Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 2 - Chương 12



Buổi tối, đại đường nha môn một lần nữa sáng lên ánh đèn dầu, một loạt khoái ban đảm nhiệm chức vụ xếp đầy ra. Bọn bộ khoái ở trên công đường luôn hăng hái hiện giờ bị người ta dẫn về từ thanh lâu quỳ trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ là cúi đầu, trong lòng không yên.

Hai bên công đường có hai hàng tạo đãi cầm sát uy bổng, còn Lan Khánh lẳng lặng đứng ở dưới noãn các công đường không nói gì.

Tiểu Thất trộm liếc nhìn Lan Khánh một chút, chỉ thấy hắn sắc mặt thật sự không tốt, cũng không biết là bị ai kích thích, hé ra vẻ âm u trầm trầm.

Phát hiện Tiểu Thất đang nhìn lén, ánh mắt Lan Khánh dời lại, thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Thất, tuy rằng động tác chính là nhẹ như vậy, cái gì cũng không làm, nhưng lại khiến cho Tiểu Thất vội vàng thu hồi tầm mắt, tâm thấp thỏm trồi đến cổ họng cũng sắp vọt ra ngoài rồi.

Lan Khánh khinh khẽ hừ một tiếng, khiến đám người quỳ gối ở đại đường nhất tề run lên, Oa Tử yếu ớt thiếu điềungã xuống đất, Cái Tử bên cạnh vội vàng nâng hắn lên tiếp tục quỳ ổn định.

Chưa hết, Lan Khánh bắt tay sau lưng thản nhiên nói: “Luật lệ có ghi minh bạch, phàm là quan viên thất phẩm trở lên, tất cả đều không được túc xướng hiệp kỹ, lại càng không cho ra vào chốn hoa nhai liễu hạng (phố làng chơi), nếu phạm phải, hết thảy đánh hai mươi trượng. Người đâu, cởi quần bọn họ, từng trượng từng trượng từ từ đánh, ta xem xem đánh thẳng tay có đủ giết người không.”

Lời này vừa ra, cả mặt Tiểu Thất trắng bệch chỉ kém điểm bất tỉnh nhân sự. Tuy hắn thân cường thể kiện, nhưng lần trước bị đánh mười bản đã đau nhức cùng cực vài ngày, lúc này đánh hai mươi? Còn muốn đánh thẳng tay? Vậy kêu người còn có cần sống hay không a!

Tiểu Thất lập tức hô: “Chờ, chờ, Tiểu Hắc đại nhân chờ!”

“Chờ cái gì?” Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, nghĩ thầm, người này thật sự là đáng giận, cư nhiên đi cái loại địa phương thanh lâu cũng không dẫn hắn cùng đi, hại hắn ở trong nha môn vòng tới vòng lui cũng tìm không thấy người.

Hại hắn vòng tới vòng lui coi như xong, người này lại cùng cái nữ nhân không biết từ đâu tới ôm ấp một chỗ, đầu đều muốn chôn sâu vào hai khối thịt trước ngực người ta.

Chôn sâu vào coi như xong, hắn đi tìm, người này lại còn nói hắn không dài mắt, lại còn quát hắn mau mau cút đi.

Đáng giận, con gà này rốt cuộc không tự biết thân biết phận, cư nhiên đối với hắn như vậy! Hừ, hôm nay cái kẻ không dài mắt này nếu không đem con gà kia đánh nát mông, hắn sẽ không kêu Thi Tiểu Hắc!

Tròng mắt Tiểu Thất nhanh như chớp vòng vo chuyển mấy vòng, đột nhiên quơ được lỗi thoại của Lan Khánh lập tức nói: “Sư huynh vừa rồi cũng nói, là quan viên thất phẩm trở lên mới không thể chơi gái, nhưng chúng ta chỉ là tiểu bộ khoái. Còn có, ta, ta là bị phạt phục lao dịch, căn bản chỉ là dân chúng tầm thường mà thôi, cho nên ta cho dù có thực sự đi thanh lâu cũng không cần phạt nặng như vậy. Ngài nói có phải không?”

Năm bộ khoái còn lại cũng cuống quít gật đầu.

Nhưng Lan Khánh lại nhướn mi nói: “Các ngươi đều là thủ hạ của cha ta, ở trong nha môn phải lấy cha ta làm gương, làm một hảo bộ khoái chính chính đương đương, cương trực công chính. Nếu lấy cha ta làm gương, cha ta đây không đi túc xướng hiệp kỹ, các ngươi làm sao có thể đi túc xướng hiệp kỹ?”

Thanh âm Lan Khánh càng thêm trầm thấp, vẻ mặt cũng dần dần lạnh lùng hơn. “Còn có, ngươi, Trần Tiểu Kê!” Hắn chỉ Tiểu Thất nói: “Làm sai sự còn dám cả gan cùng ta giảo biện, ngươi chán sống có phải hay không?”

“Không, không, không, không phải!” Tiểu Thất thấy Lan Khánh càng ngày càng khủng bố, còn nhấc chân đi tới chỗ hắn liền vội vàng lắc đầu kêu: “Ta đây không phải giảo biện, thật sự thật sự! Kỳ thực ta đi thanh lâu là có nguyên nhân, ngài nghe ta giải thích!”

“A, nguyên nhân gì?” Lan Khánh vươn ngón tay nâng cằm Tiểu Thất lên, mỉm cười hỏi.

Tiểu Thất bị Lan Khánh cười như vậy sợ tới mức run lẩy bẩy, thấp giọng nói: “Hiện nay nhiều người như vậy, khó mà nói, ta trở về phòng rồi từ từ kể ngươi nghe có được hay không?”

Lan Khánh nhìn hắn thật sâu.

An Quốc một bên nghĩ Tiểu Thất muốn bán đứng bọn họ, đem sự tình toàn bộ đổ vấy lên bọn họ, lập tức quát: “Trần Thất ngươi là tên không có nghĩa khí!”

Tiếp theo hướng Lan Khánh kêu: “Tiểu Đầu Nhi ngươi ngàn vạn lần đừng tin hắn, người này miệng lưỡi trơn tru tối hội lừa gạt người! Ta nói cho ngươi nghe, mấy ngày trước không phải ngươi nói ngủ một giấc dậy giống như đã qua vài ngày sao? Kia thực sự là đã qua vài ngày! Bởi vì tên tiểu tử này không cẩn thận vẩy cả lọ mê dược vào ngươi, mới khiến cho Tiểu Đầu Nhi ngươi ngất đi. Mọi người những ngày đó lo lắng vô cùng, thiếu chút nữa còn nghĩ đến ngươi sẽ… không bao giờ tỉnh lại nữa!”

“…” Lan Khánh nhìn nhìn An Quốc, lại nhìn nhìn Tiểu Thất, sau đó cười. “Trần Tiểu Kê, hắn nói có thật không?”

“…” Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, ngay cả trả lời cũng không dám.

Lan Khánh thu hồi ngón tay, xoay người, thanh âm mặc dù vẫn là thản nhiên lại khiến người không rét mà run: “Trừ Trần Tiểu Kê, đám người còn lại, hết thảy đánh hai mươi đại bản.”

“A?” Tiểu Thất cao hứng một chút. “Sư huynh, ta không bị đánh?”

Lan Khánh hơi hơi nghiêng đầu nói: “Bọn họ đánh hai mươi đại bản, ngươi, đánh ba mươi.”

“Cái gì?” Tiểu Thất nhảy dựng lên.

Nha dịch hai bên lập tức tiến nhanh đến, một đám người đè bọn Trần Báo An Quốc xuống, hai cái dừng ở bên Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhanh chóng bị áp ngã xuống đất, sau đó quần nhanh chóng bị cởi ra, ngay cả gió thổi qua mông hắn cũng chưa kịp cảm thụ, bản tử bằng trúc đã mạnh mẽ giáng xuống.

Bọn nha dịch một bên đánh một bên hô: “Nhất, nhị, tam, tứ…”

“Ô ác—đau muốn chết—!” Mắt Tiểu Thất lập tức ứa lệ. Hắn ở trên công đường gào to. “Sư huynh, ta oan uổng, ngươi nghe ta giải thích a—”

Nhưng Lan Khánh chỉ nhìn nhìn bản tử đánh xuống mông Tiểu Thất từng cái nhoáng lên nhoáng xuống, sau đó lại nhìn lướt qua năm kẻ cũng không ngừng run lên bên cạnh.

“Sư huynh a— ta thật sự không biết là không được đi thanh lâu— ô a— ba mươi đại bản sẽ chết người đó—”

Lan Khánh nói: “Ba mươi đại bản sẽ không chết người, chỉ khiến mông sưng mà thôi.”

“Ta oan a—” Tiểu Thất khóc rống.

“Ồn ào muốn chết!” Lan Khánh tìm đến một khối vải bố, trực tiếp nhét kín miệng Tiểu Thất.

Ba mươi đại bản đánh xong, Tiểu Thất đã như hấp hối đến nơi, nói cũng không nói nổi.

Khi Nam Hương thu được tin tức đến, chỉ nhìn thấy đám người Trần Báo An Quốc gần chết, Tiểu Thất cũng đã muốn chết ngất.

Nam Hương sững sờ nhìn thoáng qua, lập tức phục hồi tinh thần mệnh nha dịch đưa bọn họ trở về phòng, còn Lan Khánh cảm thấy không có việc gì cũng muốn rời khỏi, Nam Hương lúc này mới mở miệng: “Công tử, đây là vì duyên cớ gì đánh người?”

Lan Khánh nghe Nam Hương hỏi, mặt mày nhăn nhíu nói: “Bọn họ đi Phiêu Hương viện không mang ta đi, sau đó còn bị ta bắt được, ta mang về đánh bản tử!”

Nam Hương hít một hơi, đối với Lan Khánh lắc đầu. Ngươi trong nha môn nếu có tùy tiện đánh, Nam Hương cũng không quá suy xét, nhưng Bách Lý Thất kia không giống người thường, Lan Khánh không nể mặt mũi người ta như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

“Tiên sinh vì sao lắc đầu?” Lan Khánh cảm thấy kỳ quái hỏi.

Nam Hương nghĩ một chút thở dài: “Công tử là bởi vì thích Tiểu Thất mới có thể để hắn đi theo bên cạnh phải không?”

Lan Khánh lặng đi một chút, sau đó đột nhiên nóng giận, ngữ khí đông cứng. “Ai nói ta thích hắn? Ta không có thích hắn—”

“Phải phải, công tử không có thích hắn. Chính là hắn làm việc lanh lẹ, đối với chuyện giang hồ lại có kinh nghiệm lão luyện, có hắn tại bên người, vô luận là bắt kẻ trộm hay đi phá án đều có thể lập không ít công to.” Nam Hương nói như thế.

“Đúng vậy, đúng vậy,” Lan Khánh gật đầu, “Hắn đích xác lợi hại. Lần trước sự tình Tiểu Lan Hoa vì hắn nhận ra Liễu Thành Phi mới có thể phá án. Sự tình Đàm Hoa lần này cũng bởi vì hắn có thể thấy Đàm Hoa, Đàm Hoa mới hướng cha ta cáo án.”

Nam Hương thong thả nói: “Một khi đã như vậy, xem công lao ở việc này, công tử có phải cũng nên đối với Tiểu Thất tốt một chút hay không?”

“Mới vừa rồi ta nghe những người khác bị đánh hai mươi đại bản, nhưng Tiểu Thất lại bị ba mươi, nếu mọi người chịu đòn giống nhau thì không nói, nhưng ngươi làm như vậy,lại không nghe hắn giải thích, chỉ sợ Tiểu Thất tâm sinh bất mãn, sẽ trở nên chán ghét ngươi.”

“A, vì cái gì hắn sẽ chán ghét ta?” Lan Khánh có chút buồn bực.

Nam Hương đáp: “Cũng như cùng đại nhân phá án, hắn xử án như thần, làm việc công bằng, hơn nữa thưởng phạt phân minh. Chưa từng xảy ra việc không thượng cáo, không cho người nói minh bạch đã kêu đánh bản tử. Thanh lâu kia cũng là bọn Trần Báo mang Tiểu Thất đi, có lẽ hắn muốn nói cho ngươi điểm ấy, nhưng ngươi lại không cho hắn cơ hội giải thích đã liền dụng hình, đây cũng là thiếu công bằng, khó tránh sẽ khiến trong lòng hắn nổi bất mãn.”

“A… Phải không đấy…” Tròng mắt Lan Khánh đảo một vòng, những vẫn nói: “Cho dù là như vậy, mười bản kia cũng phải đánh. Mười bản là bởi vì hắn vẩy mê dược vào ta, hại ta ngủ rất nhiều ngày, thiếu chút nữa chết, cho nên mới đánh!” Lan Khánh nghiêm túc nói. Hắn cho là mình không có làm sai.

“Công tử đã quên,” Nam Hương mặt không đỏ khí không suyễn, hơn nữa mắt cũng không chớp trả lời: “Ngươi ngày đó nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe nhưng lại cứng rắn ở lại nghiệm thi phòng công tác. Tiểu Thất quá lo lắng cho ngươi, rơi vào đường cùng mới lấy mê dược mê đảo ngươi, muốn đưa ngươi về phòng nghỉ ngươi. Ai ngờ được ngươi bất cẩn đánh đổ mê dược, vấy cả lên tự thân làm cho chính mình ngủ liền vài ngày. Công tử tái ngẫm lại, Tiểu Thất cho tới bây giờ thương ngươi thương vô cùng, cho tới bây giờ đến nói chuyện với ngươi cũng chưa từng lớn tiếng, ngươi nói xem, hắn như thế nào lại cam lòng khiến ngươi chết?”

Lan Khánh chớp chớp mắt, cảm thấy lời Nam Hương rất có đạo lý.

Con gà kia căn bản không có can đảm, đối với hắn lại tốt lắm, ngay cả Triệu Tiểu Trư của hắn bình thường cũng là con gà chiếu cố. Người kia như thế nào lại muốn hại hắn được?

“Vậy, vậy đánh đã đánh rồi, làm sao bây giờ?” Lan Khánh chân trái đạp chân phải, nhìn chằm chằm nền gạch xanh lát công đường. Hắn vặn vẹo giống như trên người sinh con trùng, trong lòng lo sợ bất an hỏi: “Tiên sinh… Hắn thực sự sẽ chán ghét ta?”

“Công tử không cần lo lắng. Kỳ thật chỉ cần ngươi lấy thành ý hướng hắn giải thích là được.” Nam Hương xuất ra một lọ kim sang dược giao cho Lan Khánh. “Đi xem hắn, giúp hắn sát dược, nói mấy lời dễ nghe, Tiểu Thất không phải người thù dai, khẳng định lập tức sẽ không so đo với ngươi.” 

“…” Lan Khánh nghịch nghịch cái chai một lúc lâu. “Vậy còn bọn Trần Báo…?”

Nam Hương lại xuất ra một lọ kim sang dược khác. “Bên kia ta sẽ đi xem, công tử hà tất phải lo lắng.”

“Thật sao?” Ánh mắt Lan Khánh lúc này mới sáng bừng.

“Đánh là vào thân bọn họ, đau lại ở tâm công tử. Công tử ngươi cũng chỉ là muốn bọn họ tuần quy đạo củ, không ra vào chốn Tần lâu Sở quán, giữ mình trong sạch, cùng ngươi chung lòng vì Thi đại nhân cai quản Quy Nghĩa huyện thật tốt. Tâm tư của ngươi, đệ tử hiểu được, bọn họ kinh qua chuyện này cũng sẽ rõ.” Nam Hương khẳng định.

“Ân, các ngươi đều hiểu được vậy là tốt rồi. Việc này ta coi như xong, cũng không tái phạt bọn họ. Tiên sinh liền đi xem bọn Báo Tử, ta đi xem Trần Tiểu Kê.” Lan Khánh nghe xong lời Nam Hương, phủi phui luôn bộ dáng không biết như thế nào cho phải mới rồi, vô cùng cao hứng cầm lọ dược chạy trở về nội nha.

Tiểu Thất mặt mày khổ sở nằm lỳ trên giường, hừ hừ lẩm bẩm, mông của hắn đau vô cùng. Nha dịch bọn họ muốn phóng thủy (nương tay) nhưng lại không dám ngỗ nghịch Lan Khánh, kết quả mỗi người  vẫn bị cường cường đủ đủ đánh hai, ba mươi đại bản. Hiện nay miệng vết thương đau giống như bị hỏa thiêu, đau đến mức hắn quả thực muốn kêu cha gọi mẹ.

Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, mới nghĩ muốn đứng lên lấy “liệu thương thánh dược thoa ngoài hay uống đều hảo” sư đệ hắn cho ra dùng đã thấy phía cửa đột nhiên có một cái đầu nhấp nhô, chần chừ muốn tiến lại không tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.