Bách Luyện Thành Yêu

Chương 49: Trời đất đưa đẩy



Tôi không phải là thần, chưa đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu. Có rất nhiều thứ có thể khơi gợi lên dục vọng chiếm hữu của tôi. Bàn Cổ thủ ấn là một trong số đó. Một cái bảo vật có một không hai trên thế giới hiện giờ ở ngay trước mặt, bảo tôi đừng động tâm là chuyện viễn vông rồi. Cho dù phải liều mạng cùi, tôi nhất định cũng muốn thử lại một lần. Với tinh thần “không chùn bước”, tôi lại hướng tới cái bệ đá…

Phanh ~ Loảng xoảng ~ Không chết, không sao, tôi uống dược.

Thùng ~ Sưu sưu ~ Không sao, chỉ bị giày vò thôi, tiếp tục.

Bạch ~ Đinh đinh ~ Không việc gì, tôi còn chống nổi.



Sau khi bị Bàn Cổ Thủ Hộ Giả đập đến lần thứ n, tôi rốt cuộc ngộ ra chân lý: người bình thường không thể đụng tới Bàn Cổ thủ ấn, muốn lấy nó, trước phải qua được cửa ải của Thủ Hộ Giả, chỉ có người với thực lực biến thái mới đấu lại Thủ Hộ Giả, bọn chúng tôi là không có hi vọng gì rồi.

“Nhện, thật không ngờ cô là người thích bị ngược đãi nha.” – ngũ tặc ăn ý nói – “Nếu như cô cần, cứ nói với chúng tôi, đừng ngại. Chúng tôi rất sẵn lòng trợ giúp cô, không cần tiện nghi cho người ngoài a~”

“Không được nói xấu tôi. Thôi, không chơi nữa.” – tôi vừa nói vừa đứng lên phủi bụi trên người, dẫn đầu đi ra khỏi sơn động. Chúng tôi vừa ra ngoài, cửa động lập tức đóng lại.

Tôi quay đầu nhìn cửa đá: – “Tôi cảm thấy con quái thú vừa rồi chỉ đùa giỡn với tôi thôi, căn bản không có ý định muốn giết tôi.”

“Hả? Vì sao?” – Ngũ tặc hiếu kỳ hỏi. Bọn họ biết đôi khi tôi sẽ xuất hiện giác quan thứ sáu trong truyền thuyết. Thứ cảm giác thần kỳ này từng cứu sống tôi rất nhiều lần.

Tôi trầm tư một thoáng để sắp xếp ngôn ngữ: – “Tôi giống như có thể đọc được suy nghĩ của nó. Cảm giác ban đầu của nó đối với chúng ta là ngạc nhiên, giống như nó chưa từng nhìn thấy sinh vật nào như chúng ta vậy. Lần đầu tiên nó đánh tôi, thiếu chút nữa đã giết chết tôi rồi, chỉ còn lại một chút máu. Nhưng bắt đầu từ lần thứ hai trở đi, nó giống như đã nhắm được lượng máu của tôi, cho nên mỗi lần ra tay đều chuẩn xác chỉ lấy đi 2/3 lượng huyết. Quan trọng nhất là, tôi không cảm nhận được sát khí trên người nó. Tôi dám cam đoan, nó ở trong đây thời gian quá lâu, ngây ngốc một mình đến nhàm chán, thế là xem tôi thành trái bóng mà đập chơi cho vui.”

“Đã biết nó đùa giỡn cô mà cô còn chơi với nó cả buổi trời hả?” – Ngũ tặc cao giọng khiển trách tôi.

“Hắc hắc…” – tôi gãi đầu cười khờ trưng – “Con người tôi chính là như vậy a… có một số việc, biết là không đúng nhưng tôi vẫn muốn làm, biết rõ phía trước có bẫy rập nhưng tôi vẫn nhảy xuống. Tật xấu này… khó có thể sửa đổi trong thời gian ngắn được.”

Ngũ tặc liếc nhau, buồn bực. Bình thường họ chỉ thấy Nhện tính kế trêu đùa người khác. Duy nhất một lần gặp gỡ Thiên Hạ Long Quỷ là hơi khác thường mà thôi. Bây giờ Nhện lại nói thế này, thật hiếu kỳ. Ngũ tặc đồng thời hỏi: – “Ví dụ như?”

Tôi liếc một cái, duỗi ngón tay ra: – “Thí dụ như, tôi biết rõ tình cảm của mình rất lộn xộn rối beng, nếu bàn luận chuyện yêu đương với người khác nhất định không có kết cục tốt, nhưng tôi vẫn yêu đương.”

Bịch ~ ngũ tặc đồng loạt ngã nhào. Đứng lên, quyết định im lặng, không thèm để ý tới cô nàng mê tín biến thái lại còn phong kiến cổ hủ là tôi nữa.

“Còn có…” – tôi ra vẻ thần bí giống như sắp sửa nói ra một chân lý động trời nào đó, việc này đã thành công thu hút được ánh mắt của ngũ tặc quay trở lại trên người tôi. Tôi đắc ý nhìn họ, sắc mặt thâm trầm, nói – “Còn có… tôi biết rõ ăn kem sẽ béo phì nhưng vẫn nhịn không được ăn kem mỗi ngày, là một cây kem chocolate to thiệt to, bởi vì nó cực kỳ ngon… hahaha…”

Ngũ tặc lại lần nữa té xỉu, nhìn sắc mặt của họ, tôi nhịn không nổi mà cười như điên.

Hậu quả của hành vi càn quấy là bị quần ẩu. Tôi trịnh trọng viết xuống câu này trong bản ghi nhớ. Xoa xoa bờ mông đau ê ẩm, tôi ngồi trên lưng Hồng Nương, vẻ mặt ủy khuất nhìn ngũ đại ác ma đang đi phía trước. Cbn, ra tay thật nặng, chẳng biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc cả.

Ngay lúc tôi đang phiền muộn, máy truyền tin vang lên. Cbn, lại là ai đây. Nếu không phải chuyện quan trọng gì, tôi nhất định chửi chết hắn. Nhưng khi nhìn đến tên người gửi, tôi lập tức run rẩy. Không ngờ là Hồ Loan Phong.

“Tên điên, không phải đã bảo với anh là không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi hay sao? Đem lời tôi nói như gió thổi bên tai hả? Anh muốn chết?!?” – tôi lập tức giở giọng xã hội đen ra dằn mặt.

“Không phải đâu Tri Chu. Anh thật sự có chuyện quan trọng.” – đầu bên kia truyền đến âm thanh uất nghẹn của Hồ Loan Phong. Trong đầu tôi lập tức xuất hiện hình ảnh đôi mắt ngập nước của hắn… ọe… thật buồn nôn.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” – tôi nhái câu nói kinh điển của Thảo Hoa Mai.

“Là… là mấy hôm trước anh đánh quái có được một đôi giày chuyên dụng của cung tiễn thủ. Ngân khí, thuộc tính không tệ. Anh cũng không thể dùng cho nên muốn tặng cho em.”

“Anh bạo được?” – tôi hoài nghi. Bạo rớt ngân khí chỉ có thể là đánh boss. Tên này là thuật sĩ, đi giết quái nhất định phải tổ đội, nếu có rớt trang bị cung tiễn thủ cũng không đến lượt hắn a~

Hồ Loan Phong nghe ra sự hoài nghi của tôi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Đờ mờ, quên mất Tri Chu rất giảo hoạt, không thể nói dối trước mặt nàng. Thế là hắn phải tranh thủ đỡ lời: – “Đội ngũ lần này không có cung tiễn thủ, chỉ có 2 thuật sĩ. Mà tên thuật sĩ kia muốn trang bị thuật sĩ, cho nên anh mới lấy trang bị cung tiễn thủ. Không ngờ lại bạo ra một cái ngân khí của cung tiễn thủ. Đội ngũ lần này rất coi trọng chữ tín, đã y theo ước định mà đưa cho anh trang bị này.”

“À… là vậy sao.” – tôi vẫn cảm thấy câu chuyện có điểm gì đó là lạ. Tên này lần trước muốn trang bị thuật sĩ liền bạo ra trang bị thuật sĩ, lần này muốn trang bị cung tiễn thủ liền bạo ra trang bị cung tiễn thủ. Chuyện này quá tà môn đi à ~ Nói không chừng anh ta có số may mắn. Thôi, không nghĩ lung tung nữa, tôi lập tức trả lời – “Vậy thì cám ơn anh. Có điều mấy hôm nay tôi không có lịch trình nhất định. Vài ngày nữa sẽ đi hổ trợ Huyết Nhạn Các thủ thành, chi bằng anh tới Huyết Nhạn thành gặp mặt rồi đưa trang bị luôn cho tiện.”

Tôi đương nhiên không thể nói lịch trình cho hắn, bởi vì tôi sợ công phu quấn thân của hắn. Hẹn tới Huyết Nhạn thành thì tốt hơn. Lúc đó mọi người bận rộn thủ thành, hắn sẽ không có cơ hội làm phiền tôi.

“Vậy được.” – Hồ Loan Phong thở ra. Nói thật thì đôi giày này hắn mua được trong cửa hàng đấu giá của Sắc Trảo thành, chủ yếu là để nịnh nọt Tri Chu. Hiện tại ngân khí rất cao giá. Nếu nói sự thật, đảm bảo với tính cách của Tri Chu, nàng sẽ không nhận. Cho nên hắn mới bịa ra một lời nói dối. Thật không ngờ Tri Chu nhạy cảm như vậy, nghe một câu liền hoài nghi. Lần sau phải cẩn thận mới được.

Lại nói… hắc hắc… Hồ Loan Phong cười gian, nghĩ thầm, Tri Chu a Tri Chu, anh đây cũng không phải tên ngốc. Anh biết em muốn hẹn ở Huyết Nhạn thành là vì sợ anh quấn lấy em. Nhưng em lại không biết anh chính là lão đại của Huyết Nhạn Các a~ Hahaha… em đây chính là mua dây buộc mình.

Hồ Loan Phong cười như điên một hồi, thẳng đến lúc người qua đường tụ lại chỉ trỏ xì xào bàn tán, hắn mới bình tĩnh lại, sau đó mở máy nhắn tin.

“Đinh đại ca! Là em. Hồng tỷ bị cách chức rồi thì chức vị của chị ấy đã có người thay thế chưa? Còn chưa à? Thật tốt quá, em muốn làm phó bang chủ. Phải, em lập tức trở về. Không cần lo, hiện giờ em cấp bậc rất cao. Vâng, gặp lại sau. Bye bye.”

Ám Ảnh tắt máy truyền tin, trong lòng thật phiền muộn. Hắn không ngờ vào thời khắc này Hồ Loan Phong lại yêu cầu trở về Huyết Nhạn Các. Trước kia có gọi thế nào cậu ta cũng lấy cớ này cớ nọ để thoái thác. Chính vì vậy Ám Ảnh mới buông lõng tâm tình mà nhờ Tật Phong Lữ Đoàn đến trợ giúp. Thật không nghĩ tới Hồ Loan Phong lại đổi ý, nói cái gì muốn cùng Huyết Nhạn Các đồng sinh cộng tử. Có quỷ mới tin ấy!! Nhất định là có chuyện mờ ám không muốn cho ai biết. Haiz… chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng là đến lúc đó bọn họ sẽ chạm mặt nhau. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây nữa. Buồn-ing.

Tích tích ~ cùng thời điểm đó, máy nhắn tin của tôi lại vang lên.

“Đệch ~ Là đứa nào? Phiền muốn chết.” – tôi không kiên nhẫn, chưa kịp nghe tiếng đã mở miệng chửi – “Nói gì đi chứ?!”

Một hồi trầm mặc, sau đó là tiếng của Lam Khải Y: – “Là tôi, Lam Khải Y. Bạn có thể đừng dùng từ “đứa” để hình dung về siêu cấp soái ca như tôi hay không a?!?”

“Siêu cấp soái ca? Anh? Có nhìn gương không đó. Anh với soái ca kém xa một trời một vực á.” – tôi không chút lưu tình phỉ báng hắn.

“Bạn… bạn không cần đả kích tôi nha.” – Lam Khải Y tức muốn điên lên, phải dùng toàn thân khí lực để đè nén, chẳng thể làm gì khác ngoài chuyện rống lên – “Tôi có chuyện chính sự muốn nói.”

Tôi xoa xoa lỗ tai, vặn nhỏ âm thanh, hỏi: – “Lại là chuyện chính sự nữa hả? Nói đi.”

“Bạn… được rồi, so đo với bạn sẽ khiến tôi tức chết. Không thèm nói nữa. Tôi chỉ muốn nói, cái đất phong lệnh mà bạn đưa cho tôi đã được bán với giá 80 vạn lượng. Người mua chính là một trong bát đại nghiệp đoàn, bang hội chỉ toàn nữ nhân, Thập Tự Thiết Tường Vi.”

“Ồ? Không ngờ các nàng có tiền như thế.” – nghe thấy số tiền lớn như vậy, ánh mắt của tôi liền sáng như đèn pha, tâm tình lập tức như hoa nở mùa xuân.

“Chời ơi!” – Lam Khải Y uể oải nói – “Vốn ban đầu tôi dự tính bán với giá 150 vạn lượng kia. Nhưng cái đám nữ nhân biến thái này đã… đã dọa sợ cả đám người đại biểu của các đại bang hội khác. Cuối cùng họ chiếm được tiện nghi, chỉ mua với giá 80 vạn lượng. Nếu không phải vì bọn họ, chúng ta đã có thể bán với giá gấp đôi a~”

“Không thể nào… dọa sợ tất cả đại biểu của các đại bang hội? Là thiệt hay giả đó. Các nàng mạnh như vậy?” – tôi hoài nghi hỏi, không lẽ đây là câu chuyện của Lam Khải Y bịa ra để trốn tránh trách nhiệm?

“Tôi nói dối liền trở thành người bất lực!!!!” – Lam Khải Y thề, tôi nghe mà trợn trắng mắt – “Cái đám nữ nhân kia đã uy hiếp mấy tên đại biểu rằng… nếu họ dám cùng các nàng tranh giành sẽ… cưỡng gian bọn hắn. Mấy tên đại biểu này đều giống tôi a ~ đều là nam sinh ngây thơ a ~ Trải qua trận chiến bảo vệ trinh tiết, họ đã khuất phục mấy nữ ma đầu, không ai dám tranh giành đấu giá về sau nữa.”

Tôi vẫn chưa tin hoàn toàn: – “Lam Khải Y, thề độc coi chừng linh nghiệm à nha.”

“Tôi lừa bạn làm gì.” – Lam Khải Y bất đắc dĩ nói – “Tình hình cụ thể tôi không thể nói rõ ràng. Nói tóm lại, đám nữ nhân biến thái kia thật là đáng sợ. Không biết là yêu quái từ cái động nào chui ra nữa. May mà trường học của chúng ta không có nữ nhân biến thái như các nàng, bằng không tôi thật không muốn sống nữa.”

Nghe đến đây thì tôi đã có chút tin tưởng: – “Này này… anh không nên nói chắc như vậy. Coi chừng ngày mai anh đi học sẽ phát hiện trong lớp nhiều thêm vài cô nàng biến thái đó.”

Tôi chỉ vui đùa nói một câu, hoàn toàn không ngờ câu nói này sẽ thành sự thật.

Vào thời điểm tôi cao hứng đếm bạc thì cái người trả bạc cho tôi ấy đang giở trò làm nũng ở một nơi không xa.

“Ác Ma Thành… người ta không muốn đi mà ~~ Papa thân ái, nơi đó tia tử ngoại rất cao, sẽ đốt người ta thành cục than đen thui mất. Papa sao có thể nhẫn tâm chứ… huhu… Sao papa không đưa muội muội đi á ~”

Nam Cung Sở Nguyệt trời sinh có khuôn mặt xinh đẹp câu nhân, nếu không dùng sắc đẹp để mê hoặc nam nhân thì không phải đã phụ lòng của đảng, phụ lòng của dân à. Trong lòng Nam Cung Sở Nguyệt nghĩ như thế, không cẩn thận đem suy nghĩ nói ra: – “Papa đáng ghét, nếu papa bắt con đi tới đó… con liền, con liền…”

“Nam Cung Sở Nguyệt!!! Con lại lầm bầm cái gì đó. Con xem con kìa, cả ngày ăn mặc lòe loẹt như con hát. Thật không biết con giống ai nữa. Con nói, mấy tháng nay con đã làm những chuyện xấu gì.” – Nam Cung Kiếm hai mắt tóe lửa, chỉ vào con gái rống lên.

“Papa, tỷ tỷ chưa làm chuyện gì xấu nha. Không phải chỉ là hồi đầu tháng Lý thiếu gia tỏ tình với tỷ tỷ, thế là bị Huyễn ca đánh cho bầm dập phải vào bệnh viện sao? Còn tháng trước thì tỷ tỷ đi chơi với thầy giáo, hai người ôm nhau ngoài đường, bị bắt gặp nên bị nhà trường đuổi học thôi sao?!? Còn hôm trước thì tỷ tỷ đi mua sắm, kết quả là hủy luôn cửa tiệm nhà người ta thôi à?! Papa, ngài quyết định cho tỷ tỷ đi học ở Ác Ma thành thật là lựa chọn chính xác, nghe cái tên thôi đã thấy xứng đôi rồi.” – Nam Cung Mão vừa nhai điểm tâm vừa mở miệng vạch trần tội lỗi của người chị không chút lưu tình.

“Nha đầu chết tiệt, em nói bậy bạ gì đó. Chẳng lẽ em thì tốt hơn chị sao? Tháng trước em lấy 500 vạn tiền lời của lão ba đi thành lập câu lạc bộ SM. Đừng giả vờ ngây thơ nha. Ôi ~ papa, đừng đánh vào đầu, sẽ ngu đi, không ai muốn con nữa đâu. Chẳng lẽ papa muốn con ở vậy đến suốt đời sao… A… huhu… để cho tôi chết đi mà… tôi không muốn em gái đáng ghét… tôi muốn có em trai đáng yêu thôi… huhu…”

“Được rồi… hai đứa chúng bây đều không tốt đẹp gì. Lập tức thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi mắt tao ngay!!!”

Lão ba nổi giận rồi… huhu… MP, SP đều phải chia tay hết. Còn có mấy bé trai, anh trai đáng yêu nữa. Sở Nguyệt tôi hứa, một năm sau tôi sẽ trở về, sẽ tiếp tục yêu thương các người.

“Tỷ tỷ thân ái, em đã thu thập tin tức giùm cho chị rồi. Cái trường đại học kia có rất nhiều soái ca. Hơn nữa nghe đồn bọn họ đều chơi Hồng Hoang. Hắc hắc… đến lúc đó, chị có thể…” – Nam Cung Mão cười lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình mê giai, nếu không biết, người ta còn tưởng nàng chính là bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại.

“Thôi đi… em mà tốt bụng như vậy sao. Chẳng qua em muốn tìm vật thí nghiệp đúng không?! Nghe nói cao thủ đệ nhất của Hồng Hoang cũng học ở đó, chỉ không biết người đó là nam hay nữ thôi. Ôi… đằng trước 3 giờ có một cặp nam nữ. Nữ quá xấu nhưng nam thiệt là đáng yêu ~^_^~ Oa oa… trời không phụ lòng ta mà… các em giai xinh đẹp, tỷ tỷ tới đây!!!!”



“Tỷ tỷ thân ái, chúng ta tới trường học rồi. Mau ra xem. Nơi này thật không sai. Chúng ta ở đây có thể xem như đang đi nghỉ hè.” – Nam Cung Mão có tướng người bé bé, thoạt nhìn như nhi đồng, vừa bước xuống xe, hai mắt đã lấp lánh nhìn xung quanh, không phải quan sát các phương tiện tân tiến của trường học mà đang tìm kiếm giai đẹp trong đám đông.

“Nếu không giống như em nói…. vậy thì em chờ bị SM đi.” – Nam Cung Sở Nguyệt cũng từ trên xe bước xuống, đi bên cạnh là một cậu thanh niên trẻ.

Nói tới cậu thanh niên này, lớn lên mặt mày thanh tú sáng sủa, bởi vậy ngày đầu tiên đến Nam Cung gia đã bị tỷ muội này kéo vào phòng dạy dỗ đủ trò. E hèm… cậu nhóc trời sinh lại có khuynh hướng SM, cho nên sau đó một mực đi theo hai tỷ muội. Kể cả lần chuyển trường này cũng đi theo, bởi vì buổi tối bọn họ có thể cần dùng đến cậu.

Hai tỷ muội nhanh chóng đi vào ký túc xá. Những chuyện cỏn con khác đã có người an bày chu toàn, vật dụng đã bày biện xong, thức ăn vặt đã có, máy chơi game đã lắp đặt sẵn, kể cả mấy trò SM gì đó đều đã được xử lý ổn thỏa.

Giờ cơm trưa.

Tôi miễn cưỡng thoát khỏi trò chơi. Nhìn ra cửa, thấy một đống hành lý chất đầy ngoài hành lang, còn có hai cô gái với vẻ mặt thanh thuần xinh xắn đang đứng cãi nhau và một cậu bé ô-sin đang khuân vác.

“Thật đáng yêu nha! Cũng là sinh viên đại học sao? Thoạt nhìn giống học sinh hơn a~” – đám con gái trong phòng nhỏ to nghị luận.

Sau khi chiêm ngưỡng qua dung nhan của Công Chúa, tôi đã miễn dịch với các bé gái xinh đẹp. Thứ duy nhất hấp dẫn sự chú ý của tôi là hai cái rương kim loại bự thiệt bự kia. Nếu tôi đoán không lầm, đó là khoang thuyền trò chơi của Hoa Phong. Chính là mơ ước ngày đêm của tôi a~ Có tiền thật tốt. Trong lòng tôi hâm mộ muốn chết.

“Soái ca kia rõ ràng là cười với chị. Em là con nhỏ chưa phát dục, còn đòi tranh giành cái gì.” – cô bé có vẻ lớn tuổi hơn nói oang oang, khiến mọi người đều dỏng tai lên nghe.

“Hiện giờ nam sinh đều chỉ thích loli (bé gái), đã qua cái thời họ thích ngực lớn rồi. Dáng người như em mới là thứ họ thèm muốn a~” – cô bé nhỏ hơn không hề lép vế.

“Khụ khụ…” – quản lý ký túc xá đột nhiên xuất hiện làm mọi người giật cả mình – “Xin lỗi đã quấy rầy. Xin hỏi là ai muốn giữ nam sinh ở trong ký túc xá nữ vậy?”

Cái gì? Giữ nam sinh trong ký túc xá nữ? Cuối cùng lực chú ý của tôi cũng theo trò chơi trên máy tính dời về phía hai cô bé kia. Quan sát một hồi, đúng là tổ hợp 2 nữ 1 nam kỳ quái.

“Là chúng em ạ.” – hai cô bé đồng thời lên tiếng, âm thanh ngọt lịm, hoàn toàn khác xa tiếng cãi cọ vừa rồi, y như đổi thành người khác, cả hai lộ ra biểu tình đáng thương, ngước mắt nhìn quản lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.