Người phục vụ trong quán cà phê nghe thấy động tĩnh liền bước tới nhanh hơn. Anh ta vừa nói xin lỗi vừa đưa khăn giấy nhưng Cung Lang không nhận lòng tốt này. Cậu cau mày không giấu được cơn tức giận, cậu tức tối với người phục vụ và quát người ta ra ngoài.
Cậu lấy khăn tay trong túi ra, lau vết cà phê trên mặt rồi nhìn Hoắc Hữu Thanh như một con sói hung ác.
Hoắc Hữu Thanh không một chút sợ sệt, y bình tĩnh ngồi xuống và áy náy nói lời xin lỗi với người phục vụ vô tội bị liên lụy: "Rất xin lỗi. Làm phiền cậu dọn dẹp chỗ này một chút nhé."
Người phục vụ cũng tình cờ nghe được cuộc nói chuyện trước đó, người bị tạt cà phê dường như đã cố tình che giấu xu hướng tính dục của mình khiến bạn gái bên cạnh tức giận. Bây giờ nhìn cách xử sự của cậu ta với người đối diện thì càng cảm thấy cậu ta rất đáng bị tạt ly cà phê đó.
Người phục vụ vội vàng đi tới. Lúc dọn bàn, cậu ta còn nhỏ giọng hỏi Hoắc Hữu Thanh: "Thưa ngài, ngài có cần giúp đỡ không?"
Dù chỉ thì thầm nhưng mọi người có mặt đều có thể nghe rõ.
Khớp ngón tay của Cung Lang kêu răng rắc khiến người phục vụ trông cậu càng giống như một phần tử nguy hiểm hơn. Hoắc Hữu Thanh hơi ngớ ra sau đó mới hiểu ý của người phục vụ. Y mỉm cười nhìn Cung Lang và lắc đầu nói với người phục vụ rằng tạm thời mình không cần giúp đỡ.
Kiểu thái độ kia hoàn toàn là muốn chế nhạo Cung Lang, còn Cung Lang lại ngẩn ra. Đã lâu lắm rồi cậu mới thấy Hoắc Hữu Thanh để lộ biểu cảm thoải mái như vậy với mình.
Đợi đến khi người phục vụ đi rồi, Cung Lang làm thinh ngồi xuống đối diện với Hoắc Hữu Thanh, vết cà phê trên mặt cậu gần như đã lau sạch, nhưng vết trên quần áo lại rất khó lau, trông cậu rất nhếch nhác.
"Cậu có ý gì?" Cung Lang trả đũa. Cậu gõ ngón tay xuống mặt bàn hai lần: "Ban đầu sao tôi không biết cậu bỉ ổi vậy nhỉ?"
Trong mắt người ngoài, Hoắc Hữu Thanh không có một chút phản ứng nào với Cung Lang. Y vẫn im lặng với vẻ mặt vô cảm. Cung Lang đợi một hồi thì lửa giận càng lúc càng lớn, đột nhiên cậu nghe thấy Hoắc Hữu Thanh nói.
"Chỗ này có camera."
Cậu vô thức nhìn theo tầm nhìn của đối phương đến góc trên bên trái. Có một camera màu đen sáng đèn đỏ chĩa về phía góc này. Cậu chớp mắt rồi nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ động thủ với cậu ở chỗ này?"
Hoắc Hữu Thanh không đáp lại, nhưng có thể thấy được sự mỉa mai vô cùng rõ ràng của y. Tức thì, Cung Lang chợt giật mình. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nói ra những lời cực kỳ cay nghiệt: "Ôi thôi, đánh cậu tôi còn ngại bẩn ấy. Cậu đừng quên cậu đã làm những gì."
Từng câu từng chữ đều chỉ vào những sai lầm của Hoắc Hữu Thanh, nhưng Hoắc Hữu Thanh chỉ cảm thấy thật nực cười. Trong thời gian mình bị Đới Diệc Tân cư.ỡng bức, vì tôn nghiêm nên y không nói ra tình hình của mình.
Mà có nói thì nói thế nào? Nói rằng mình bị người ta cưỡ.ng bức? Liệu họ có tin không? Đới Diệc Tân làm giả một số lượng lớn hình ảnh và video để làm bằng chứng, còn y chỉ có một cái miệng.
Lúc này tâm trạng tốt của Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn bị phá hủy. Y vốn chỉ muốn làm người xa lạ với Cung Lang, nhưng đối phương lại không muốn thì cũng chẳng thể trách y được.
"Ồ. Sao mà tôi quên được? Mà này, cậu đã không gặp Đới Nguyên bao lâu rồi?" Hoắc Hữu Thanh vẫn ung dung nhìn đối phương. Y thấy sắc mặt Cung Lang chợt thay đổi, liền mở khóa di động trên bàn: "Chắc là lâu lắm rồi nhỉ. Cậu có muốn tôi liên lạc giúp cậu không?"
"Hoắc Hữu Thanh!"
Bỏ qua tiếng thét giận của Cung Lang, y mở nhật ký cuộc gọi, bấm gọi cho liên lạc hiện lên đầu tiên.
Bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng lại nghe được giọng nói buồn ngủ của người kia, chắc là Đới Diệc Tân đang ngủ.
"Hữu Hữu."
Đối phương chỉ nói hai chữ nhưng sắc mặt Cung Lang đã trở nên vô cùng khó coi. Hoắc Hữu Thanh tự nhiên mở loa ngoài, vừa thưởng thức biểu cảm của Cung Lang vừa nói chuyện điện thoại: "Đới Nguyên, có biết bây giờ tôi đang gặp ai không?"
"Ai?"
"Cung Lang. Hôm nay tôi ghé qua quán cà phê thì chạm mặt nhau, cậu ấy nói mấy lời rất khó nghe với tôi. Anh có thể giải thích giúp tôi một chút được không? Tháng trước chúng ta đã ở bên nhau, nhưng tôi có làm chuyện tổn thương anh không?"
Hoắc Hữu Thanh tự nhiên cảm thấy thật thú vị, hóa ra mượn dao giết người dễ dàng như vậy à. Giọng nói của Đới Diệc Tân trong điện thoại rất nhẹ nhàng, nhưng cũng hung: "Hữu Hữu, em mở loa ngoài sao?"
"Mở rồi."
"Cung Lang. Đây là chuyện của tôi và Hữu Hữu, tôi không quan tâm trước đó cậu đã nghĩ gì, nhưng làm ơn đừng xen vào nữa."
Hắn vừa dứt lời, Cung Lang cũng không ngồi yên được nữa, cậu lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Hoắc Hữu Thanh nhìn bóng lưng biến mất ở cửa rồi tắt loa ngoài: "Đi rồi."
"Lần sau gặp lại. Gọi cho tôi càng sớm càng tốt." Đới Diệc Tân nói.
Biểu cảm trên mặt của Hoắc Hữu Thanh không còn nữa, tự hỏi Đới Diệc Tân nói vậy là có ý gì?
Cung Lang nói đúng, một phần lớn nguyên nhân là vì Đới Diệc Tân.
Sao lại có người yêu thích kiểu này chứ?
Vì những ha.m muốn ích kỷ của bản thân, dù biết đối phương sẽ đau khổ nhưng vẫn muốn bẻ gãy xương đối phương, cắn cổ đối phương đến máu tươi đầm đìa để nói cho đối phương biết: Nhìn xem, tất cả những người xung quanh em sẽ dễ dàng rời bỏ em, chỉ có tôi là không.
Nhưng y không thể hỏi, nếu y hỏi thì có nghĩa là y đã tự nói với Đới Diệc Tân rằng mình có ký ức, và sau đó Đới Diệc Tân sẽ xé bỏ lớp da người này. Hoắc Hữu Thanh di ngón tay trên bàn thành tiếng, y không nói chuyện, Đới Diệc Tân ở đầu bên kia lại mở miệng trước.
Hắn hẹn đi xem nhạc kịch, một vở nhạc kịch rất khó mua vé.
Vậy mà sắc mặt của Hoắc Hữu Thanh lại tái đi khi nghe thấy hai từ "nhạc kịch". Y không khỏi nhớ tới một đoạn hồi ức tình yêu nhiệt thành đã bị huỷ hoại mà y không bao giờ muốn nhớ lại.