Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi

Chương 22: Chương 22



22.

Ta vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc ai là người muốn gi ế t Trịnh Thanh Vân?

 

Nàng ta chỉ là một nữ nhân. Cái c h ế t của nàng ta sẽ có lợi cho ai?

 

Đầu tiên, không phải huyện lệnh Cô Tô. Hắn được hoàng đế ban hôn, nương vào nhà họ Trịnh, quan lộ thăng tiến là chuyện trong tầm tay, e là càng phải kính Trịnh Thanh Vân.

 

Kế đến, không phải Phương Tư Viễn. Bảy năm trước, hắn tình nguyện từ bỏ nàng ta, nay còn vì nàng ta mà cầu xin hoàng đế, một lòng hộ tống, hẳn sẽ hy vọng nàng ta được bình an.

 

Vậy liên quan đến nàng ta, chỉ còn lại ý nghĩa chân chính của cuộc hôn nhân này.

 

Huyện lệnh Cô Tô là người hoàng đế coi trọng. Trịnh gia gả con gái cho hắn, trong mắt người ngoài đồng nghĩa với việc đứng về phía hoàng đế.

 

Tuy ta không quan tâm chuyện triều chính, nhưng phụ thân ta là lại bộ thị lang, trượng phu còn làm quan nhiều năm. Ở một mức độ nào đó, ta biết các thế lực đang nổi lên trong triều, những gia tộc nào đang tranh đấu, cũng như rất để t@m đến động tĩnh các đại tộc này.

 

Có người không muốn cuộc hôn nhân này được diễn ra thuận lợi.

 

Trước hôn lễ, hoặc là Trịnh Thanh Vân c h ế t. Một khi nàng ta c h ế t, Trịnh gia còn chưa thành thông gia với huyệnh lệnh Cô Tô, ngày sau càng là nước sông không phạm nước giếng.

 

Hoặc là…

 

Ta nhìn về phía Hà Kinh, lần nữa hỏi: “Hà Kinh, trước đó ngươi tới Lũng Hữu, rốt cuộc là để làm gì?”

 

Hà Kinh không đáp.

 

Ta thay hắn nói: “Là để… gi ế t Trịnh Huyền, phải không?”

 

Hà Kinh lần nữa ngẩn người, không ngờ ta sẽ nói ra những lời này.

 

Ngay cả Trịnh Thanh Vân cũng siết chặt vai ta, không dám tin: “Làm sao ngươi biết?”

 

Cơn đau ở vai bắt đầu lan ra, ta bèn gạt tay này ta, đứng dậy đi lại rồi mạch lạc nói: “Đầu tiên, thời gian Hà Kinh đi Lũng Hữu trùng hợp lúc Trịnh đại nhân đến đó nhận chức. Theo lộ trình đường bộ, có lẽ bọn họ đã gặp nhau khi Trịnh đại nhân vừa đến Lũng Hữu. Hà Kinh võ nghệ cao cường, người trong giang hồ thông thường không thể đả thương hắn, nhưng cận vệ của Trịnh đại nhân là cao thủ hiếm có, đã khiến hắn thụ thương. Thứ hai, ngày thích khách tới hành thích cô, vừa nhìn liền biết là tử sĩ do đại gia tộc nuôi dưỡng. Gia môn có bối cảnh như thế lại không nhiều. Thứ ba, muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này là lo sợ Trịnh gia phản bội. Cô chẳng qua chỉ là một quý nữ, không phải quan cũng chẳng có tài sản. Điểm trọng yếu chính là phụ thân cô.”

 

Ta đứng giữa hai người bọn họ, cách nhau một cái bàn, chúng ta thành thế ba bên đối lập. Trước Trịnh Thanh Vân đang hỗn loạn, ta cũng không chút lưu tình: “Người bị gi ế t trước tiên lẽ ra phải là phụ thân Trịnh Huyền của cô. Nếu ông ta c h ế t, một cô nương cô độc xuất giá như cô thử hỏi có ai còn dám đứng ra bảo vệ? Nhà họ Trịnh không quan tâm cô, nên tự nhiên không có xung đột lợi ích. Chuyện này có thể chấm dứt tại đây.”

 

Trịnh Thanh Vân lại ngồi xuống, uất hận xen lẫn bi thương: “Không sai, người hắn phải gi ế t trước tiên, chính là phụ thân ta. Nhưng phụ thân ta, vậy mà…”

 

Có lẽ sự thật quá tàn nhẫn, Hà Kinh không để nàng ta nói tiếp mà xen vào: “Trịnh Huyền không muốn c h ế t, bèn đề nghị gi ế t Trịnh Thanh Vân trước ngày thành thân.”

 

Ta nhắm mắt, cảm thấy đau lòng thay cho Trịnh Thanh Vân.

 

Nàng ta sao có thể không hận việc bị chính người phụ thân mình yêu quý vứt bỏ?

 

“Những thích khách đó…” Ta lẩm bẩm.

 

“Do Trịnh gia phái tới.” Trịnh Thanh Vân nghiêng đầu cười khẽ, giọng vô cùng vui sướng nhưng lại mỉa mai đến tận cùng, có lẽ đã hận đến xương tủy: “Bọn họ cho rằng đó là chủ ý cực tốt, còn rất chủ động nữa là.”   

 

Nhìn người phụ nữ bị chính phụ thân mình và gia tộc vứt bỏ không thương tiếc, ta nhất thời không nói nên lời.

 

Nàng ta nhìn ta, đột nhiên giận như điên: “Tạ Uyển Vãn, có phải ngươi đắc ý lắm không? Đều là con một trong nhà, ngươi có phụ mẫu khổ tâm mưu tính chu toàn, có phu quân nhẫn nhịn, che chở, có nha hoàn sống c h ế t bên mình, còn ta lại biến thành sâu bọ chẳng ai cần đến. Ngươi thấy ta nực cười lắm phải không?”

 

Nàng ta điên cuồng gạt đổ một bàn đồ ăn đầy ắp rồi thét lớn: “Ta muốn gả cho tên thư sinh nghèo khổ kia sao? Có ai từng hỏi qua ý ta chưa?! Các ngươi không đi gi ế t tên cẩu hoàng đế dùng miệng lưỡi hủy diệt người khác kia, mà lại đến gi ế t ta? Ta vô tội mà?!

 

Hà Kinh quát: “Trịnh Thanh Vân, hỗn xược!”

 

Động tĩnh trong phòng quá lớn, thủ vệ bên ngoài đạp cửa xông vào: “Người nào đó!”

 

Ta nhân cơ hội chạy ra cửa, vội vã thoát khỏi phòng.

 

Những người này điên cả rồi, ta không muốn chôn cùng bọn họ.

 

Thuộc hạ của Phương Tư Viễn tương đối đáng tin. Một người tóm Trịnh Thanh Vân, một người đuổi theo Hà Kinh vừa nhảy ra từ cửa sổ.

 

Ta chạy xuống cầu thang mà không dừng lại, muốn thoát khỏi chốn thị phi này càng sớm càng tốt.

 

Vừa xuống lầu, ta đã đụng phải Phương Tư Viễn. Hắn bị thuộc hạ gọi trở lại, trông thấy ta liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Ta dứt khoát nắm lấy cánh tay hắn, trốn ra sau lưng rồi thì thầm bên tai hắn: “Trịnh Thanh Vân muốn gi ế t ta.”

 

Phương Tư Viễn kinh ngạc, trở tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lo lắng hỏi: “Nàng ta có làm nàng bị thương không?”

 

Ta lắc đầu, rồi chợt vỗ vào đầu mình, nói: “Hỏng rồi! Trong quán trọ đều là người nhà họ Trịnh! Có người muốn gi ế t…”

 

Phương Tư Viễn đột nhiên che miệng ta, ngăn ta nói bừa rồi đánh mắt ra hiệu sang bên cạnh, trừng mắt cảnh báo ta: “Cẩn thận lời nói!”

 

Ta quét mắt qua liền trống thấy một nam nhân mặc quan phục theo tới, lập tức nhận ra thân phận hắn ta.

 

Đúng vậy, chuyện người nhà họ Trịnh muốn xuống tay với Trịnh Thanh Vân tuyệt đối không thể lộ ra ngoài!

 

Nới đây là Cô Tô! Tân lang còn ở ngay trước mắt!

Ở đây có một rổ Pandas

 

Có thuộc hạ từ quán trọ bước ra báo cáo: “Phương đại nhân, Trương đại nhân, Trịnh tiểu thư…”

 

Trương huyện lệnh tiến lên trước một bước, căng thẳng hỏi: “Trịnh tiểu thư làm sao?”

 

“Trịnh tiểu thư bị cường đạo bắt đi… Thuộc hạ không bảo vệ chu toàn, xin đại nhân trách phạt.”

 

Phương Tư Viễn đứng cạnh Trương huyện lệnh, vội nói: “Xin Trương đại nhân chớ lo lắng, ta nhất định sẽ cứu Trịnh tiểu thư. Ngài cứ an tâm chuẩn bị hôn sự, những việc khác để ta xử lý.”

 

“Phương đại nhân, hôn lễ ngay trước mắt, Trịnh tiểu thư lại gặp phải chuyện lớn thế này…” Trương huyện lệnh có chút hoảng loạn: “Hôn lễ còn có thể thuận lợi tiến hành không?”

 

Phương Tư Viễn ôm quyền, trịnh trọng nói: “Trương đại nhân, tin tưởng ta.”

 

Ta bình tĩnh lại, cũng tiến lên một bước: “Ta biết nàng ta bị đưa đi đâu rồi.”

 

Hai người nhất loạt nhìn về phía ta. Trương huyện lệnh còn muốn hỏi nhưng Phương Tư Viễn đã ngắt lời: “Trương đại nhân, chuyện này đã có ta cùng phu nhân trợ giúp, hôn sự chắc chắn sẽ thuận lợi diễn ra. Ngài an tâm trở về đi.”

 

Sau khi thuyết phục đối phương không cần lo lắng, Trương huyện lệnh do dự rời đi.

 

Phương Tư Viễn quay đầu nhìn ta chốc lát rồi nói: “Uyển Uyển, chuyến này có thể gặp nguy hiểm, nàng…”

 

Ta cắt lời hắn: “Phương Tư Viễn, không phải ngươi lại muốn tự ý hành động đấy chứ? Ta cũng là người bị hại, ta không thể tự mình giải quyết hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.