Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần

Chương 6



Bóng tối dần buông xuống, từng ngọn đèn đường bắt đầu sáng, không gian yên tĩnh của phố đêm dần thế chỗ cho sự ồn ào lúc ban ngày.

Khoảng sân nhỏ nhà Nhược Nhược yên lặng ngủ yên trong màn đêm, ánh đèn vàng hắt ra từ khe hở của ô cửa sổ sưởi ấm lòng người.

Nhược Nhược ngồi bó gối trên sân thượng, mắt nhìn xa xăm.

Đêm nay, trời trong hơn mọi ngày, nền trời xanh thẫm không gợn một mây. Hôm nay không có trăng, mấy ngôi sao thưa thớt trên bầu trời tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, khẽ luồn qua tóc Nhược Nhược, chứ không thổi tan được những phiền muộn trong lòng cô.

Chưa bao giờ Nhược Nhược dám nghĩ Tiểu Cáp sẽ thích một cô gái bình thường như cô. Ngoại hình của cô bình thường, tính tình cũng chẳng lấy gì làm dịu dàng, thành tích học tập cũng chẳng phải quá nổi trội, con gái như cô ra ngoài đường sẽ tìm được hàng tá. Trước đây yêu Hoàng Lạc Thiên, đối với cô đã là cả một kỳ tích. Vậy mà bây giờ có một người còn hơn Hoàng Lạc Thiên bội phần nói thích cô, lại còn làm bao nhiêu chuyện để theo đuổi cô. Chuyện này quả thật quá khó tin, cũng thật quá cảm động.

Nhưng cô hiểu rõ khoảng cách giữa cô và Tiểu Cáp. Tuy cậu ta mất trí nhớ, ý thức có kém hơn người khác một chút, nhưng cậu ta rất đẹp trai, lại biết làm bánh. Còn cô, đến chiên trứng cũng cháy. Cậu ta tốt bụng, dịu dàng, không như cô hơi tí là nổi đóa. Ưu điểm duy nhất của cô có lẽ là thành tích học tập, nhưng so với thành tích của Tiểu Cáp thì vẫn kém xa.

Đám con gái trong lớp thích Tiểu Cáp đều xinh đẹp hơn cô, tại sao cậu ta lại thích cô cơ chứ? Thực sự là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chăng? Nhưng tình yêu như vậy liệu có bền lâu? Cậu ta có dám chắc chắn tình cảm cậu ta dành cho cô là thật lòng, chứ không phải chỉ là cảm kích cô đã đưa cậu ta về nhà? Đến lúc cậu ta hồi phục trí nhớ, đến lúc người nhà cậu ta tới đón cậu trở về, liệu cậu ta có còn nhớ đã từng thích cô không?

Nhược Nhược bộn bề trong mớ suy nghĩ bòng bong, ánh mắt ánh lên vẻ buồn bã.

Đúng lúc đó, cửa trên sân thượng “lạch cạch” mở ra, bóng một người in dài trên sân, từng bước tiến lại gần cô.

Nhược Nhược quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai quen thuộc, hai má cô lập tức nóng rực như có lửa đốt.

“Cậu... sao cậu lên đây?” Nhược Nhược ngập ngừng hỏi, lòng bàn tay túa mồ hôi.

Thà không biết Tiểu Cáp thích mình, thì đứng trước mặt cậu ta, cô còn thấy tự nhiên. Bây giờ đã biết rồi, vừa nhìn thấy cậu ta, trái tim cô lại loạn nhịp, cảm giác ngượng nghịu vô cùng.

“Em sang phòng tìm chị, nhưng không thấy. Bác gái nói chắc chị lên sân thượng nên em mới lên tìm.”

Tiểu Cáp nói xong, ngừng lại một lát, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Gió thổi bay áo cậu, vạt áo nhẹ nhàng chạm lên chân cô. Cô có cảm giác gì đó rất kỳ lạ, buồn buồn, mềm mại giống như...

Khoan đã! Cô đang làm gì vậy? Bây giờ là lúc để cô suy nghĩ lung tung sao? Cô đúng là điên mất rồi! Nhược Nhược tự trách bản thân.

Để che giấu sự bối rối, cô giả bộ bình tĩnh, hỏi:

“Cậu tìm tôi có việc gì?”

Tiểu Cáp im lặng hai giây, rồi từ tốn hỏi: “Chị Nhược Nhược, chị biết hết rồi phải không?”

Cậu ta tìm cô vì chuyện này sao? Trái tim Nhược Nhược càng đập nhanh hơn. Cô nên trả lời thế nào đây? Nói là cô đã biết? Nhưng cô vẫn chưa nghĩ thông suốt mọi chuyện, nếu cậu ta muốn cô đưa ra quyết định, cô biết phải làm sao? Còn nếu nói không biết, lại thành ra nói dối?

Hơn nữa, với tính khí của cô, hôm nay nếu không phải Lệ Lệ nói cho cô biết sự thật, cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu ta vậy sao? Cô không thể nói cô hoàn toàn không biết chuyện gì của hai người, sở dĩ cô không tính sổ với hai người chỉ vì thời tiết hôm nay rất đẹp. Tiểu Cáp cũng đâu phải tên ngốc, làm sao cậu ta tin là như thế chứ.

Cô đang phân vân không biết trả lời ra sao thì Tiểu Cáp lại lên tiếng: “Chị Nhược Nhược, chắc chắn chị biết em thích chị đúng không? Em đoán, chị Lệ Lệ đã nói tất cả với chị rồi.”

Cậu ta đã nói thẳng ra như vậy, cô làm sao mà giả ngây giả ngô được nữa.

Thôi! Chuyện gì thì cũng phải đi đến hồi kết, né tránh cũng không phải là cách hay. Đã vậy, chi bằng giải quyết sớm ngày nào tốt ngày ấy. Ít ra mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi, đêm nay cô mới có thể kê cao gối mà ngủ được.

Nhược Nhược thở dài, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng. Tôi biết cả rồi.”

Tiểu Cáp nín thở hỏi tiếp: “Vậy... chị Nhược Nhược, chị... Câu trả lời của chị là gì?”

Nhược Nhược ôm chặt hai gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lâu sau, giọng nói của cô theo gió lùa vào tai Tiểu Cáp: “Tiểu Cáp, tại sao cậu lại thích tôi?”

Đúng thế. Tại sao lại thích cô chứ?

Tiểu Cáp quay sang nhìn Nhược Nhược, đầu cô hơi ngẩng lên, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên cằm cô, nét mặt bình tĩnh nhưng trong đôi mắt vương vấn chút buồn.

Thực ra Nhược Nhược cũng khá duyên nhưng không thể gọi là xinh đẹp. Cô đối với mọi người cũng rất hòa nhã, chỉ riêng với cậu là hung hăng, dữ dằn. Cô chẳng biết nấu ăn, cũng không biết giặt giũ, lại còn học lệch...

Cô có nhiều nhược điểm như vậy, thế mà cậu lại thích cô. Vì sao chứ?

Vì sự tâm lý, quan tâm ẩn sâu dưới vẻ ngoài ghê gớm của cô đã làm cậu xao xuyến, hay vì sự lương thiện hiếm hoi mới có cơ hội thể hiện của cô, hay chẳng lẽ cậu nhìn ra được sự dịu dàng, nữ tính ngủ quên trong ánh mắt cô?

Tiểu Cáp cũng không biết nữa. Chỉ biết là mỗi khi được ở bên cô, dù không làm gì, cậu vẫn thấy rất vui. Tuy lúc nào cô cũng hung dữ với cậu, ngang ngược ra lệnh cho cậu không được phép nhận quà của đám con gái, còn hay nhân lúc ba cô không để ý, bỏ hết bát đũa cho cậu rửa, nhưng cậu không vì thế mà tỏ ra khó chịu.

Chỉ cần được ở bên cô, cho dù thế nào đi nữa, cậu vẫn thấy vui. Chỉ vậy là đủ.

“Cậu chắc chắn tình cảm cậu dành cho tôi là tình yêu thực sự chứ không phải là cảm kích vì tôi đã giúp cậu chứ?” Nhược Nhược nói ra nghi vấn trong lòng.

Lần này Tiểu Cáp không chút đắn đo gật đầu ngay, giọng khẳng định: “Đúng thế, em chắc chắn. Em... em rất thích chị.”

“Thích tới mức nào?”

“Chỉ cần được ở bên chị, em chẳng cần gì hết”, Tiểu Cáp đinh ninh trả lời.

“Kể cả ba mẹ cậu sao?” Nhược Nhược quay lại nhìn cậu, ánh mắt cô sâu thẳm như chiếc hồ không thấy đáy, xoáy sâu vào trái tim Tiểu Cáp.

Tiểu Cáp ngẩn ra nhìn cô. Nhược Nhược quay đi, cười nhạt, nét buồn trong ánh mắt cô dần hiện rõ, cô thất vọng nói: “Không thể, đúng không?”

Tiểu Cáp thắc mắc nhìn cô, nói: “Nhưng ba mẹ em thì liên quan gì tới chuyện em thích chị?”

“Tiểu Cáp, cậu không hiểu đâu. Bây giờ cậu bị mất trí nhớ, sau này hồi phục, cậu phải trở về bên ba mẹ cậu, cậu phải trở về với gia đình thực sự của cậu. Lúc đó cậu không còn là Lâm Tiểu Cáp nữa, cậu sẽ có cuộc sống riêng, có bạn bè thân thiết của cậu, thậm chí... còn có người yêu cậu nữa...”

“Không đâu”, Tiểu Cáp ngắt lời, nói chắc nịch. “Người em thích chỉ có chị thôi.”

“Cậu dám chắc không?” Cô nhìn cậu chằm chằm, hỏi dồn. “Cậu dám chắc trước khi mất trí nhớ cậu không có bạn gái không? Cậu dám chắc ba mẹ cậu sẽ chấp nhận tôi không? Cậu dám chắc hồi phục trí nhớ rồi cậu sẽ vẫn thích tôi không?”

Tiểu Cáp bị cô hỏi dồn dập đến nỗi không nói được gì.

Nhược Nhược cũng đoán trước phản ứng của cậu ta sẽ như vậy, cô thở dài, nói: “Tiểu Cáp, bây giờ cậu đã hiểu những lo lắng của tôi rồi chứ? Không phải tôi ghét cậu, chỉ là lúc này chúng ta không nên ở bên nhau.”

Tiểu Cáp còn định phản đối, nhưng thấy sự kiên quyết của Nhược Nhược, cậu đành im lặng.

Tối đó, hai người đều trằn trọc rất lâu, không sao chợp mắt được.

Trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ, chuyện này có vẻ đã xong xuôi, nhưng có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Trước đây, hai người thường cùng nhau lên lớp, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập. Nhưng sau khi Tiểu Cáp bày tỏ tình cảm rồi, Nhược Nhược thường tìm đủ mọi lý do tránh mặt cậu ta. Cô thường kiếm cớ tránh đi học cùng cậu ta, lúc tan học thì kéo Lệ Lệ đi miết, bài tập về nhà cũng thường lên thư viện làm xong rồi mới về.

Tiểu Cáp nhiều lần muốn nói chuyện riêng với cô nhưng không sao tìm được cơ hội. Bởi vậy cậu rất buồn phiền.

Trưa hôm đó, chuông tan học vừa vang lên, Nhược Nhược như thường lệ kéo Lệ Lệ xuống căng tin. Tiểu Cáp thấy vậy, vội vàng đuổi theo, gọi: “Chị Nhược Nhược, em có chuyện muốn nói với chị.”

Nhược Nhược dừng chân, chần chừ một giây mới quay đầu lại, cười nhạt rồi chối khéo: “Để lúc khác đi. Bây giờ tôi bận rồi.”

Tiểu Cáp không lấy làm ngạc nhiên với câu trả lời đó. Mấy hôm nay, cậu không ngừng tìm cơ hội giải thích với cô, còn cô không ngừng kiếm cớ từ chối. Lần nào cũng vậy. Lần nào cô cũng nói để lúc khác, nhưng cậu biết chẳng bao giờ có cái gọi là “lúc khác”. Tuy cậu mất trí nhớ, nhưng cậu đâu có ngốc, nụ cười của cô khiến cậu có cảm giác xa cách vô cùng.

Cậu rất hối hận, nếu cậu biết trước mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, cậu sẽ không tỏ tình với cô nữa. Như vậy, tuy không thể yêu nhau, nhưng ít nhất mỗi ngày cậu đều có thể nói chuyện với cô, còn hơn bây giờ.

Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt biết mấy! Tiểu Cáp buồn bã cúi đầu. Nhìn dáng vẻ cậu ta như thế, Nhược Nhược cũng đau xót vô cùng. Nhưng cô không thể mềm lòng, nếu không những cố gắng mấy ngày vừa rồi coi như đổ xuống sông xuống biển.

Cô biết hai người không thể đến với nhau, cô nhất định phải kiềm chế tình cảm và để cho cậu ta từ bỏ ý định, đó là cách duy nhất khiến sau này hai người không phải đau khổ.

Nghĩ vậy, Nhược Nhược thở dài, quay người định bỏ đi nhưng Lệ Lệ bên cạnh đã kịp kéo cô lại.

Lệ Lệ không thèm ngó ngàng Nhược Nhược đang lừ mắt cảnh cáo, quay sang Tiểu Cáp mỉm cười đề nghị: “Tiểu Cáp, chúng tôi định xuống căng tin ăn trưa, hay là cậu...”

“Lệ Lệ!” Nhược Nhược thấp giọng, đương nhiên Tiểu Cáp nhận ra cô không hoan nghênh cậu.

Lệ Lệ vẫn vờ như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục nói: “Chúng tôi định đi ăn trưa. Tiểu Cáp, hay cậu cùng đi cho vui?”

Tiểu Cáp liếc nhìn Nhược Nhược, ngần ngừ hỏi: “Em... Như thế có tiện không?”

“Tất nhiên! Nhược Nhược sẽ không để bụng chút chuyện nhỏ ấy đâu. Nhược Nhược, tớ nói có đúng không?” Lệ Lệ tảng lờ sắc mặt xám xịt của cô bạn, cười tít mắt.

Tiểu Cáp nhìn Nhược Nhược vẻ chờ đợi, hai tay nắm chặt, hồi hộp chờ đợi cô đồng ý.

Sự mong chờ của cả hai người khiến Nhược Nhược nhất thời không biết nói gì.

Đối với đề nghị của Lệ Lệ, nếu cô nói “không”, chứng tỏ không muốn ăn trưa với Tiểu Cáp, nếu nói “được”, cô sẽ phải ăn cùng với cậu ta. Nhưng với tình hình hiện tại của hai người, cô thấy tốt nhất không nên ngồi ăn cùng nhau. Vậy cô phải trả lời sao đây?

Nói “không”, không được, nói “được” cũng chẳng xong. Thật khó xử!

Lệ Lệ rõ ràng muốn làm khó cô mà.

Nhược Nhược càng nghĩ càng tức, nhưng trước mặt hai người có tức thế nào cũng không nên thể hiện ra.

Cuối cùng, cô đành thở dài, gật đầu: “Tôi thế nào cũng được, hai người tự quyết định đi.”

Nghe thấy thế, Tiểu Cáp mừng quýnh, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Chị Nhược Nhược, cảm ơn chị!”

Lệ Lệ cũng rất vui, kéo Nhược Nhược, vừa đi vừa nói: “Vậy chúng ta đi mau thôi! Nếu đến muộn, bao nhiêu món ngon sẽ bị người khác ăn hết đấy.”

“Khoan đã!” Nhược Nhược bỗng gọi giật lại. Thấy hai người ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, cô liền cười nhạt giải thích: “Bụng tôi tự nhiên hơi khó chịu, hai người cứ đi đi. Tôi đến phòng y tế xem thế nào.”

Tiểu Cáp trong lòng ái ngại, ánh mắt buồn rười rượi. Lệ Lệ nhìn Tiểu Cáp, rồi lại quay sang Nhược Nhược. Cô biết rõ đau bụng chỉ là cái cớ, không muốn ăn cơm cùng Tiểu Cáp mới là sự thật. Cô hiểu rõ Nhược Nhược đang né tránh điều gì, cũng hiểu rõ Nhược Nhược lo lắng điều gì. Chơi với Nhược Nhược lâu như vậy rồi, trong lòng cô ấy nghĩ gì sao cô lại không hiểu.

Nhưng Tiểu Cáp thực sự rất đáng thương, cô không đành lòng. Hơn nữa, trước đây là cô khích Tiểu Cáp tỏ tình với Nhược Nhược, bây giờ mà cô khoanh tay làm ngơ thì thật thiếu nghĩa khí.

Nghĩ vậy, Lệ Lệ cười khì bá vai Nhược Nhược, nhẹ nhàng nói: “Bụng cậu khó chịu là vì đói thôi mà. Đi nào, ăn cơm xong là khỏi ngay.”

Là vậy sao? Tiểu Cáp mừng rỡ nhìn Nhược Nhược chờ đợi.

Nhược Nhược bị ánh mắt cậu ta làm cho mất cả tự nhiên, câu từ chối vì thế mà càng khó nói, đành cắn răng gật đầu.

Căng tin của trường được bố trí ở tầng một và tầng hai của khu ký túc xá. Tổng diện tích hơn tám trăm mét vuông, kê được hơn ba trăm chiếc bàn, đủ phục vụ hơn bảy trăm người cùng ăn một lúc.

Mỗi khi tới giờ ăn, căng tin lại đông nghẹt người. Lúc này đã quá giờ cao điểm, tuy vẫn khá đông nhưng ít nhất cũng không phải chen chúc.

Ba người họ ngồi quanh một chiếc bàn kê sát tường, người nào người nấy bưng suất cơm của mình ăn ngon lành.

Tuy mối quan hệ giữa Tiểu Cáp và Nhược Nhược hiện tại có hơi căng thẳng, nhưng nhờ Lệ Lệ ngồi cạnh pha trò, tếu táo nên bữa ăn cũng tạm gọi là ngon miệng.

Đúng lúc ba người đang ăn uống vui vẻ, sự xuất hiện của hai người khách không mời mà tới đã phá vỡ bầu không khí.

“Kìa! Nhược Nhược đấy à?” Một giọng nói lảnh lót vang lên.

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Nhược Nhược cứng đờ cả người. Lệ Lệ và Tiểu Cáp cũng ngẩng đầu nhìn người vừa nói.

Đứng cạnh bàn ăn của ba người không ai khác chính là hoa khôi Mạc Uyển Như và bạn trai cũ của Nhược Nhược, Hoàng Lạc Thiên.

Mạc Uyển Như vẫn yêu kiều như một đóa hoa. Mái tóc xoăn được cặp lại thành chiếc đuôi dài ở sau lưng. Chiếc áo cánh dơi ôm lấy eo khiến cô ta càng thêm điệu đà, màu đỏ tôn lên làn da trắng, mịn màng của cô ta.

Đứng bên cạnh cô ta, Hoàng Lạc Thiên vẫn mang dáng vẻ thư sinh, nho nhã như ngày nào, vận chiếc áo len trắng và quần bò đen. Hai người đi cạnh nhau thực sự chẳng ăn ý chút nào.

Thật ra, nhà trường nghiêm cấm học sinh yêu đương. Ai vi phạm sẽ bị kiểm điểm. Nhưng Mạc Uyển Như hoàn toàn không đếm xỉa tới quy định này, trước bàn dân thiên hạ cứ tự nhiên khoác tay Hoàng Lạc Thiên, như sợ người khác không biết quan hệ của hai người vậy, thậm chí cô ta còn dựa đầu vào vai Hoàng Lạc Thiên khiêu khích Nhược Nhược.

Không giống Mạc Uyển Như, Hoàng Lạc Thiên tỏ ra khá lúng túng, nhìn Nhược Nhược có chút áy náy, rõ ràng anh ta bị Mạc Uyển Như điều khiển.

Mạc Uyển Như, có phải cô ta bị bệnh không vậy? Cướp bạn trai của người ta rồi, lại còn cố ý khoe mẽ trước mặt người ta, cô ta không sợ sét đánh sao?

Lệ Lệ rủa thầm trong bụng, nhìn hai người hằn học, rồi lo lắng quay sang Nhược Nhược. Cô chỉ sợ Nhược Nhược sẽ vì hai kẻ không biết xấu hổ này mà mất kiềm chế.

Tiểu Cáp không hay biết gì về chuyện giữa Hoàng Lạc Thiên và Nhược Nhược. Cậu tò mò ngẩng đầu nhìn hai kẻ tới kiếm chuyện, rồi lại nhìn Nhược Nhược. Tuy cậu không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng từ khi hai người đó tới, không khí bỗng trở nên nặng nề.

Nhược Nhược hơi ngẩng lên liếc xéo Mạc Uyển Như, chăm chăm nhìn hai cánh tay họ quấn chặt lấy nhau.

Mạc Uyển Như hiểu được ánh mắt của Nhược Nhược, càng ôm chặt lấy cánh tay Hoàng Lạc Thiên, vẻ sung sướng, đắc ý.

Lệ Lệ cũng nhận ra điều này, im lặng chờ xem phản ứng của cô bạn.

Nhưng điều không ai ngờ tới là, Nhược Nhược chỉ nhìn cánh tay hai người đó chưa đầy một giây liền quay đi. Làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô cúi xuống, cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng thản nhiên nhai ngon lành.

Thái độ của Nhược Nhược khiến Mạc Uyển Như hoàn toàn bất ngờ. Cô ta ngẩn ra một lát, rồi nén giận không nổi bèn cố ý mỉa mai: “Nhược Nhược cùng các bạn ăn trưa đấy à? Thật là trùng hợp! Tớ và Thiên Thiên cũng tới đây ăn cơm. Ban đầu bọn tớ định tới Nhã Đằng Các ăn cơ, nhưng Thiên Thiên nói, hôm nay trời hơi lạnh, sợ tớ đi xa sẽ bị lạnh cho nên quyết định tới căng tin trong trường ăn.”

Mạc Uyển Như ôm chặt lấy cánh tay Hoàng Lạc Thiên, hạnh phúc nhìn người yêu. Lúc bốn mắt chạm nhau, Mạc Uyển Như cố ý để Nhược Nhược nhìn thấy, mỉm cười ngọt ngào với Hoàng Lạc Thiên.

Nhược Nhược vẫn làm như không thấy, tiếp tục ăn. Lệ Lệ thấy gai mắt không nhịn nổi bèn cao giọng mỉa lại: “Có mà không có tiền thì có.”

Nghe vậy, mặt Mạc Uyển Như lập tức biến sắc, nụ cười tắt ngấm.

Cô ta quay sang nhìn Lệ Lệ, thấy cũng hơi quen mặt. Nhìn kỹ từ trên xuống dưới, cuối cùng Mạc Uyển Như cũng nhận ra đó chính là cô bạn lần trước đã gặp ở lối vào chính của trường. Khi đó Nhược Nhược đang bị cô dồn đến chân tường, chính cô bạn này đã giải vây cho Nhược Nhược.

Mạc Uyển Như đoán chừng cô nàng Lệ Lệ này ắt hẳn là bạn thân của Nhược Nhược.

Thật không ngờ Nhược Nhược ngoại hình tầm thường như vậy mà lại có cô bạn xinh đẹp đến thế. Kể ra cô ta cũng thật may mắn. Nhưng không sao, hôm nay cô quyết phải làm tới cùng, dù là Thượng Đế cũng không cứu nổi Lâm Nhược Nhược.

Mạc Uyển Như cười lạnh, bỏ ngay nụ cười ngọt ngào ngụy tạo, nhìn Nhược Nhược lạnh lùng nói: “Nhược Nhược, sao bạn không nói gì thế? Không phải vẫn chưa hết đau buồn vì thất tình đấy chứ?”

Câu nói của Mạc Uyển Như tựa như một chất hóa học nhúng vào các dung dịch khác nhau, sẽ tạo ra những phản ứng hóa học khác nhau.

Hoàng Lạc Thiên đờ người như sực nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt hơi bối rối.

Lệ Lệ tức đến độ hai má đỏ ửng.

Tiểu Cáp chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nghe vậy thì giật mình ngạc nhiên, lập tức quay sang nhìn Nhược Nhược.

Căng tin dần dần trở nên im ắng, mọi người cố dỏng tai nghe tiếp câu chuyện.

Khác với phản ứng khá mạnh mẽ của mọi người xung quanh, là người trong cuộc nhưng Nhược Nhược lại tỏ ra khá bình tĩnh. Cánh tay đang gắp thức ăn của cô chỉ dừng lại giữa khoảng không một giây, nét mặt không hề thay đổi.

Cô tự hỏi chính mình. Tại sao cô lại không nói gì? Chẳng lẽ thực sự như Mạc Uyển Như nói, cô vẫn chưa hết đau buồn vì thất tình? Nếu thực sự là như vậy thì tại sao lúc nhìn Mạc Uyển Như hạnh phúc ôm lấy Hoàng Lạc Thiên cô lại không thấy đau khổ? Chẳng lẽ vì cô không muốn Tiểu Cáp hiểu lầm?

Bởi vì không muốn Tiểu Cáp hiểu lầm sao? Bởi vì... Tiểu Cáp?

Nghĩ tới đây, Nhược Nhược hốt hoảng, cúi gằm mặt, im lặng.

Mạc Uyển Như cho rằng Nhược Nhược bị cô nói trúng tim đen cho nên mới đau lòng không nói nên lời, liền cười vẻ đắc ý.

Lệ Lệ thấy bạn bị bắt nạt quá đáng, liền đứng phắt dậy, định phản kích nào ngờ bị Nhược Nhược ngăn lại.

Trước mặt mọi người, Nhược Nhược từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đắc ý của Mạc Uyển Như, cười nhạt nói: “Mạc Uyển Như, nếu bạn lo tôi cướp lại Hoàng Lạc Thiên từ tay bạn, thì bạn có thể yên tâm. Từ trước tới nay tôi không thích cố đấm ăn xôi, cũng không thích lãng phí thời gian và những gì không thuộc về mình.”

Bình tĩnh nói hết câu, Nhược Nhược thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Thì ra từ bỏ một thứ gì đó không đến nỗi khó khăn như cô từng nghĩ.

Mạc Uyển Như không thể ngờ Nhược Nhược có thể nói ra câu đó, cô ta sững sờ nhìn Nhược Nhược, sắc mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng bệch, nghẹn họng hồi lâu.

Thấy Mạc Uyển Như cứng họng, Lệ Lệ đắc ý cười nói: “Mạc Uyển Như à, bạn nghe rõ rồi chứ? Nhược Nhược nhà tôi không giống như bạn, không phải cô gái nào cũng thích đi cướp bạn trai của người khác. Đến kẻ ngốc còn biết nói đạo đức, biết cướp bạn trai của người khác là thất đức. Mạc Uyển Như à, nếu nói về đạo đức thì bạn không bằng một tên ngốc.”

“Cô nói cái gì?”

Mạc Uyển Như tức quá, xông lên định nắm cổ áo Lệ Lệ, nhưng Hoàng Lạc Thiên đã kịp ngăn lại.

“Tiểu Như, thức ăn ở đây không ngon bằng Nhã Đằng Các đâu, chúng mình tới đó ăn đi. Anh sẽ bảo bác Triệu lái xe tới đón, được chứ?”

“Hoàng Lạc Thiên, anh cút ra cho tôi.”

Mạc Uyển Như đẩy anh ta ra, lồng lộn mắng nhiếc: “Những người đàn ông khác trong trường hợp này sẽ trút giận thay cho bạn gái, còn anh? Ngoài việc đứng trơ ra đó, anh còn làm được tích sự gì? Anh đúng là đồ phế thải!”

Nghe Hoàng Lạc Thiên bị Mạc Uyển Như mắng là đồ phế thải, Nhược Nhược ngạc nhiên nhìn anh ta, hai má anh ta đỏ ửng, anh ta lúng túng cười trừ. Nhược Nhược thực sự không dám tin vào mắt mình.

Người con trai trước mặt cô chính là Hoàng Lạc Thiên kiêu ngạo ngày nào sao?

Trước đây, anh ta kém học sinh đứng đầu trong bài kiểm tra định kỳ đúng một điểm mà thức liền một tháng trời cho tới bài kiểm tra sau điểm anh ta cao hơn người đứng thứ hai hai mươi điểm mới thấy hả lòng. Vậy mà bây giờ, bị bạn gái mắng là đồ phế thải trước mặt bao nhiêu người, anh ta chỉ biết cắn răng cười trừ.

Chỉ mới có một tháng mà anh thay đổi như vậy sao?

“Các người đang làm gì vậy? Trước mặt tôi mà dám liếc mắt đưa tình với nhau sao? Các người coi tôi chết rồi hả?” Mạc Uyển Như hầm hầm chắn giữa hai người, đẩy Nhược Nhược thật mạnh.

Nhược Nhược không đề phòng, loạng choạng mấy bước. Cũng may Tiểu Cáp nhanh nhẹn giơ tay đỡ nên cô mới không ngã.

Lệ Lệ lo lắng hỏi: “Nhược Nhược, cậu không sao chứ?” Nhược Nhược vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười trấn an.

Lệ Lệ quan sát kỹ để chắc chắn Nhược Nhược không sao mới tức giận quay sang Mạc Uyển Như, quát: “Này! Cô điên rồi à? Nhược Nhược nhà tôi làm gì cô, tại sao lại đẩy cô ấy?”

“Cô mới là đồ điên!” Mạc Uyển Như nắm chặt hai tay, quát vào mặt Lệ Lệ: “Nếu cô ta không liếc mắt đưa tình với bạn trai tôi, việc gì tôi phải đẩy cô ta?”

Nói tới đây, Mạc Uyển Như liếc nhìn Nhược Nhược, mỉa mai: “Lâm Nhược Nhược, thật không ngờ cô nói dối mà không biết xấu hổ. Vừa rồi còn nói gì mà không thích cố đấm ăn xôi, cuối cùng thì sao? Nói còn chưa ráo bọt mép đã đứng trước mặt tôi mà dụ dỗ bạn trai tôi. Rõ ràng cô không thể quên nổi Thiên Thiên nhà tôi.”

Nhược Nhược cau mày định cãi lại, nhưng Lệ Lệ đã nhanh hơn. Cô đứng chắn trước mặt Nhược Nhược, liếc xéo Mạc Uyển Như, nói: “Mạc Uyển Như, cô tưởng ai cũng không biết xấu hổ như cô chắc?”

“Chị Lệ Lệ nói đúng, Nhược Nhược không phải người như thế.”

Tiểu Cáp cũng chắn trước mặt Nhược Nhược, nói lớn.

Mạc Uyển Như cười lạnh, chỉ vào mặt Nhược Nhược nói: “Nếu cô ta không phải hạng người đó, thì tại sao trước mặt bao nhiêu người lại liếc mắt đưa tình với Thiên Thiên nhà tôi? Nếu cô ta không phải hạng người đó, thì tại sao không thể quên được Thiên Thiên?”

“Cô nói Nhược Nhược nhà tôi không quên được Hoàng Lạc Thiên? Ha ha ha...”

Lệ Lệ ngửa cổ cười lớn.

Sau đó cô nhìn sang Hoàng Lạc Thiên, mỉa mai: “Cô tưởng rằng trên thế giới chỉ có mỗi Hoàng Lạc Thiên là con trai chắc? Nhược Nhược nhà tôi xinh đẹp thế này, cần gì phải nhớ nhung loại người có mới nới cũ như Hoàng Lạc Thiên.”

Nói xong, Lệ Lệ chỉ vào Tiểu Cáp, đắc ý nói: “Nhìn cho kỹ đi, cậu ta chính là người yêu mới của Nhược Nhược, Lâm Tiểu Cáp!”

Cái gì?

Tiểu Cáp là người yêu mới của Nhược Nhược?

Nhược Nhược nghe thấy Lệ Lệ thốt ra câu động trời đó, sững sờ, đứng ngây ra nhìn cô bạn chí cốt.

Cô biết Lệ Lệ nói như vậy là vì muốn trút giận giúp cô, nhưng đùa như vậy là hơi quá rồi.

Tiểu Cáp nghe vậy, nếu mà hiểu lầm thì phiền to! Nghĩ vậy, Nhược Nhược vội vã xông lên trước lườm Lệ Lệ, ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

Đáng tiếc Lệ Lệ chẳng thèm đoái hoài gì.

Lệ Lệ vỗ vai anh chàng Tiểu Cáp cũng đang thẫn thờ vì bất ngờ, tiếp tục khoe khoang với Mạc Uyển Như: “Thế nào? Bạn trai mới của Nhược Nhược nhà tôi đẹp trai hơn Thiên Thiên nhà cô chứ? Xét về ngoại hình, chắc chắn ai cũng phải công nhận Tiểu Cáp đẹp trai hơn Hoàng Lạc Thiên nhiều. Xét về thành tích học tập cũng hơn hẳn. Xét về con người, từ khi Tiểu Cáp chuyển tới trường De La học, chẳng có nam sinh nào dám tự xưng là “hot boy”. Cô thấy đấy, Nhược Nhược nhà tôi đã có một người tốt như Tiểu Cáp rồi, cần gì phải lưu luyến tên Hoàng Lạc Thiên có mới nới cũ cơ chứ.”

“Cô!” Mạc Uyển Như tức nổ đom đóm mắt, hai tay càng nắm chặt, xông lên một bước.

Hoàng Lạc Thiên vội vã cản cô ta lại, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Như, bỏ đi, chúng ta không chấp bọn họ. Đi thôi!”

Mạc Uyển Như nén giận. Cô tức đến tím tái mặt mày, trống ngực đập thình thịch. Liếc nhìn bộ mặt làm hòa của Hoàng Lạc Thiên, cô càng giận dữ.

Cuối cùng, cô vùng khỏi cánh tay anh ta, quay lại hằn học nhìn Nhược Nhược một cái rồi bỏ đi.

Hoàng Lạc Thiên mỉm cười với ba người tỏ ý xin lỗi, rồi cuống quýt đuổi theo Mạc Uyển Như.

Nhược Nhược nhìn theo Hoàng Lạc Thiên, lắc đầu than thở: “Từ sau khi yêu Mạc Uyển Như, anh ta đã thay đổi quá nhiều.”

Thấy Hoàng Lạc Thiên lóc cóc đuổi theo Mạc Uyển Như, Lệ Lệ cũng lấy làm tiếc nuối: “Đường đường là một anh chàng tuấn tú, thế mà chỉ vì một cô gái lại tự biến mình trở thành như vậy. Đúng là đáng tiếc.”

“Anh ta vốn rất kiêu ngạo, lại chỉ vì một cô gái mà thay đổi đến mức như vậy, tôi nghĩ, chắc anh ta phải yêu Mạc Uyển Như nhiều lắm.”

Nhược Nhược nhìn ra cửa chính của căng tin, bóng dáng Hoàng Lạc Thiên và Mạc Uyển Như đã khuất hẳn.

“Hai người đang nói về đôi lúc nãy hả? Anh chàng đó là bạn trai cũ của Nhược Nhược sao?” Tiểu Cáp hỏi, đứng ló lấp phía sau Nhược Nhược, hào hứng nói. “Nhược Nhược, bạn trai mới của chị là em đúng không?”

Nhược Nhược không biết nói sao, chầm chậm quay đi, tình cờ chạm phải ánh mắt ngây ngô đang tràn trề hy vọng của Tiểu Cáp.

Đáng đời! Sao tự dưng lại quên mất phiền phức lớn vẫn còn đợi cô ở phía sau?

Nhược Nhược vỗ trán vẻ lo lắng, nhìn Lệ Lệ cầu cứu.

Lệ Lệ nhìn cô bạn đang khẩn thiết cầu cứu, lại quay sang anh chàng Tiểu Cáp đang hồi hộp đợi chờ. Sau một hồi cân nhắc lợi hại, cô cười khan với bạn, từ từ lùi lại phía sau, nói: “Nhược Nhược, chuyện này... Tớ bận chút việc, cậu với Tiểu Cáp cứ từ từ mà ăn. Bye bye!”

Nói đoạn, Lệ Lệ phóng ra cửa lớn như tên bắn. “Này! Triệu Lệ Lệ!” Nhược Nhược tức giận nhìn theo bóng cô bạn, muốn co giò đuổi theo nhưng bị Tiểu Cáp lôi lại.

“Chị Nhược Nhược, chị đừng đi vội, em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi chị.”

Nhược Nhược quay lại nhìn cậu ta, miệng méo xệch, khóc không thành tiếng. Lệ Lệ cũng thật là... Nói đi là đi ngay, bỏ lại bãi chiến trường, bảo cô phải thu dọn sao đây?

So với Nhược Nhược, Mạc Uyển Như còn thê thảm hơn nhiều.

Sau khi bị Lệ Lệ nói cho một trận té tát trong căng tin, Mạc Uyển Như ôm uất giận, chạy một mạch từ căng tin tới chòi nghỉ vắng người ở quả núi sau trường học, tới lúc thở không ra hơi nữa cô mới chịu dừng lại.

Hoàng Lạc Thiên lo lắng vô cùng, một mạch đuổi theo cô cho tới khi thấy cô dừng lại.

“Anh chạy theo tôi làm gì?” Mạc Uyển Như thở dốc, ánh mắt sắc lạnh lườm anh, hậm hực trách móc: “Hay anh thấy tôi mất mặt như thế vẫn còn chưa đủ nên chạy theo để cười nhạo tôi?”

“Tiểu Như, sao em lại nghĩ thế? Anh yêu em nhiều thế nào, em phải biết chứ?” Hoàng Lạc Thiên ôm lấy vai Mạc Uyển Như, đắm đuối nhìn cô, dịu dàng vỗ về: “Em đừng tức giận nữa, nếu em không thích anh với Nhược Nhược nói chuyện thì lần sau anh sẽ không nói nữa.”

Mạc Uyển Như liếc xéo anh ta, rồi vùng vằng đẩy anh ta ra: “Cút đi! Anh chẳng hiểu gì hết.”

“Tiểu Như, em đừng như vậy.”

Hoàng Lạc Thiên kiên nhẫn, lại ôm lấy vai cô ta, nhưng một lần nữa lại bị cô ta hất ra.

“Anh cút đi! Đồ phế thải như anh, tôi ghét anh! Anh hoàn toàn không hiểu tôi muốn gì.”

Mạc Uyển Như gào vào mặt Hoàng Lạc Thiên như phát điên.

Hoàng Lạc Thiên không thể chịu đựng thêm được nữa, bao nhiêu uất giận kìm nén bấy lâu phút chốc phát tiết: “Đúng thế! Tôi không hiểu! Tôi không hiểu nổi tại sao lại thích cô đến vậy. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể vì cô mà sẵn sàng vứt bỏ cả sĩ diện, sự tự tin của mình. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại vì cô mà biến thành con người như bây giờ.”

“Anh không vừa lòng chứ gì?” Mạc Uyển Như tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Lạc Thiên, rồi nghiến răng ken két, hằn học nói: “Được lắm! Nếu anh không chịu đựng được, vậy chúng ta chia tay.”

Hoàng Lạc Thiên nghe như sét đánh ngang tai, đứng ngây người, hồi lâu mới khẽ thốt lên: “Em nói là... chia tay?”

“Đúng thế!” Mạc Uyển Như ngẩng cao đầu, không vương vấn nói: “Tôi đã chán ngấy anh rồi. Chúng ta chia tay thôi.”

“Tiểu Như, đừng như thế. Anh thực sự rất yêu em.”

Hoàng Lạc Thiên hoảng loạn, cuống cuồng nắm lấy tay Mạc Uyển Như, van nài: “Nếu vì lúc nãy anh nóng giận, cho anh xin lỗi. Nhưng em đừng nói chia tay được không?”

Mạc Uyển Như tuyệt tình rút tay ra: “Cút đi! Tôi không yêu anh. Trước đây tôi đến với anh, chẳng qua là vì tôi muốn cho Lâm Nhược Nhược nếm thử cảm giác bị đá là thế nào. Bây giờ anh không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, chúng ta chấm dứt tại đây.”

Hoàng Lạc Thiên đờ đẫn nhìn Mạc Uyển Như, giọng nói cũng run lập bập: “Tiểu Như, em nói vậy... là thế nào?”

“Thôi được! Nghĩ tới chút tình cảm trong thời gian qua, dù sao chúng ta cũng chia tay rồi, tôi sẽ nói rõ cho anh nghe. Ba năm trước, anh trai tôi tỏ tình với Nhược Nhược nhưng cô ta lại chẳng biết điều mà cự tuyệt anh ấy, hại anh ấy mất mặt trước bạn bè. Cho nên tôi mới cướp anh từ tay Nhược Nhược, không phải vì tôi yêu anh, chỉ là lợi dụng anh để trả thù Nhược Nhược thôi. Tôi muốn cho cô ta nếm thử mùi vị bị bỏ rơi là thế nào. Nhưng bây giờ cô ta không còn yêu anh, tôi không thể lợi dụng anh để trả thù nữa. Cho nên anh đã hết giá trị lợi dụng.”

“Mạc Uyển Như! Tại sao cô lại độc ác như vậy?” Hoàng Lạc Thiên đau đớn, tay nắm chặt lại.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng người mà anh yêu thương tha thiết lại độc ác đến như vậy. Càng không ngờ người anh yêu lại chưa bao giờ yêu anh.

Sự thật này quả thật là một cú sốc lớn đối với anh, còn nặng nề hơn cả việc anh mất đi lòng tự trọng và sĩ diện. Anh thực sự rất thích Mạc Uyển Như. Không, phải nói là yêu mới đúng.

Bởi quá yêu nên quá đau đớn.

Có lẽ phải mất một thời gian dài vết thương trong lòng anh mới dần lành lại.

Mạc Uyển Như lạnh lùng trước vẻ đau khổ, tuyệt vọng của anh, nói: “Hoàng Lạc Thiên, không phải tôi cố ý muốn làm anh tổn thương, muốn trách thì phải trách số anh đen đủi, ai bảo anh quen Lâm Nhược Nhược, lại còn là bạn trai của cô ta nữa. Từ bé tới giờ, ngoài Lâm Nhược Nhược, chưa kẻ nào dám đối đầu với tôi. Kẻ nào dám chống đối tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

“Cho nên, vừa rồi thấy Nhược Nhược và mấy người vào căng tin, cô mới cố tình tới gây sự?” Hoàng Lạc Thiên nhìn Mạc Uyển Như đầy oán hận.

Mạc Uyển Như vẫn bình thản nhìn thẳng vào anh, khiêu khích vặn lại: “Đúng là tôi cố ý đấy. Sao nào?”

Đúng vậy! Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Sợ lạnh không tới Nhã Đằng Các chỉ là cái cớ, cô tới căng tin chẳng qua là để gây sự với Nhược Nhược.

Nhưng Mạc Uyển Như không ngờ rằng, cô chưa kịp làm Nhược Nhược mất mặt thì đã bị mấy người họ cho một trận bẽ bàng, cục tức này cô nuốt không trôi.

“Tình yêu không thể miễn cưỡng, Nhược Nhược cự tuyệt ai là quyền của cô ấy. Tiểu Như, cô làm vậy là sai rồi.”

“Tôi không cần biết điều đó. Tôi chỉ biết cô ta cự tuyệt anh trai tôi là sai. Tôi tuyệt đối không tha cho cô ta.”

Mạc Uyển Như trợn mắt. “Món nợ hôm nay, tôi sẽ tìm cơ hội bắt cô ta trả gấp đôi.”

“Ai nói xấu sau lưng tôi vậy không biết?” Nhược Nhược hắt xì liền hai cái.

“Chị Nhược Nhược, chị bị cảm à?” Tiểu Cáp ngồi đối diện cô, ân cần hỏi han.

Nhược Nhược lờ đờ nhìn cậu ta, cười khó coi hơn cả mếu, nói: “Không đâu, chúng ta nói tiếp đi. Chuyện vừa rồi Lệ Lệ nói, cậu chớ có để ý. Lệ Lệ muốn chọc tức Mạc Uyển Như nên mới nói vậy...”

Từ lúc Lệ Lệ buông ra câu bất chấp hậu quả đó, Nhược Nhược và Tiểu Cáp đã ngồi ở đây rất lâu chỉ để nói về chuyện này.

Mọi người đã về hết, nhìn quanh chỉ còn lại hai người và nhân viên phục vụ.

Dù Nhược Nhược có nói thế nào, Tiểu Cáp vẫn khăng khăng bảo vệ ý của mình.

“Không!” Tiểu Cáp cắt ngang lời Nhược Nhược, cố chấp nói: “Em biết câu nói đó là thật. Em biết chị thích em, chỉ vì chị xấu hổ không muốn tự nói ra nên mới nhờ Lệ Lệ nói hộ.”

Sao cậu ta ngang bướng thế nhỉ? Cô đã giải thích nửa ngày trời mà cậu ta vẫn không chịu hiểu. Nhược Nhược vò đầu bứt tai, mũi lại ngứa ngáy liền hắt xì.

“Chị Nhược Nhược, chắc chắn chị bị ốm rồi, để em đi mua thuốc cho chị, chị ngồi đây đợi em một lát nhé!”

Nhìn phần cơm đã nguội ngắt trên bàn, những dãy bàn ăn không còn lấy một bóng người, cô lao công thì đang cầm cây lau nhà đứng từ xa nhìn hai người, Nhược Nhược liền lắc đầu nói với Tiểu Cáp: “Không cần đâu, tôi không bị ốm. Chúng ta nói chuyện chính đi. Về vấn đề bạn trai mới của tôi...”

Trong hoàn cảnh thế này, làm sao cô dám ngồi một mình ở đây mà đợi Tiểu Cáp đi mua thuốc.

Phải nói rõ ràng với Tiểu Cáp trước rồi còn mau chóng rời khỏi đây.

Nếu hai người còn tiếp tục cản trở mấy cô lao công lau dọn căng tin, nói không chừng họ sẽ đập cả cây lau nhà vào đầu cô mất.

Hôm đó, Nhược Nhược nói với Tiểu Cáp rất nhiều, uống tới năm, sáu cốc nước, dùng mọi kỹ năng thuyết phục mới miễn cưỡng khiến Tiểu Cáp bướng bỉnh tin rằng, câu nói của Lệ Lệ chỉ là để chọc tức Mạc Uyển Như chứ hoàn toàn không có ý gì khác.

Nhưng nhờ có chuyện này mà mối quan hệ của hai người không còn căng thẳng nữa.

Tuy họ không thân thiết như trước khi Tiểu Cáp tỏ tình, nhưng cũng đỡ hơn nhiều. Ít nhất Nhược Nhược không suốt ngày tránh mặt Tiểu Cáp nữa.

Nhược Nhược ngỡ rằng mọi chuyện tới đây là kết thúc. Không ngờ kịch hay vẫn đợi cô ở phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.