Bạch Mã Hoàng Tử Của Mình Em

Chương 47: 47: Khẳng Định Sự Thật




Tại văn phòng tổng giám đốc công ty công nghệ VN, Khánh đang chăm chú xem báo cáo doanh thu tháng này.

Nhìn vào bảng số liệu anh nhoẻn miệng cười.
Bé Dâu ngoan ngoãn chơi búp bê bên ghế sô pha, lâu lâu chán không chơi nữa cục bông nhỏ lại lăn ra ghế nằm dài.
Khánh xem song bảng số liệu ngửng lên nhìn đã thấy con gái lăn ra ngủ từ khi nào rồi.

Anh nhìn cô công chúa nhỏ ngủ ngon lành mà miệng cười dịu dàng
Hoàng đẩy cửa bước vào nói lớn
" Mười lăm phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp cổ đông.

Tổng giám đốc…"
Hoàng chưa kịp nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Khánh mà bịt miệng lại không dám nói tiếp.
Khánh gắt gỏng
" Cậu muốn đánh thức cục bông nhỏ dậy hay sao mà lớn tiếng vậy "
Hoàng đi thật khẽ bước tới trước mặt Khánh
" Này tôi hỏi thật nhé, đứa bé này là con của cậu và Ái Ái thật sao…? Tôi chưa từng thấy cậu dịu dàng với ai như với đứa nhỏ này hết "
" Thì sao " Khánh lạnh lùng đáp
Hoàng tiếp lời
" Tôi đã quan sát rất kỹ từ sáng tới giờ, đứa bé này có nét giống cậu thật, hơn nữa tính cách của con bé có phần giống Ái.

Nhóc còn gọi cậu là ba nữa "

Khánh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính không đáp lời.

Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Hoàng, giọng nhàn nhạt
" Cậu tự mình xem đi "
Hoàng nhận lấy tờ giấy từ tay Khánh.

Một dòng chữ đỏ chót đập ngay vào mắt
" Giấy xét nghiệm ADN "
Hoàng há hốc miệng kinh ngạc
" Tỉ lệ trùng khớp 99,9% " anh lẩm bẩm
Hoàng lại quay sang nhìn cục bông nhỏ đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha lẩm bẩm
" Đúng là giống thật "
Hoàng không ngờ rằng người bạn này của mình vậy mà lại có đứa con xinh như thiên thần thế này, đã vậy còn được 2 tuổi nữa chứ.
Hoàng nhìn Khánh đầy ngưỡng mộ
" Không ngờ bạn tôi một phát đã trúng thưởng liền rồi "
Khánh nhìn bé Dâu cười yêu chiều
" Sau này cậu cũng sẽ cảm nhận được thiên chức làm bố thôi "
Hoàng như nhớ ra điều gì đó vội hỏi
" Ba mẹ cậu ở quê biết chuyện này chưa vậy…? Ông bà mà biết đứa con trai mãi không chịu lấy vợ, giờ lại có ngay đứa cháu đáng yêu thế này chắc ông bà vui mấy ngày mất "
Khánh bình thản
" Tôi muốn khi nào mẹ con cô ấy chấp nhận tôi, khi ấy mới dẫn về ra mắt ông bà "
Hoàng nhìn bạn mình lắc đầu

" Chưa gì đã coi nóc nhà là nhất thế này thì bạn bè lại ra rìa thôi "
Khánh cười lớn
" Đó là điều đương nhiên rồi "
Khánh nhìn Hoàng đang tỏ vẻ bất mãn
" Cậu cứ lắc đầu đi xem tự do được bao lâu nữa.

Mẹ cậu hôm qua gọi điện cho tôi than vãn đấy.

Cậu liệu mà cho ông bà biết câu trả lời.

Tôi thấy bác kể thì cô bé đó cũng khá xinh xắn, lại ngoan ngoãn nữa, điều quan trọng hơn hết là gần nhà cậu.

Đúng ý mẹ cậu luôn còn gì "
Hoàng nhăn mặt
" Thôi cậu đừng nói nữa tôi đang đau đầu đây về chuyện đó đây.

Mẹ tôi thích nhưng cô ấy không phải gu của tôi "
Khánh bông đùa
" Vậy là cậu có đối tượng rồi…? "
Hoàng quay mặt đi không nói
Khánh được đà lại càng chêu hơn
" Thái độ này là sao đây…? Khai thật mau cô nàng đó là ai tôi còn giúp cho, không thì… "
Khánh nói nửa vời rồi dừng lại không nói nữa
Hoàng đỏ mặt giả vờ tảng lớ
" Cậu cứ ở đây mà tra hỏi tôi đi, làm ồn bé Dâu thức giấc khi đó đừng có đổ tội cho tôi nha "
Khánh thấy Hoàng xấu hổ, anh bước lại vỗ vai bạn mình
" Phải lòng con gái nhà người ta rồi mà không nhanh tay lên đến lúc người ta bị ai đó rước đi rồi thì đừng có mà tìm tôi đi uống rượu giải sầu nhé ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.