Hoắc Hữu Thanh lập tức rời khỏi quán cà phê Internet, song trước khi y kịp đi xa thì Cung Lang đã đuổi theo và nắm lấy tay y.
"Hữu Hữu, để tớ đưa cậu về nhé", Cung Lang nói rất nhanh, như sợ Hoắc Hữu Thanh sẽ từ chối: "Hôm nay tài xế của cậu không đưa cậu đến, tớ dẫn cậu đi chơi, giờ cậu về một mình tớ rất lo, để tớ đưa cậu về nhé?"
Hoắc Hữu Thanh im lặng một lúc, rồi vẫn rút tay về: "Không cần đâu."
"Tại sao? Này... Hữu Hữu, tớ có làm gì đâu chứ, tại sao đột nhiên cậu lại giận tớ, còn không muốn tớ đưa về nhà nữa", mặt mày Cung Lang ỉu xìu, cậu tủi thân.
Ngay lúc này, một Cung Lang khác đang hiện lên trong đầu Hoắc Hữu Thanh.
Một Cung Lang lớn hơn Cung Lang hiện tại mấy tuổi với vẻ mặt tức giận, chửi bới và đánh y.
Lúc này đây đầu óc của y rất hỗn loạn, một giây trước y còn ở trong bệnh viện, nhưng giây tiếp theo lại xuất hiện ở ghế lô trong quán cà phê Internet, không chỉ vậy, Cung Lang cũng thay đổi.
Vốn dĩ y đã gần như chấp nhận sự thật rằng mình bị mất trí nhớ, nhưng đột nhiên y lại quay trở về chín năm trước.
Chẳng lẽ là mơ?
Hay y điên rồi?
Hoắc Hữu Thanh muốn ở một mình để bình tĩnh lại, với lại cho dù bây giờ y có ở với người khác thì người này không thể là Cung Lang.
Thế nên, y lắc đầu với Cung Lang: "Tớ muốn tự về nhà."
Cung Lang mím chặt môi, cậu không nói gì cũng không rời đi, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh không muốn giằng co với Cung Lang nên y xoay người đi trước.
Y gọi điện thoại cho tài xế nhà mình, sau đó ngồi trên chiếc ghế dài chờ người đến.
Trong lúc chờ đợi, bỗng Hoắc Hữu Thanh nghe thấy có người gọi mình.
Y ngẩng đầu lên, người đó là Cừu Vấn Phỉ.
Người thứ hai y nhìn thấy trong bệnh viện cũng là bạn cùng phòng đại học của mình.
Hình như Cừu Vấn Phỉ vừa đi ra từ siêu thị, cậu ta cầm túi nilon lớn và đang đi về phía y.
Đúng lúc này, Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy xe nhà mình. Y không đáp lại Cừu Vấn Phỉ, bước thẳng lên xe dưới ánh mắt dõi theo của đối phương
Bước chân của Cừu Vấn Phỉ đang đi về phía này thì dừng lại.
Hoắc Hữu Thanh không muốn nhìn lại, y mệt mỏi dựa vào ghế, rồi kêu tài xế đưa mình về nhà. Tiếng chuông điện thoại trong túi y đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Cung Lang, cậu bảo y nhớ gửi tin nhắn cho mình sau khi về nhà an toàn.
Ngón tay của Hoắc Hữu Thanh dừng lại trên màn hình trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời.
Về nhà một hồi lâu, Hoắc Hữu Thanh mới lấy lại tinh thần. Trên lịch cho thấy hôm nay là thứ bảy và chiều mai phải quay về trường học.
—
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Hoắc Hữu Thanh phải làm sau khi thức dậy là đi vào phòng tắm và soi gương, vẫn là y năm 18 tuổi chứ không phải 27 tuổi.
Vậy chắc là mơ nhỉ, nhưng giấc mơ này quá chân thực.
Y trở lại trường vào buổi chiều, y khó tránh khỏi việc phải gặp Cừu Vấn Phỉ.
Khi Hoắc Hữu Thanh đến ký túc xá, trong ký túc xá đã có bốn người. Ký túc xá của bọn họ là một phòng sáu người, ba người ở nơi khác, còn lại là người địa phương.
Trưởng phòng ló đầu lên sau máy tính, chào hỏi Hoắc Hữu Thanh: "Tiểu Hoắc, cậu về rồi hả? Lạ quá, sao Cung Lang không đưa cậu sang đây?"
Lúc cậu ta nói, Cừu Vấn Phỉ đang đứng chỗ bồn rửa liền ngước mắt nhìn qua.
Vẻ mặt của Hoắc Hữu Thanh vẫn như thường, y đặt cặp sách lên bàn: "Tôi tự đến."
Y không giải thích gì, thật ra Cung Lang nói muốn về trường cùng với y, nhưng y từ chối.
Cung Lang và y quen biết nhau từ khi học cấp 2, sau đó Cung Lang vẫn luôn học cùng trường với y, đến đại học cũng vậy, người ngoài thường nói hai người bọn họ như hình với bóng, chính xác mà nói thì Cung Lang luôn vây quanh Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh để túi xuống rồi đi đến bồn rửa tay. Y rửa tay giữa chừng thì cánh tay y chạm vào một cơ thể nóng bừng: "Hôm qua cậu nhìn thấy tôi đúng không? Sao cậu lại phớt lờ tôi, Hữu Thanh."
Hoắc Hữu Thanh cụp mắt xuống, y chưa biết nên trả lời thế nào, nhưng cơ thể lại phản ứng trước, y né sang một bên.
Đôi mắt của Cừu Vấn Phỉ tối sầm lại, cậu ta không nói gì thêm, chỉ chủ động lấy khăn giấy lau tay cho Hoắc Hữu Thanh, cậu ta chưa kịp lau lượt nữa thì cái tay kia đã trượt đi như cá.
"Tôi tự làm được", Hoắc Hữu Thanh vẫn cụp mắt rời đi mà không nhìn mặt Cừu Vấn Phỉ.
Không bao lâu, mọi người đã trở lại ký túc xá, bọn họ chuẩn bị đến căn tin ăn cơm tối, Hoắc Hữu Thanh nói mình không đói bụng nên y không đi cùng.
Trong ký túc xá không người, một mình y nằm trên bàn ngơ ngác.
Hoắc Hữu Thanh vẫn đang nghĩ về giấc mơ đó.
Y chăm chú đến nỗi không nghe thấy cả tiếng bước chân, mãi đến khi thoáng thấy bóng người đến, y mới nhận ra có người vào ký túc xá. Y ngồi thẳng dậy, đối diện với Cung Lang.
Trong mắt Cung Lang đầy tơ máu, dường như cậu không ngủ cả đêm, cậu ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Hữu Thanh, đó là một tư thế thấp hèn: "Hữu Hữu, cậu đừng không đếm xỉa đến tớ mà, tớ không nên dẫn cậu đến quán cà phê Internet, tớ thật sự... Tớ thật ngu ngốc, bọn họ nói quán cà phê Internet rất sôi động, có không khí chơi game hơn, tớ quên mất là cậu không thích những nơi đó, lần sau tớ sẽ không dẫn cậu đi nữa. Cậu đừng giận tớ nữa, không thì đánh tớ đi? Cậu đánh tớ mấy cái, đánh nặng hay đánh bao nhiêu cũng được, chỉ cần cậu để ý đến tớ thôi."
Cậu nắm lấy tay Hoắc Hữu Thanh rồi tự tát vào mặt mình, cậu mới tát một cái thì đã thấy Hoắc Hữu Thanh cau mày và muốn rút tay về.
Cung Lang đột nhiên siết chặt tay, không cho Hoắc Hữu Thanh rút tay lại: "Hữu Hữu, tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ được không?"
Hoắc Hữu Thanh cau chặt mày, lại từ từ thả lỏng: "Tớ... Tớ không giận cậu chuyện quán cà phê Internet."
"Vậy thì vì sao?", Cung Lang hỏi.
Hoắc Hữu Thanh có hơi mờ mịt: "Hình như tớ đã mơ một giấc mơ, tôi, tớ mơ..."
"Hả?"
"Tớ mơ cậu đánh tớ, còn..."
Hoắc Hữu Thanh chưa kịp nói hết câu thì Cung Lang đã bật cười nhìn y: "Sao tớ lại đánh cậu được chứ? Cả đời này tớ cũng sẽ không đánh cậu. Vì một giấc mơ ở quán cà phê Internet mà cậu giận tớ sao, Hữu Hữu, cậu vô lý quá đi, báo hại tớ bực bội suốt hai ngày nay."
Giọng nói của cậu không chỉ khàn đặc mà hành động cũng chậm chạp hơn.
Cung Lang nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay của Hoắc Hữu Thanh, lông mi rũ xuống cố gắng che giấu dục vọ.ng.
Hoắc Hữu Thanh bị lời nói của Cung Lang làm phân tâm, khi y hoàn hồn lại thì nhanh chóng rút tay về. Y lấy khăn giấy ướt trên bàn lau lòng bàn tay mấy lần, "Cậu đừng hôn tay tớ, giấc mơ đó rất chân thực."
"Dù có thật đến đâu thì cũng chỉ là mơ thôi", Cung Lang vẫn còn ngồi xổm, cậu đã vui hơn lúc nãy rất nhiều: "Chưa ăn cơm tối phải không, tớ nhớ lần trước cậu rất thích món điểm tâm ở nhà hàng Pháp, đi ăn một chút nhé?"
Hoắc Hữu Thanh hơi do dự, y sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng y không thể làm sứt mẻ mối quan hệ của mình với Cung Lang chỉ vì một giấc mơ.
—
Khi Cung Lang đưa y về thì đã mười giờ tối.
Hoắc Hữu Thanh chào các bạn cùng phòng, rồi đi tắm, lên giường ngủ. Trước khi ngủ, Cừu Vấn Phỉ đến cạnh giường y rồi hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì? Buổi sáng tôi chạy bộ xong thì mang về cho cậu."
Có bạn cùng phòng khác nghe được cũng ồn ào nói mình muốn ăn gì.
Cừu Vấn Phỉ không đáp lại, cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Hữu Thanh vừa mới tắm xong.
Hoắc Hữu Thanh ngại nóng, đồ ngủ của y là quần đùi và áo ngắn tay. Lúc này y đang nằm trên giường nên cẳng chân cân xứng lộ ra. Bộ đồ bằng tơ tằm thật, nó làm nền cho làn da trắng tuyết, trông rất chói mắt.
Người bị nhìn chằm chằm ê một tiếng, y nghiêng đầu nói: "Không cần đâu, Cung Lang nói sáng mai sẽ mang bữa sáng cho tôi rồi."
Khóe miệng Cừu Vấn Phỉ căng chặt, cố nén vẻ không hài lòng trong mắt: "Được rồi, đi ngủ sớm đi."
—
Lúc tỉnh dậy, Hoắc Hữu Thanh vẫn còn hơi buồn ngủ, y muốn xuống giường đi vào nhà vệ sinh, nhưng thứ đập vào mắt y không phải là cảnh vật của ký túc xá, mà là bệnh viện, và người anh họ với đôi mắt đỏ hoe.
Anh họ nhìn y đã tỉnh, anh gần như lập tức chạy tới: "Đầu em còn đau không? Có nghe anh họ nói gì không? Tên súc sinh Cung Lang kia thật sự muốn giết em luôn à, suýt chút nữa giết em ở trong bệnh viện vẫn chưa đủ, anh vừa đi nó lại đến đây... Làm hại anh ban đầu còn cảm thấy nó rất tốt, ngoài việc cứ dính em mãi..."