Căn tin vắng người đến đáng thương. Có lẽ mọi người đều đang chơi Hồng Hoang. Tôi một người nhảy tới nhảy lui giữa các dãy hàng để mua đủ 6 loại cơm khác nhau. Tôi khệ nệ ôm một bao lớn thức ăn, có cảm giác mọi người đều đang nhìn mình. Ủa… hình như không phải đang nhìn tôi à… Tôi nghi hoặc quay đầu. Oa, một soái ca đang ôm một thùng cơm còn to gấp hai lần của tôi đang đi ngay đằng sau. Thảo nào chúng tôi lại hấp dẫn ánh mắt của quần chúng nhân dân như vậy. Soái ca thấy tôi liền sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười.
“Ah, tôi biết bạn.”
“Hả?? Chúng ta hình như chưa từng gặp mặt.”
“Bạn chính là người đã uống một bình lam dược khi đứng xếp hàng trước Chiến đấu học viện của Mất Phương Hướng Trấn.”
“Ồ… thì ra là gặp trong game.” – chẳng lẽ tiếng xấu của tôi đã lan xa rồi? Buồn-ing (thêm “-ing” ở đằng sau là một cách chơi chữ của mấy bạn tác giả Tàu, ghép thì hiện tại tiếp diễn của tiếng Anh “verb-ing” để nói tới một cảm xúc/hành động đang xảy ra ngay tức thời)
“À… mà, tôi có chuyện muốn nhờ.”
“Nói đi.”
“Bạn bè chung phòng ký túc xá toàn sinh ra ở Thực Nguyệt Thành – Hoàn Nguyệt Trấn. Chỉ duy nhất một mình tôi là rơi xuống Mất Phương Hướng Trấn. Tôi không tin tưởng người khác nên muốn tìm người quen để cùng nhau ngoạn trò chơi.”
“Ừm… nhưng chúng ta cũng không tính là quen.”
“Hiện giờ không phải đã biết nhau rồi sao. Tôi gọi là Lam Khải Y. Nickname trong trò chơi là Dạ Hành. Còn bạn là?”
“Gọi Sâu là được rồi. Nickname trong trò chơi là Lạc Thủy Tri Chu.” – tôi tranh thủ cắt đứt câu chuyện của hắn. Trời, cầm nguyên một cái thùng cơm mà hắn vẫn có thể ưu nhã đứng đây nói chuyện phiếm hả? Bựa quá xá. Tôi phục hắn rồi – “Tôi phải về. Liên hệ trong trò chơi sau nha. BB”
Tôi nói xong liền xách giò chạy thẳng, không cho hắn có cơ hội nói thêm câu nào nữa. Lam Khải Y đứng tại chỗ cúi đầu lẩm bẩm.
“Không có khả năng. Chiêu tấn công làm quen của mình sao lại mất hiệu lực rồi? Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm xuống?” – nói xong liền chạy nhanh về phòng cầm gương lên soi, vẫn đẹp trai mà…
Tôi dùng tốc độ sét đánh chạy trở lại ký túc xá. Tôi choáng~ Thảo Hoa Mai vẫn còn trong trò chơi? Không phải tôi đã gửi tin nhắn bảo bả thoát tuyến ăn cơm chiều sao? Tên cầm thú này, mặc kệ bả đi.
Tôi lại không biết. Thời điểm tôi gửi tin nhắn cho Thú Thú, bả đang trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, cơ bản không có thời gian để đọc tin.
Lại nói, triệu hoán thú của tổ đội ba người Thảo Hoa Mai phối hợp rất ăn ý, cho nên bọn họ rất nhanh đã đánh đến khu quái cấp 6. Trước bọn họ mới có 12 người vào đến khu cấp 6 mà thôi. Từng khu vực có số lượng yêu cầu quái mà triệu hoán thú phải đánh là khác nhau. Giống như khu cấp 1 là 100 con quái, khu cấp 2 là 200 con quái, dựa theo cách tính này thì khu cấp 6 là cần giết 600 con quái. Lúc 3 người Thảo Hoa Mai tiến vào thì nhóm 12 người đầu tiên đã chia tách mỗi người một khu vực đâu ra đó rồi. Cho nên hiện giờ chỉ còn thưa thớt vài con quái ở vùng ven là chưa có ai đánh.
Nhìn tình hình này, Soái Ca liền xìu mặt. Nhưng hắn không phải là người càn quấy đến vô lý, không hề nghĩ đến chuyện đi đoạt quái của người khác. Hắn quyết định.
“Quái quá ít. Tôi out đây. Hai người thích thì ở lại luyện đi nha. Thanh Điểu, nhờ bạn trông chừng em gái của tôi dùm. Cảm ơn.” – còn không đợi hai người phản ứng, hắn đã out.
Công Chúa thấy Thanh Điểu trợn mắt há mồm liền che miệng cười khúc khích.
“Anh trai của em lúc nào cũng như vậy, chị đừng để ý.”
Công Chúa thả Cáo Thiểm Điện ra, ra lệnh cho nó nhảy vào bầy cừu. Tình trạng gà bay chó sủa liền nổi lên. Thanh Điểu đau đầu, nhưng rất nhanh cũng ra lệnh cho Tiểu Yêu gia nhập chiến đấu. Sau đó, hai người lập tức vọt tới khoảng đất trống bên cạnh. Công Chúa dùng pháp trượng vẽ một bàn cờ đơn giản dưới mặt đất, rồi lấy ra một đống hồng dược đặt ở trước mặt. Thanh Điểu thì lấy ra một đống lam dược. Họ làm gì ư? Đương nhiên là chơi cờ ca rô rồi.
Hai người chơi ca rô vui đến quên trời quên đất. Ở bên kia, hai triệu hoán thú cũng giết cừu đến đắc ý quên mình.
Cáo Thiểm Điện lên cấp 6 thì tốc độ gia tăng. Chủ động công kích là kỹ năng hút máu cũng lên đến cấp 3. Quang cảnh trước mắt chỉ thấy một mạt màu đỏ xẹt tới xẹt lui giữa bầy cừu, từng chùm máu đỏ như pháo hoa nở rộ theo bước chân của bóng dáng màu đỏ này vun vẩy khắp nơi. Ngay sau đó, trên trời liền giáng xuống từng đợt sấm sét, mỗi lần đều có thể giết vài ba con cừu. Đây là kỹ năng mới của Tiểu Yêu – quần công ma pháp.
Chốc lát sau, những người đang đánh quái ở gần đều chú ý tới hai triệu hoán thú mạnh mẽ này. Mọi người liền dừng tay, xoay người đứng xem. Lại một hồi, những người ở phía xa cũng tụ lại.
“Tốc độ của con cáo này đúng nhanh luôn. Gia Phong của tôi nếu nhanh được như nó thì tốt quá.” – người hâm mộ.
“Vì sao triệu hoán thú của mọi người đều có hình dáng động vật mà người kia lại có tiểu thiên sứ hình dáng con người chứ?” – người nghi hoặc.
“Hứ… có gì đặc biệt đâu. Tiểu Hắc của ta trong tương lai nhất định còn lợi hại hơn.” – người không phục.
“Không có triệu hoán thú cấp 6 nào lại có lực công kích mạnh như vậy. Bug, tuyệt đối là BUG!!!!!” – người ganh tỵ. (bug là lỗi của hệ thống)
“Không biết bọn họ đã hối lộ thứ gì tốt cho đạo sư (của hệ thống) để lấy tới đồ tốt như vậy?!” – người phỉ báng
“Vài người tốt nghiệp đầu tiên sẽ có phần thưởng rất hậu hĩnh. Chúng ta không thể để bọn họ vượt mặt được.” – người thực tế.
“Phải tranh thủ thời gian đi luyện cấp thôi.” – người cố gắng.
“Anh em, thừa dịp chủ nhân của bọn nó không ở đây. Mọi người hợp lực giết hai tiểu gia hỏa này xuống 0 cấp đêeeee.” – ngươi cơ hội lưu manh. Oa, không ngờ có tới 3 tên.
Thanh Điểu đang đánh cờ thì nhìn thấy mọi người tụ chung quanh bọn thú của mình, ban đầu là cảm giác đắc ý nhưng sau đó cô lại thấy có 3 người ra lệnh cho triệu hoán thú của họ tấn công Cáo Thiểm Điện. Sự tình không ổn!!!!! Thanh Điểu là chuyên gia làm chuyện bỏ đá xuống giếng như này cho nên vừa nhìn hành động của 3 người kia liền biết chủ ý của họ là gì. Cô lập tức kêu Công Chúa thu hồi dược phẩm rồi chạy qua chiến trường bên kia.
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một con kên kên bổ nhào vào Tiểu Yêu. Bởi vì tốc độ của Tiểu Yêu quá chậm nên tránh không kịp, bị kên kên vỗ một cú rơi thẳng xuống bầy cừu. Tia Chớp (tên của Cáo Thiểm Điện) nhanh chóng chạy qua bảo vệ Tiểu Yêu đồng thời phát tin cầu cứu cho Công Chúa.
Thanh Điểu thấy Tiểu Yêu rơi xuống giữa bầy cừu liền nóng máu lên. Vật lý phòng ngự của Tiểu Yêu cực kỳ thấp, có lẽ một trảo vừa rồi đã lấy đi nửa cái mạng của nó rồi. Như một con hổ cái, Thanh Điểu nhảy vào bầy cừu, đem Tiểu Yêu ôm lên, quay đầu hung tợn nhìn 3 tên con trai kia.
“Ba tên hỗn đản các ngươi muốn làm gì?”
Công Chúa vừa chạy tới: – “Chị ơi, có chuyện gì? Vì sao Tia Chớp lại hô cứu mạng?!”
Tổ đội 3 tên lưu manh nhìn thấy chủ nhân của 2 triệu hoán thú không ngờ là 2 cô gái, hơn nữa trong đó có một người nhìn qua thật hung dữ, cảm giác không ổn. Cho nên lão đại liền cười cười đi lên lấy lòng.
“Em gái, là hiểu lầm thôi. Bọn tôi thấy triệu hoán thú của hai người lợi hại như vậy nên muốn cho bọn nó luận bàn một tý đó mà. Không có ý xấu gì đâu.” – hắn nói xong liền lấy kim sang dược đưa qua.
“Ồ~ luận bàn trong lời anh nói chính là lấy thịt đè người đó à? Xem ra kiến thức của tôi còn nông cạn quá, chưa từng nghe tới phương thức luận bàn kiểu này a. Xin chỉ giáo rồi.” – Thanh Điểu cười lạnh, không thèm nhận kim sang dược, chẳng chừa mặt mũi cho đối phương luôn. Cô nàng có biệt hiệu Bạo Long (rồng phun lửa, hung dữ), từ trước tới nay đều “thích gì làm nấy”, chưa bao giờ biết đến hai chữ “sợ hãi”. Đặc biệt là những người có chủ tâm muốn khi dễ nàng, Bạo Long tuyệt đối không bao giờ hòa giải.
Một triệu hoán sư đứng bên cạnh nói chen vào: – “Bọn họ vừa nãy mới nói muốn đem triệu hoán thú của hai người giết xuống 0 cấp đó.”
“Vì sao vậy ạ? Bọn em đâu có chọc tới họ?” – Công Chúa giữ chặt Thanh Điểu không cho cô vọng động, còn bản thân thì mở đôi mắt to tròn mọng nước nhìn mọi người xung quanh.
Cbn, mỹ nhân kế, Thanh Điểu run rẩy trong lòng, toàn thân nổi đầy da gà da vịt. Chiêu mỹ nhân kế này và chiêu khổ nhục kế của Sâu quả nhiên có cùng một hiệu quả.
Nhìn thấy mỹ nhân sắp rơi lệ, người qua đường giáp hắng giọng trả lời: – “Nghe nói ba người đầu tiên tốt nghiệp của mỗi chức nghiệp sẽ có phần thưởng đặc biệt từ hệ thống. Bọn họ là ba người có độ hoàn thành cao nhất hiện giờ, nhìn thực lực của hai bạn thì sợ bị vượt mặt, cho nên mới nghĩ đến chuyện tấn công triệu hoán thú của hai bạn. Đúng là bọn tiểu nhân vô sỉ!!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” – Công Chúa nói xong liền rơi lệ, từng giọt châu sa rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp – “Em không biết PK.. huhu… chị ơi, chị phải bảo vệ em đó.”
Công Chúa nói xong liền chạy tới núp sau lưng Thanh Điểu, ló khuôn mặt đầy sợ hãi ra nhìn tổ đội 3 người. Trong lòng Thanh Điểu cảm thán, cô bé này không phải là sinh viên của Học viện Điện ảnh đó chớ? Kỹ năng diễn kịch so với Sâu còn cao tay hơn. (Sâu: sao lại kéo tui vào? Tui thì liên quan gì trong đây?)
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Công Chúa, vài người liền nổi lên ý muốn bảo vệ kẻ yếu, cực kỳ ăn ý bao vây tổ đội 3 người kia. Ba tên kia đúng là khóc không ra nước mắt, chỉ vì một chút lòng tham mà khiến bao người phẫn nộ, xem ra không thể tránh khỏi một trường ác chiến rồi. Tiên hạ thủ vi cường, nháy mắt với nhau, ba người đồng thời công kích con vật thoạt nhìn yếu ớt nhất – Kim Xà. Kim Xà hóa thành một đạo bạch quang, sau đó biến mất. Con kên kên lúc này lại bị một trái cầu tia chớp bụp vào người, biến nó thành một con chim không có lông, không thể bay. Thế là giải quyết mối uy hiếp lớn nhất, Thanh Điểu ngay lập tức ra lệnh cho Tiểu Yêu bay lên trời (cho an toàn) mà cô thì cầm cây pháp trượng to khủng bố của mình đập lên đầu tên lưu manh số 1.
Một hồi hỗn chiến cứ như vậy bắt đầu.
Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy khu số 6 bụi bay mù mịt, lâu lâu lại có mấy vật linh tinh lang tang như là pháp trượng, dược phẩm, khuy áo gì đó bay ra véo véo… Khi chết trong phòng học, người chơi sẽ được hệ thống phục sinh tại chỗ. Cho nên trận quần ẩu này cứ thế kéo dài suốt nửa giờ. Rốt cuộc nhóm người Thanh Điểu thành công đem 3 tên lưu manh đánh xuống 0 cấp, khiến 3 tên này hoảng hốt đào tẩu ra vùng ngoại thành.
Không thèm để ý bản thân vừa có 3 kẻ thù, Thanh Điểu phát huy tinh thần tương thân tương ái, lập tức thêm bạn tốt với 6 người đã ra tay giúp đỡ, đồng thời thương nghị chuyện tổ đội soát quái về sau. Giải quyết xong, nhẹ nhàng thở ra, lúc này Thanh Điểu mới phát hiện cái nút tin nhắn đang lấp lóe. Mở tin ra đọc, Sâu nhắn thoát tuyến đi ăn cơm. Nguy rồi!!!! Trong lòng Thanh Điểu gấp gáp, nếu muộn nửa giờ liền không còn hột cơm nào cho mình luôn, đảm bảo đám cầm thú kia sẽ chia nhau ăn hết.
Thanh Điểu từ biệt mọi người, log out. Vừa mở mắt liền thấy Sâu đang dùng ánh mắt nham hiểm nhìn mình.
“Cơm của tui đâu?”
“Cơm?” – tôi cầm cái gương soi mụn – “Trong bụng của tui nha.”
“… đồ cầm thú!!!” – Thảo Hoa Mai nghẹn nửa buổi mới thốt ra được 3 chữ bởi vì cô biết rõ, thần công chửi mắng của cô đối với Sâu là vô dụng, một chút cũng không ăn thua, căn bản là đao thương bất nhập. Có thể nói là, cho dù cô đứng trước mặt Sâu mắng chửi cả ngày, mệt đến chết luôn thì bả cũng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy Thảo Hoa Mai ỉu xìu cầm bịch mì gói chuẩn bị đi úp mì, cả phòng nhịn không được ôm bụng cười phá lên. Thảo Hoa Mai trừng mắt liếc cả phòng, sau đó mở nắp cái cà-mên của mình, không ngờ nhìn thấy một cái bánh bao và một cái đùi gà nằm chình ình bên trong. Thảo Hoa Mai lập tức thay đổi thái độ từ nộ hỏa sang nở hoa.
“Sâu a~ Tui biết bà tốt nhất. Đúng là thiên sứ của lòng tui~~~” – mặc kệ sự khinh bỉ của những người xung quanh, Thú Thú phát huy toàn bộ khả năng vuốt mông ngựa.
“Dừng!” – Tôi không khách khí cắt ngang – “Bớt sàm ngôn đi. Nói, trong trò chơi có nghe được thông tin tình báo nào không? Hãy thành thật khai báo.”
Thảo Hoa Mai kể lại kinh nghiệm luyện cấp của bản thân, cuối cùng tổng kết một câu: – “Pháp trượng của tui to hơn người khác rất nhiều, lúc đánh lộn đúng là có lợi… hắc hắc…”
Tôi trợn mắt, khinh bỉ: – “Người nào hồi trước phàn nàn vì sao ai cũng có pháp trượng nhỏ bé xinh xinh, chỉ có mình mình là có pháp trượng vừa thô vừa to vừa dài vừa nặng, hả? Hả? Nhanh như vậy đã đổi thái độ rồi?”
“Lúc trước khác. Bây giờ khác. Sâu, không phải bà thường xuyên nói như vậy sao?”
Đồ không biết xấu hổ?! Dám chôm thành ngữ của tôi? Nhưng mà, sao câu này nghe từ miệng tôi thì hay ho thế, mà phát ra từ miệng của bả thì bại não vậy hả? Nghe giống như con cọp đang giả tiếng mèo kêu vậy đó. Được rồi, về sau vẫn nên cổ vũ bả chửi thề thôi, kiểu ăn nói đó trong miệng bả vẫn dễ nghe hơn.
Ngồi bên cạnh, Tiểu Lược nghe đoạn đối thoại của hai đứa tôi thì giơ tay lên: – “Cho hỏi phát. Tui không chơi trò chơi nhưng cũng hiểu biết chút chút, đó là pháp sư thường công kích bằng pháp thuật. Thế sao bà lại đánh lộn?”
Thảo Hoa Mai bày ra bộ mặt nghiêm túc, rất chuyên nghiệp trả lời: – “Chuyện là thế này. Triệu hoán sư không giống với Pháp sư. Bọn triệu hoán sư tụi tui trước 10 cấp sẽ không có kỹ năng công kích nào cả. Lúc đánh quái đều phải dựa vào triệu hoán thú. Cho nên, muốn đánh nhau với người ta thì phải dùng đến nắm đấm hoặc là pháp trượng. Có điều, sau 10 cấp thì tụi tui sẽ được học rất nhiều kỹ năng lợi hại.”
Thảo Hoa Mai dương dương tự đắc, giống như những kỹ năng lợi hại kia bả đều đã học xong rồi.
“À, vậy nghĩa là bà còn chưa tới cấp 10 hả. Quá rùa!!!” – Tiểu Lược khinh bỉ.
“Chết tiệt! Bà không chơi game thì không nên nói lung tung.” – Thảo Hoa Mai sửng cồ lên – “Tui đã 5 cấp 81% rồi. Trong khu huấn luyện thì bọn tui là nhóm hoàn thành cao nhất đó. Trò chơi này so với các trò chơi khác thì rất khó thăng cấp bởi vì yêu cầu điểm kinh nghiệm rất nhiều.”
“Thì ra là vậy…” – Tiểu Lược bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra là vậy…” – tôi lầu bầu trong miệng. Xem ra cấp bậc của tôi là cao nhất trấn. Tốt nhất không nên nói ra, nếu không Thảo Hoa Mai sẽ bị đả kích càng nặng hơn. Nhưng mà… chuyện đánh lộn thì cần phải giáo dục lại – “Thú Thú, bà quá vọng động rồi. Không nên tuyệt tình đến cực điểm như vậy. Coi chừng bọn kia dùng clone (chơi nick khác) trả thù bà đó.”
Thảo Hoa Mai trợn mắt: – “Ai sợ ai nha. Tui còn mong bọn hắn đến nhiều nhiều để tui lấy kinh nghiệm đây.”
Haiz… cùng cầm thú giảng đạo lý quả nhiên không thể thông (thuận): – “Bà có thể đổi phương pháp khác nha. Không phải bọn hắn muốn luận bàn sao? Bà cùng bọn hắn PK 1 vs 1 là được rồi. Tốt hơn nữa là đánh cược tiền bạc gì gì đó. Lúc PK thì tìm người đứng xem, sau khi thắng bọn hắn thì dùng công phu mắng chửi có nghệ thuật của bà vũ nhục bọn hắn một thoáng. Đảm bảo sẽ đả kích tâm tư bọn hắn đến độ về sau nếu gặp bà bọn hắn nhất định đi đường vòng luôn. Phương pháp này so với cách đánh đấm bạo lực của bà không phải hiệu quả hơn hả? Lại không để lại di chứng gì.”
Sau khi nghe tôi hùng hồn phân tích abz này nọ, Thảo Hoa Mai im lặng một lát mới phát biểu: – “Hèn gì người ta nói, chó không sủa cắn người rất hung (dữ), củ cải ỉu (yểu) mới là củ cải cay. Nhìn bà bình thường im im không nói tiếng nào, không ngờ lại nham hiểm như vậy. Thật là.. ỉm ỉm mới càng đáng sợ a~”
“Cảm ơn đã khích lệ.” – Tôi hoàn toàn không biết xấu hổ mà nhận lời khen tặng.
“Sâu, bà nham hiểm như vậy, đảm bảo cấp bậc cao hơn tui, đúng không? Bà cấp mấy rồi?” – Thảo Hoa Mai vẻ mặt vặn vẹo.
“Tui hả… ờ… cấp 10.” – tôi giả bộ lật xem cuốn manga đang cầm trên tay, bộ dáng thờ ơ không thèm để ý.
Lạch cạch!! Cái đùi gà trên tay Thảo Hoa Mai rớt xuống bàn nhưng rất nhanh đã được nhặt lên. Thảo Hoa Mai dùng tốc độ sét đánh xơi hết cái đùi gà, chùi tay, chạy trở lại bên cạnh máy tính, ngồi xuống, hét lên.
“Tui hôm nay quyết định luyện cấp suốt đêm, đừng ai cản tui!!”
Mỗi ngày, một người chỉ có thể chơi game 10 tiếng đồng hồ mà thôi. Hôm nay, tôi còn 7 tiếng, cũng nên luyện suốt đêm nhỉ?! Uống một ly cà phê, tôi ngồi vào máy tính. Haiz… lúc nào mới mua nổi mũ giáp trò chơi a~
Vào trò chơi, mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại trước mắt. Vô thức nhấc chân đạp một cước. Quái lạ… tiếng thét thảm thiết kia sao nghe quen tai quá nhỉ?!
>> Hệ thống: bạn ác ý công kích người khác, đối phương có 30s lựa chọn phản kích.
Nhìn lại, hóa ra là Ám Ảnh.
“Này, anh không có chuyện gì sao lại đứng ngay địa phương tôi logout hả? Không biết có thể dọa chết người sao?” – ác nhân phải cáo trạng trước. Tôi là điển hình của ác nhân.
“Chị hai à ~ tôi làm sao biết chị log out ngay chỗ này a.” – Ám Ảnh cười khổ – “Tôi chỉ đứng đây ngắm sao thôi à, không có phạm pháp nha.”
“Sao?” – Tôi ngẩng đầu. Chính xác! Trong hiện thực bây giờ rất khó gặp được khung cảnh bầu trời đầy sao lấp lánh như thế này. Quả thật đẹp đến không thể thốt nên lời. Có điều, sao hơi bị nhiều à. Bầu trời đêm nhìn giống như khuôn mặt bị rỗ vậy. Thật không biết nhân viên thiết kế nghĩ gì khi tạo ra cái cảnh này nữa.
“Vậy anh tiếp tục ngắm sao. Tôi có việc phải đi trước. À, kinh hãi phí lần này và tiêu hao phí lần trước tính chung một lần nhé.” – tôi quay người đi vào thành, không thèm nhìn tới khuôn mặt vô tội của Ám Ảnh.
Thảo Hoa Mai nói 3 người đầu tiên thăng đến cấp 10 sẽ có ban thưởng, tôi phải nhanh chân chạy về hỏi thăm thử.
Đến phòng cung thuật, sư phụ La Phong vẫn mang bộ mặt cá chết, sau đó cho tôi 10 cuốn sách kỹ năng và một đống mũi tên. Là người đầu tiên thăng đến cấp 10, cho nên tôi lại được ông ấy cho thêm 2 sợi dây buộc mũi tên (để lấy lại sau khi bắn ra?). Cuối cùng còn bảo tôi trở về tìm ông sau khi lên đến cấp 15, bởi vì ông có nhiệm vụ cho tôi. Nói xong đâu đó, ông đóng lên giấy đưa tin của tôi một hàng chữ màu đỏ “Đạt tới cấp 10, cho phép tốt nghiệp”. Từ đầu tới cuối đều chỉ có một biểu tình một giọng điệu. Ông ấy không phải là NPC trí tuệ thấp chứ hả? Tôi ác tâm nghĩ.
Lúc này tiếng hệ thống vang lên.
>> Hệ thống: bởi vì có người chơi đạt tới cấp 10, bảng xếp hạng đẳng cấp, bảng xếp hạng vũ khí, bảng xếp hạng chức nghiệp, bản xếp hạng thực lực đồng thời mở ra. Đây là bảng top ten. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Hồng Hoang. Chúc các bạn chơi vui vẻ!
Tôi tranh thủ mở ra bảng xếp hạng.
Bảng xếp hạng đẳng cấp.
1. Lạc Thủy Tri Chu – 10 cấp 0% – không chủng tộc, không bang phái.
Bảng xếp hạng binh khí.
1. Đông Sương Cung: bạch ngân trang bị, công kích 35+, tốc độ 2+, kỹ năng đính kèm: đông sương mũi tên.
Bảng xếp hạng thực lực
1. Lạc Thủy Tri Chu – Hắc Ám Cung Tiễn Thủ, không chủng tộc, không bang phái.
Không cần nhìn tôi cũng biết vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng của Cung Tiễn Thủ vẫn chính là tôi. Kinh hoàng nhất là toàn bộ bảng xếp hạng hiện giờ chỉ có duy nhất một cái tên của tôi nằm chễnh chệ trên đó. Tôi lật qua lật lại tìm nút “che dấu danh tự” nhưng không thấy. Cây to đón gió, đạo lý này tôi hiểu. Tôi không muốn bản thân trở thành cánh chim đầu đàn gánh chịu mọi gian nan nguy hiểm nha. Tôi thật phiền muộn, vì sao hệ thống không cho phép ẩn danh kia chứ? Đây chính là ép buộc người khác, còn đâu là nhân quyền nữa. Tôi muốn đi kiện công ty trò chơi!!!!!!!
Đột nhiên lại nghĩ, hiện giờ chỉ có mình tôi lên đến cấp 10, nếu tôi lựa chọn ẩn danh thì khác nào “lạy ông con ở bụi này” chứ?? Tôi cười khổ. Kệ đi. Trời sinh voi sinh cỏ. Chuyện gì tới sẽ tới. Có điều, tôi thấy kỳ quái, vì sao Băng Ngưng Tên lại không xuất hiện trên bảng xếp hạng? Chẳng lẽ mũi tên không tính là binh khí?
Đi tới sân luyện tập, tôi phát hiện tất cả Cung Tiễn Thủ đều đang đứng ngẩn người. Dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra vì sao. Nhất định mọi người vừa nhìn thấy bảng xếp hạng của hệ thống. Tôi chột dạ, cầu trời đừng để mọi người phát hiện ra tôi. Tôi chỉnh tốc độ lên cao nhất, không xoay ngang xoay dọc, lập tức vọt về phía cửa. Sau khi ra đến ngoại thành phía nam, tôi nằm ngửa xuống bãi cỏ, thở ra một hơi. Lúc này, tin nhắn của tôi nhấp nháy liên tục, mở ra xem từng cái.
“Chết tiệt! Bà tốt nhất đừng có kênh kiệu nha!” – đây là Thanh Điểu.
“Cây cung của bạn, ra giá đi, tôi mua.” – đây là Bách Phát Bách Trúng.
“Mỹ nữ, gả cho ta đi!” – đây là Độc Cô Cầu Bại.
“Tôi sẽ thành lập bang hội, bạn hãy gia nhập bang hội của tôi.” – đây là Đông Phương Bá Chủ.
“Cô là con gái của tổng giám đốc Hoa Phong hả?” – đây là Bát Quái Thiên Vương.
“Có nhiều người theo dõi cô lắm đó, đi ra ngoài nhớ cẩn thận.” – đây là Ám Ảnh.
“Tôi nghe thấy vài tên đạo tặc đang thương lượng đi trộm cây cung của bạn, coi chừng đấy!” – đây là Tiêu Dao.
“Quả thật tôi đã không nhìn nhầm người. Đại tỷ, về sau tôi sẽ theo chân chị lăn lộn giang hồ.” – đây là Dạ Hành.
“Trang bị không sử dụng nữa thì cho em đi chị ơi…” – Gà Ngủ Gật.
… …
… …
Chỉ có Tiêu Dao và Ám Ảnh còn căn dặn nhắc nhở tôi này nọ, những tin nhắn khác toàn là rác rưởi. Tôi xóa. Tôi xóa. Xóa xóa xóa. Đem toàn bộ tin tức thiếu dinh dưỡng loại bỏ xong đâu đó, tôi gửi tin cho Tiêu Dao, cảm ơn hắn đã nhắc nhở; gửi tin cho Ám Ảnh, nhắc anh ta đừng quên chuyện còn thiếu tiền tôi; gửi tin cho Thú Thú, cổ vũ bả đi thăng cấp nhanh lên; gửi tin cho Dạ Hành, xin lỗi vì tôi bận rộn nhiều chuyện nên không có thời gian đếm xỉa tới thỉnh cầu của anh ta.
Gửi tin xong, tôi vặn cái lưng mệt mỏi, đứng lên, đã đến lúc làm chuyện chính rồi.