Muội của hắn còn có phong cách hơn. Có lẽ nội tâm của hắn đang kêu ngào ông trời không công bằng đi.

“Nói nhảm. Nhân phẩm không tốt làm sao có thể sáng tạo nên kỳ tích. Anh nhớ lại xem, trong lịch sử nhân loại, những người từng sáng tạo kỳ tích có ai có nhân phẩm tệ không?” – tôi phản bác ngay lập tức – “Hồng Nương, tới đây, mọi người cứ tự nhiên sờ nó a… có muốn chụp ảnh lưu niệm không… tôi sẽ không thu phí…”

Ngũ tặc dùng ánh mắt u oán mà nhìn tôi: – “Nhện, làm người không nên phô trương, làm tặc càng nên thu liễm.”

“Nếu bạn không có tiền vốn, mặc kệ bạn muốn phô trương hay không, người ngoài cũng chẳng thèm để tâm. Nhưng nếu bạn có tiền vốn, cho dù bạn khiêm tốn cỡ nào thì người ngoài vẫn chú ý đến bạn. Lúc này ngược lại, nếu bạn tỏ ra khiêm tốn thì người ngoài sẽ nói bạn đang giả vờ đóng kịch. Triết lý này mọi người nghe rồi chứ? Cho nên, để không bị mang tiếng là người vờ vịt, tôi quyết định từ nay về sau không cần thu liễm làm gì nữa.” – tôi uốn lưỡi nói một tràng dài khiến ngũ tặc chóng mặt hoa mắt luôn.

“Nhện, cô học ngành luật hả? Sao mở miệng khép miệng đều là một đống ngụy biện thế?”

“Không phải, có điều ở trường đại học tôi có một môn học bắt buộc gọi là văn học cổ Trung Quốc…”

“… e hèm, Nhện, cô trâu bò như vậy, hay là cũng giúp bọn tôi bắt Hổ Nhện về làm sủng vật luôn đi.” – Đổi Trắng Thay Đen mong mỏi nhìn tôi.

Tôi mém chút sặc nước miếng: – “Đại ca móc túi, yêu cầu này mà anh cũng nói ra được hả? Không biết xấu hổ hay sao? Anh biết Hổ Nhện là quái gì không? 40 cấp thổ hệ yêu quái. Giết người dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, phòng ngự của nó siêu cao. Anh không biết là để mài đi một giọt huyết của nó tôi đã gian khổ đến chừng nào đâu. Lại nói, cho dù mọi người đủ sức đối phó với một con Hổ Nhện cũng chưa chắc có thể thu nó làm sủng vật được. Ít nhất phải phóng ra 800 lần thuật thu tóm. Trừ phi, mọi người cũng lên đến cấp 40 như tôi, còn không thì nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Cái gì?” – ngũ tặc đồng thời hét lên khiến lỗ tai tôi lùng bùng luôn – “Cô đã 40 cấp rồi? Làm sao có thể?”

Tôi nhăn nhó, hận không thể tát cho mình hai bạt tai, làm sao lại lỡ miệng nói ra rồi. Tôi đang muốn duy trì cảm giác thần bí thêm một thời gian nữa đây.

“Cô… cô chính là thần bí cao thủ trên BXH? Thật không ngờ nha. Đệ nhất cao thủ của Hồng Hoang lại đứng sờ sờ trước mặt chúng ta…” – Đổi Trắng Thay Đen khó tin nhìn tôi.

“Đại thần a~ cô thăng cấp bằng cách nào vậy? truyền thụ cho mọi người vài tuyệt chiêu đi…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó tru lên bổ nhào tới lại bị Hồng Nương giương chân đá một cú, bay lộn ra sau.

“Cái này nhất định là chuyện ngoài ý muốn…” – khuôn mặt chất phác của Trộm Long Tráo Phượng cũng là vẻ sững sờ.

“Nhện tỷ, nếu trong Hồng Hoang có người dám tự xưng đệ nhất trâu bò, em sẽ chém chết hắn.” – Tiểu Tặc nắm chặt tay, lẫm liệt nói.

“Nhện, tôi đúng là đã không nhìn lầm cô.” – Tuyệt Mệnh vui mừng ra mặt.

Nhưng tôi thì không hưng phấn nỗi, đau khổ nói: – “Trâu bò cái gì chứ. Nếu mọi người đụng phải sự tình giống tôi, có lẽ sẽ lựa chọn san hào mất.”

Sau đó tôi kể lại đầu đuôi mọi việc.

“… chuyện là vậy đó. Hiện tại có ai muốn đi thử sức không? Tôi lập tức dẫn người đó đi tiếp nhiệm vụ.”

Cả đám trầm mặc.

“Đúng rồi, hôm nay bọn tôi vừa giết được một con cá sấu ở đầm lầy. Lão nhị, nhanh làm món gỏi cá sấu cho Nhện ăn đi. Xem ra cô ấy mệt chết rồi.” – Đổi Trắng Thay Đen bẻ lái câu chuyện. Trộm Long Tráo Phượng lập tức lôi dụng cụ nhà bếp ra nấu ăn.

“À, mọi người đã đọc báo hôm nay chưa? Trâu Bò Bang vừa đánh chết một đại boss, nghe nói lụm được một kiện kim khí.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó móc tờ Hồng Hoang Nhật Báo ra, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Các anh chị ngồi nói chuyện đi nha. Em đi lấy nước.” – Tiểu Tặc tỏ ra bận rộn, xách mông chạy mất.

… cbn, đều là đám không có lương tâm… biết cách nói lảng ghê luôn.

“Nhện…” – Tuyệt Mệnh gọi nhỏ. Ừ, cuối cùng cũng có người nhớ tới tôi rồi.

“Hử?”

“Tôi thắc mắc một chuyện, nếu cô biết thực lực của mình đấu không lại Hổ Nhện, vì sao lại trêu chọc nó? Cô có thể dùng biến thân thuật tránh thoát đi mà, phải không?”

Tôi choáng ~ đúng là dân chuyên nghiệp, nhìn một cái liền thấu suốt vấn đề, bắn ngay tim đen.

“Cô tưởng tôi muốn sao… nếu không phải Con Nhện bỗng nhiên chạy tới trêu chọc Hổ Nhện, tôi mới không ngu đến nổi nhào vào so tài với con quái biến thái này đâu.” – tôi phiền muộn trả lời. Haiz… sủng vật của tôi cũng có thời kỳ dậy thì hay sao?

Tuyệt Mệnh bất đắc dĩ nhìn tôi: – “Quả nhiên không ngoài sở liệu. Nhện a~ cô có bao giờ lên diễn đàn của Hồng Hoang nhìn qua một chút không? Trên diễn đàn có rất nhiều cao thủ thời beta.”

“Không có. Đọc bài viết của cao thủ thì cũng không thể trở thành cao thủ mà, vì sao tôi phải lãng phí thời gian lên đó đọc bài của họ chứ?” – tôi nhún vai nói.

“Cô…” – Tuyệt Mệnh ôm tim, bộ dáng nghẹn khí – “Trên diễn đàn có một bài viết, liên quan đến Hổ Nhện. Cao thủ đó có nói Hổ Nhện và Nhện Tham Ngủ là tử đối địch của nhau, bọn chúng vừa gặp là sẽ lao vào đánh cho xức đầu mẻ trán, không phải ngươi chết thì là ta chết. Cô có lá gan thật lớn nha, chui vào địa bàn của Hồ Nhện lại dám thả Nhện Tham Ngủ chạy rông. Tôi thật không biết nên gọi cô là thiên tài hay là ngu ngốc nữa.”

“Cái gì? Vậy sao cô không nói sớm?” – tôi bi phẫn nói.

“Tôi vừa đọc được thôi. Giờ nghĩ lại, chuyện này đúng là ý trời mà. Nói xem, nếu trước lúc cô đi mà biết tin này thì hiện tại cô đã không có một con Hổ Nhện làm sủng vật rồi. Đôi khi, vận mệnh thật sự rất kỳ diệu.” – Tuyệt Mệnh ra chiều trầm ngâm.

“Đã như vậy, về sau tôi cũng không cần lên diễn đàn đọc bài làm gì, để khỏi bỏ lỡ mấy chuyện tốt như hôm nay.” – tôi suy ngẫm một chút liền ra quyết định.

Bịch ~ Không ngờ người có ý chí kiên định như Tuyệt Mệnh mà cũng chống đỡ không nổi với thần công của tôi a~

“Nhện, lát nữa bọn tôi muốn đi luyện cấp. Cô cho bọn tôi mượn Hồng Nương đi!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngồi ngáp ruồi, quá nhàm chán nên lại mở miệng nói nhảm.

Tôi tà mắt liếc một cái: – “Tôi thì không sao cả. Chỉ cần mọi người không đau lòng chuyện tôi phân chia điểm kinh nghiệm là được.”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nghẹn họng.

Công kích của Hồng Nương toàn bộ đều tính trên đầu của tôi. Hiện giờ, tôi cao hơn bọn họ 10 cấp. Nếu cùng họ tổ đội giết quái, nhất định sẽ cướp đi phần lớn điểm kinh nghiệm. Nói đơn giản là bọn họ sẽ trở thành lao công của tôi, mà tôi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, không cần phải làm gì. Nếu tôi có thể trục lợi từ đống điểm kinh nghiệm này thì không nói làm gì, đằng này tôi không thể thăng cấp nữa, những điểm kinh nghiệm kia sẽ như muối bỏ vào biển, vô tung vô ảnh, cực kỳ lãng phí.

Một lát sau, ngũ tặc rất vô lương tâm mà bỏ tôi lại một mình, kéo nhau lên núi luyện cấp. Trước khi đi còn không quên vơ vét một đống độc dược cùng bổ huyết hoàn của tôi nữa. Đáng giận nhất là… họ không thèm trả tiền!!!!!!!! Lý do sao?

“Cô bây giờ là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn, chiếu cố ăn mặc ở của thành liên là trách nhiệm của cô. Chỉ có vài viên dược hoàn mà thôi, còn muốn đòi tiền thù lao, chẳng lẽ cô không biết xấu hổ hả? Tập thể khinh bỉ cô.”

…Đây là cái lý luận khỉ khô gì? Tôi hình như rơi vào ổ trộm cướp rồi a~~~

Lẻ loi đi trên đường, tôi lạc bước đến nghĩa trang hoàng gia lúc nào không biết. Trong thành quá nhiều người, cực kỳ ồn ào. Nơi này thật yên tĩnh. Ừm, là nơi thích hợp để nghiên cứu học vấn. Bạn hỏi học vấn gì hả? Đương nhiên là cơ quan thuật a~ Hơn nữa, nghĩa trang là nơi duy nhất có yêu hồ thảo. Thừa dịp không có Đồng trưởng lão ở đây, tôi nhổ hơn 100 gốc cỏ bỏ túi… hắc hắc…

Sau khi thu thập thảo dược xong, tôi giả bộ như chưa phát sinh chuyện gì, tìm một khoảnh đất sạch sẽ, ngồi xuống, lấy ra cuốn sổ tay của cơ quan sư.

Mới đọc vài trang tôi liền thở dài. Thiết ~ mấy món đồ chơi này là gì nha… cấp bậc quá thấp… còn bị cố định nữa. Chúng chỉ thích hợp cho việc thủ thành, chẳng hữu ích gì cho cá nhân tôi cả. Cái tôi muốn là vũ khí sử dụng trên chiến trường a~ Tôi nhàm chán mở diễn đàn ra nhìn thử.

Đánh vào ba chữ “cơ quan thuật” trong mục tìm dữ liệu. Nhoáng một cái xuất hiện hơn 20 bài post liên quan. Uhm… có lẽ diễn đàn cũng có chút ít hữu dụng nha. Nhưng đến khi tôi click vào link, mở bài post ra đọc thì mém chút thổ huyết. Gì mà… [Cầu xin cao thủ cơ quan sư nào đó chế tạo cho tiểu đệ một phát nỏ Chư Cát Hầu được không?]… rồi lại… [Nghe đồn trong Hồng Hoang có chức nghiệp cơ quan sư, nhưng ngộ chơi lâu như vậy vẫn chưa từng gặp qua, khiếu kiện Hồng Hoang lừa gạt người chơi]… hoặc là… [Tôi chính là đồ đệ của Lỗ Ban, sắp sửa tấn thăng tông sư thợ mộc, nhưng sư phụ không chịu truyền lại cơ quan thuật cho tôi, có ai biết vì sao không?]…

Bởi vì nhân phẩm của ngươi quá thối a~ Tôi lẩm nhẩm một câu trong lòng. Kéo xuống, may quá, cuối cùng cũng gặp được một bài post có thông tin hữu dụng.

[Nghe đồn cơ quan thuật có một bí kíp gọi là lỗ công. Nếu ai biết thông tin gì, xin liên hệ với tôi, tôi sẽ dùng tiền thật để mua bí kíp này. QQ của tôi là *****, điện thoại của tôi là ***. P/S: bản thân tôi là cơ quan sư. Cuốn sách kia chức nghiệp khác không thể học được, có cầm cũng vô dụng. Thợ mộc cũng không thể học bí kíp này.]

Kháo ~ Thì ra là một kẻ có tiền. Nhưng mà… quyển bí kíp này thật sự tồn tại à? Tôi nhất định phải nghĩ biện pháp lấy nó mới được. Tôi đóng cửa sổ diễn đàn lại, trong lòng hạ một quyết tâm.

Tôi lấy ra một khối gỗ, bắt đầu cân nhắc… Hồng Hoang là hệ thống trí tuệ cao cấp. Trên lý luận của nó thì người chơi có thể tự mình phát minh ra bất cứ thứ gì, ví dụ như dược phẩm, vũ khí, trang bị… vân vân và vê vê… Nhưng mà kỹ năng thì không giống vậy, người chơi chỉ có thể học kỹ năng thông qua sách kỹ năng, sẽ không có chuyện người chơi tự lĩnh ngộ ra kỹ năng được. Có thể bởi vì tính chất phức tạp và số liệu quá lớn cần phải tính toán (của kỹ năng) nên mới vậy. Cơ quan thuật không phải kỹ năng. Sản phẩm của cơ quan thuật luôn có hình thái cố định, giống như luyện chế đan dược và chế tạo trang bị vậy, luôn có một khung sườn cơ bản. Thế nên mới nói, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của hệ thống thì người chơi vẫn có thể tự chế ra một cơ quan thuật của riêng họ.

Vấn đề là, phát minh cơ quan gì mới được? Một thứ có thể sử dụng trong chiến đấu. Thao tác phải đơn giản nhưng lực sát thương lại lớn. Là thứ gì nhỉ? Tôi ôm đầu trầm tư. Trong lịch sử Trung Quốc hình như có không ít cơ quan vũ khí nổi tiếng nha… Chư Cát liên phát nỏ? Không được, cấu hình của nó quá phức tạp, nếu không có bản vẽ, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể làm ra. Bạo vũ lê hoa châm? Được nha, cái này không tồi, nguyên lý đơn giản, nhỏ bé lại xinh xắn, lực sát thương rất lớn. Ơ mà… nó hình như thuộc về “ám khí” mà nhỉ?! Theo lý thuyết thì chỉ có đạo tặc hoặc thích khách mới sử dụng ám khí. Ừm… cải tiến nó thành trang bị của cung tiễn thủ không phải được rồi sao? Gọi là bạo vũ lê hoa tiễn? Đúng vậy, chính là nó.

Sau khi trong đầu đã có phương án đại khái, tôi liền cao hứng bừng bừng bắt tay vào làm thí nghiệm. Suy nghĩ của tôi là muốn tạo ra một loại mũi tên có giấu ngân châm ở bên trong, thân (mũi) tên rỗng ruột, nửa phần đầu có gắn cơ quan tạo áp lực để bắn châm, nửa phần sau là cơ quan để khởi động. Một khi bấm nút khởi động, đầu mũi tên sẽ nở ra giống như cánh sen, tất cả ngân châm bên trong sẽ bắn ra ngoài. Lý luận thì đơn giản như vậy, lúc bắt tay vào làm mới thấy nó khó khăn cỡ nào.

Nói cái đơn giản nhất đi – tiểu ngân châm. Cái loại châm nhỏ xí xi dùng làm ám khí này lực sát thương vô cùng nhỏ, có thể nói là không cần tính luôn. Nếu tôi muốn đề cao lực công kích của nó, cách duy nhất là khắc (trổ) hoa văn trên thân cây châm. Có điều, cây châm có diện tích bé như thế, muốn trạm trổ bên trên, trừ phi tôi có thể khắc được những đường nét mảnh như tơ trong truyền thuyết. Đúng vậy, chính là cái loại đường vân mảnh như sợi tóc ấy. Xem ra, vụ này hơi khó à.

Mấy khối khoáng thạch tôi mua ở Thiên Thành đều đã được tôi dùng để luyện ra một đống châm phế thải. Đúng là tôi luyện được một đống châm nhưng chúng quá yếu, đụng nhẹ một cái liền gãy làm đôi. Loại này sao có thể dùng làm vũ khí a~ Tôi phiền muộn ngồi nhìn đống phế phẩm kia, trong lòng đau buồn đến nổi không biết Đồng trưởng lão đã trở về.

“Tiểu bằng hữu, ngươi đang làm gì đó? Sao trông buồn thế?”

“Đồng trưởng lão…” – tôi ngước mắt vô thần nhìn ông ta – “Tôi đang luyện một loại châm cực mảnh, nhưng mãi vẫn không thành công.”

“À, đâu, đưa ta xem.” – Đồng trưởng lão nói xong liền nắm một bó châm lên quan sát – “Loại khoáng thạch này không dùng được. Muốn luyện châm phải dùng loại thép tinh khiết mới được, loại này chứa quá nhiều tạp chất.”

“Đây là khoáng thạch đã tinh luyện qua rồi đó.” – tôi đáng thương nói. Đây chính là quặng sắt có phẩm chất tốt nhất trong cửa hàng. Tôi bỏ ra không ít bạc mới mua được nó.

“Sao có thể dùng lửa bình thường để tinh luyện a~ Phải dùng Yêu Hồ chân hỏa hoặc là Thiên hỏa mới thu được thép tinh khiết chớ.”

“Yêu Hồ chân hỏa? Đồng trưởng lão, ông có sao?” – hai mắt tôi lập tức tỏa sáng.

“Đó là đương nhiên. Mọi thành viên của Yêu Hồ tộc đều có chân hỏa. À ừ… bởi vì ngươi chỉ là bán yêu bán nhân, không có cơ thể tinh khiết nên không thể sử dụng Yêu Hồ chân hỏa như chúng ta.”

Tôi đây là người chơi được hay không? Tôi không có biến thái giống ông. Đây là nội tâm tôi đang chửi thầm. Nhưng ngoài mặt tôi nào dám lộ ra nửa điểm bất kính chứ.

“Vậy, Đồng trưởng lão, ông có thể giúp tôi tinh luyện thoáng một cái được không?”

“Được chứ.” – Đồng trưởng lão vuốt chòm râu, cười híp cả mắt.

Đồng trưởng lão khoát tay một cái, trên tay ông ta liền xuất hiện một đốm hỏa màu tím đỏ. Thuấn phát ma pháp nha, đúng là trâu bò.

Đỏ tía hỏa diễm lung la lung lay trong không khí nhưng không phát ra âm thanh cũng không có chút độ ấm, dưới sự khống chế của Đồng trưởng lão, nó bay vụt vào đống khoáng thạch đặt dưới đất. Đại hỏa cầu lập tức đem ba khối khoáng thạch nấu chảy thành thép lỏng. Thật là lợi hại a~ Tôi trợn mắt há mồm nhìn.

“Có phải lợi hại lắm không?” – Đồng trưởng lão dương dương tự đắc nói – “Đây chính là chỗ tinh túy của Yêu Hồ tộc. Không có bất kỳ pháp sư nào trên thềm đại lục này có thể phát ra hỏa diễm đủ sức chống lại Yêu Hồ chân hỏa. Nếu một ngày nào đó ngươi có thể tu luyện thành yêu (quái) thuần chất, ngươi cũng có thể sử dụng Yêu Hồ chân hỏa.”

“Gì? Tôi có thể tu luyện thành yêu (quái) thuần chất hay sao? Tu luyện như thế nào?” – tôi kinh ngạc la lên. Cbn, nếu tôi có thể biến thành yêu quái, không phải rất trâu bò hay sao?!

“Không biết.” – Đồng trưởng lão trả lời rất nhanh. Tôi trợn mắt nhìn, ông ta cũng trợn mắt nhìn lại.

Kháo~ Thì ra là đùa giỡn tôi.

“Được rồi đó.” – Đồng trưởng lão thu hồi hỏa diễm. Mấy khối quặng sắt trên mặt đất hiện giờ biến thành một khối thép tinh khiết – “Ngươi dùng cái này luyện ngân châm thử xem.”

Đồng trưởng lão cười tủm tĩm nhìn tôi: – “Sau này, nếu ngươi còn muốn luyện khoáng thạch cứ tới tìm ta. Haiz… Yêu Hồ chân hỏa nếu để lâu không dùng sẽ bị lụt nghề.”

Hứ… nếu thích luyện khoáng thạch như thế sao ông không đi làm thợ rèn luôn đi. Đây là lời trong lòng của tôi, chứ ngoài miệng thì tôi nói khác: – “Đồng trưởng lão ông thật là người tốt. Tôi không biết phải tạ ơn ông như thế nào đây… (tác giả: tỉnh lược 1000 câu vuốt mông ngựa, miễn cho độc giả đọc xong thì ói ra)”

Dùng thép tinh khiết luyện chế ngân châm đúng là cực tốt, xác suất thành công cũng cao hơn. Tôi cầm mấy cái ngân châm thành phẩm sáng lóe lóe, tâm tình cực kỳ thỏa mãn, mở miệng cười ngây ngô… há há…

Vấn đề ngân châm đã được giải quyết. Kế tiếp là đến phần mũi tên. Nói đến mũi tên thì tôi chính là thợ chuyên nghiệp. Thời gian rèn luyện kỹ năng thợ mộc và thợ rèn, tôi toàn cắm cúi làm mũi tên mà thôi. (Thảo Hoa Mai: bởi vì bà chỉ biết làm mũi tên a~)

Sau khi tạo ra một ít mũi tên rỗng ruột, gắn một bộ phận khởi động ở nửa sau mũi tên, phía trước thì gắn một cái lò xo. Mọi người không cần nghĩ chuyện phức tạp lên. Dù sao đây chỉ là trò chơi. Mấy bộ phận máy móc này bán đầy trong cửa hàng của hệ thống. Bỏ một lượng bạc liền mua được cả bó.

Đem ngân châm giấu vào ruột mũi tên. Ta da~ đại công cáo thành.

Bởi vì mũi tên bằng gỗ, sức chịu đựng rất kém, chỉ có thể sử dụng một lần rồi bỏ. Cho nên, tôi quyết định làm mũi tên bằng kim loại, bắn ra rồi có thể lượm lại để tái sử dụng. Làm người phải biết tiết kiệm.

Nhìn những mũi tên thành phẩm mới này, tôi nở nụ cười sung sướng. Có tổng cộng 7 mũi tên, mỗi mũi tên giấu 99 ngân châm. Tôi đặt cho chúng một cái tên, gọi là Cửu Cửu Sát. Nhưng hiện giờ tôi chưa có ý định sử dụng chúng. Bởi vì tôi còn muốn bôi độc lên mấy mũi ngân châm này nữa.

“Đồng trưởng lão, ông có ngâm độc thuật không?”

“Cái loại kỹ năng hạ đẳng đó chỉ có đạo tặc mới học. Ta sao có thể học nó.” – nói chính khí như vậy có lẽ vì ông ta sợ mất mặt thôi.

Tôi thở ra, nghĩa là chỉ có thể đi tìm Đổi Trắng Thay Đen.

“Đại ca móc túi, tôi mới tạo ra một loại vũ khí mới. Mọi người muốn đến nhìn thử không?”

“Bọn tôi đang ở Sơn Nam, một nơi gọi là Loát Ly, cô tới đây sẽ gặp.”

Tôi triệu ra Hồng Nương, cười gian trá bò lên tấm lưng to bè của nó, còn cực kỳ vô sỉ đặt Con Nhện lên trên đầu Hồng Nương, sau đó ra lệnh: – “Hồng Nương, 25 độ về bên trái, tiến lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.