24.
Hắn dẫn ta đến một gian phòng khác trong tiểu viện.
Cửa phòng đóng chặt nhưng cửa sổ lại mở.
Ta chầm rãi bước vào trong khi Hà Kinh lui ra ngoài.
Căn phòng này trang nhã hơn nhiều so với phòng ta. Trên tường treo thư họa có tiếng, phía trước là bộ bàn ghế làm từ gỗ hoa lê, trái phải ngăn cách bằng bình phong, một bên là phòng sách, bên kia là giường ngủ.
Ta ngửi được mùi hương xông ở cánh trái và mơ hồ thấy bóng người sau bức bình phong, bèn khẽ gọi: “Đại phu?”
Người sau phiến che lười biếng lên tiếng: “Ngươi đã biết ta không phải đại phu thì không cần làm bộ làm tịch nữa.”
“Nhưng ta không biết danh tính các hạ.”
“Ngươi muốn biết không?”
Ta suy nghĩ rồi lắc đầu, có lẽ hắn cũng không thấy được nên mới nói: “Gọi đại phu cũng tốt lắm.”
Dường như hắn mỉm cười, nói: “Ngươi quả thực cái gì cũng hợp ý ta.”
Nói kiểu mập mờ gì thế này?
Nghe mà khó chịu, ta bèn đáp lại một câu: “Dù ta đã thực sự hòa ly với Phương Tư Viễn thì cũng chưa chắc sẽ ở bên các hạ.”
Hắn lại ngông cuồng: “Nếu ngươi hòa ly với hắn thì chỉ có thể là người của ta. Đương nhiên, khi ngươi không hòa ly thì trở thành người của ta cũng không hề gì.”
Ta siết chặt nắm tay, thực sự muốn đ.ấ.m cho hắn một cái. So với Phương Tư Viễn, hắn còn bá đạo, vô lý hơn.
Hắn chậm rãi từ sau bình phong đi ra, ăn mặc sang trọng như cũ nhưng gương mặt đã thay đổi. Tuy đôi mắt vẫn vậy nhưng lông mày, mũi, miệng đều khác.
Hắn lớn hơn Phương Tư Viễn vài tuổi, mặt rộng, mày cao, trông khá giàu có. Hắn cười nhẹ với ta ra chiều thân thiện, nhưng khi đến trước mặt, nụ cười kia lại tắt ngấm, vẻ mặt thâm sâu khó lường, cùng khí thế bức người lộ ra.
Ta không kìm được mà lùi nửa bước, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nhướn mày nhìn ta: “Ngươi tránh ta làm gì?”
Ta giữ im lặng.
Hắn thích thú dò xét: “Ngươi có biết là phụ thân ngươi năm đó đã nương theo sở thích của ta mà nuôi dạy ngươi?”
Tim ta hẫng một nhịp, không kịp phản ứng.
Hắn cũng không gấp, ung dung ngồi xuống ghế, rót cho mình chung trà rồi đợi ta nghĩ cho thông.
Ban đầu, nếu ta không được tứ hôn, phụ thân vốn muốn gả ta cho…
Ta lùi về sau vài bước, khụy xuống, cúi đầu, không dám mở miệng nói ra thân phận đối phương.
“Tạ thị lang nói đúng, ngươi đó…” Hắn nhấp một ngụm trà: “Thông minh có thừa nhưng kinh nghiệm chưa đủ.”
Hóa ra nỗi sợ khi đối diện hắn trước đây không phải là ảo giác.
Trước mặt hắn, còn ai có thể điềm nhiên như không?
Nhưng ta chỉ có thể nghiến chặt răng, dằn mọi thứ xuống đáy.
Hắn bắt đầu hứng thú trở lại, cùng ta buôn chuyện: “Ngươi nói xem, chuyện này thật kỳ lạ. Phu nhân nhỏ được nuôi dạy bao năm vì ta, cái gì cũng khiến ta vừa ý lại biến thành thê tử của kẻ khác. Một tên tiểu tử nghèo không thân không thế từ đâu xuất hiện lại có tiền đồ vô lượng… Ta ấy mà, mất cả chì lẫn chài. Ngươi xem ta có oan ức không chứ?”
Ta nào dám nói thêm tiếng nào? Mở miệng thôi đã là sai rồi.
Nghĩ đến việc Phương Tư Viễn làm quan bao năm, vậy mà phải đối phó với loại sài lang hổ báo này, đã phải cẩn trọng và mạo hiểm ra sao? Chẳng trách tính cách trở nên méo mó.
“Phương Tư Viễn là kẻ thông minh.” Hắn cười nhẹ: “Những năm qua nếu hắn thực sự dám để ngươi đi… thì ngươi đã sớm là người của ta rồi.”
Lời nói hàm chứa sự đe dọa hung tàn.
Lẽ nào trước lúc lâm chung, phụ thân cầu xin Phương Tư Viễn giữ ta trong phủ là vì…
Trong mắt những con người này, ta chỉ là chiến lợi phẩm để tranh đoạt thôi sao?
Ta không biết mình lấy đâu ra can đảm, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Có những chuyện đã xảy ra rồi thì không cách nào thay đổi. Ta cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Những năm qua cũng không phải hắn giam cầm ta, mà là ta tự cầm tù chính mình. Nếu ta muốn đi, hắn cản không nổi.”
Hắn gật đầu, một tay chống cằm, tay kia cầm chung trà, mắt lộ vẻ tán thưởng: “Đúng thế. Lần này ngươi đi đúng lắm.”
“Dám hỏi… đại phu.” Ta vẫn chọn cách xưng hô này. Trong tình huống hiện tại, ta bảo trì thái độ thận trọng ngầm: “Ngươi phái Hà Kinh theo ta, là vì ta, Lục Chi hay là thứ gì khác?”
Khuôn mặt hắn lại ra vẻ như đã kiểm soát được mọi thứ trong tầm tay: “Ngươi, ta muốn. Những thứ khác, ta cũng muốn.”
Không phải vì Lục Chi, vậy thì hắn muốn moi thông tin gì từ muội ấy? Hà Kinh nói hắn đã đổi ý, ắt hẳn hắn đã có được thông tin mình cần. Lục Chi ở trước mặt ta không có biểu hiện gì bất thường. Có lẽ hắn chỉ nói những lời sáo ngữ để có được tin tức, mà những tin tức ấy không quan trọng trong mắt Lục Chi.
Ta tỉ mỉ đánh giá hắn. Hắn vẫn thản nhiên, nhưng không cho ta cơ hội nhìn ra được gì.
Đầu óc ta quay cuồng, nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện xảy ra vài tháng qua. Có một ý nghĩ không chắc chắn hiện lên trong đầu…
Ta nhìn thẳng vào hắn, nói chắc nịch: “Ta không thuộc về bất kỳ ai, cũng không phải ai muốn có là được. Thứ khác… ngài vẫn chưa thực sự nắm trong tay, phải không?”
Hắn đặt chung trà xuống, không phủ nhận: “Ồ? Ngươi biết ta muốn gì?”
Ta tự tin nói: “Không biết, nhưng thứ này nhất định là thứ phụ thân để lại cho ta và rất quan trọng đối với ngài. Chỉ có điều, nó ở trong tay ta lại chẳng có tác dụng gì. Cho nên, ta chưa bao giờ để ý tới.”
Lần này, hắn không tiếp lời mà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Cộc, cộc cộc, tựa như tiếng trống đòi mạng, khiến nhịp tim ta cũng theo đó đập liên hồi, mỗi lúc một nhanh, cả hơi thở cũng trở nên bất thường.
Trong thời khắc đối đầu căng thẳng, ta nghe thấy tiếng gõ cửa đều đặn và cảm nhận rõ ràng mồ hôi lạnh đang thấm đẫm sau lưng.
Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có thể gượng điềm tĩnh, quyết đánh cược một phen.
Hắn bằng lòng buông tha Trịnh Thanh Vân thì chắc chắn đó là vì việc kia quan trọng hơn hôn sự nhà họ Trịnh. Một mối hôn sự từ dòng nhánh Trịnh gia nếu đem ra so sánh thì không đáng kể.
Lúc phụ thân còn sống, người quản lý việc bổ nhiệm, bãi nhiệm, thi cử, thăng tước, gia phong, điều động,… Nhất định nắm trong tay lý lịch cũng như quan hệ cá nhân của nhiều người. Đối với việc lớn, nhỏ trong triều hẳn là vô cùng tường tận…
Có lẽ, nó là một bản danh sách, một thông tin mật…
Đột nhiên, giọng Phương Tư Viễn từ rất xa vang lên ngoài cửa: “Uyển Uyển, trời tối rồi, chúng ta nên về thôi.”
Ở đây có một rổ Pandas
Ta quay đầu nhìn nhưng không cách chi nhìn rõ thân ảnh hắn.
Ta nghĩ, với cơ trí của hắn, e là đã đoán ra được người ngồi trong này là ai. Nhưng hắn khôn ngoan lựa chọn đứng ngoài, vờ như không biết.
Ta không lên tiếng, người đang ngồi kia cũng im lặng.
Phương Tư Viễn lại nói: “Điều kiện đã thỏa thuận xong rồi. Hà Kinh xin ta vẽ một bức tranh cho hắn. Trịnh Thanh Vân sẽ cùng chúng ta trở về.” Không có nửa chữ nhắc đến người ngồi trên ghế. Giống như đã quyết định coi như người này không tồn tại.
Tranh? Bức tranh gì?
Ta liếc mắt nhìn người ngồi, đối phương đã ngưng nhịp ngón tay.
Hắn cúi đầu nhìn ra rồi mỉm cười: “Hắn quả là kẻ thông minh hiếm có.”
Ta chỉ cảm thấy nụ cười này quá khó đoán, lòng không khỏi hãi hùng.
Hắn giơ tay lên, lười biếng vẫy: “Ngươi đi đi.”
Ta vội vàng đứng dậy, cung kính cúi chào rồi bước về phía cửa.
Lúc đến gờ cửa, hắn bất ngờ nhấn mạnh: “Lời ta nói, ngươi phải biết đó là thật.”
Ta khựng lại, không tài nào hiểu thấu thâm ý bên trong.
Là câu nào chứ?
Ngẩng đầu nhìn đằng xa, Phương Tư Viễn đang đứng gần cửa tiểu viện, phía sau là Trịnh Thanh Vân với vẻ mặt ngơ ngác cùng Lục Chi đang cầm thuốc uống một cách đầy gượng ép.
Dưới ánh trăng vừa phủ xuống vạn vật, gương mặt hắn căng thẳng, môi mím chặt, tay trái siết vỏ kiếm, tay phải nắm thành đấm, bước chân hơi loạng choạng, sống lưng thẳng tắp. Rõ ràng đang trong tư thế cảnh giác, còn đâu dáng vẻ chậm rãi gọi ta vừa rồi?
Mùa thu ở Cô Tô không lạnh. Cây hoa quế trong viện vẫn còn điểm xuyến sắc vàng, hương thơm thoang thoảng lan trong không trung. Bộ gấm y xanh ngọc của hắn rất giống với lần đầu tiên ta gặp, cứ kiên định nhìn ta như thế, vững vàng, cao lớn như thể đánh cược tất cả.
Ta chợt nở nụ cười, sải bước lớn về phía hắn.
Dưới trăng tỏ, hắn chạy nhanh về phía ta, ôm lấy ta vào lòng, thật chặt, thật chặt.
Ta vỗ lưng hắn, trấn an: “Không sao rồi, chúng ta về thôi.”
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Được.”
Trịnh Thanh Vân đứng đó nhìn chúng ta ôm nhau, một dòng nước mắt đột ngột chảy xuống, khép mắt lại, tâm như tro tàn.
Lục Chi chạy đến đưa chén thuốc cho đại thẩm, lè lưỡi nói cảm ơn rồi lại vẫy tay từ biệt Hà Kinh.
Nha đầu này trải qua đại nạn vẫn lém lỉnh như vậy thật không dễ dàng gì.
Phương Tư Viễn nắm lấy tay ta, chào hai người rồi đi ra ngoài.
Có hai cỗ xe ngựa đang đợi ngoài cửa. Trịnh Thanh Vân lên một cỗ, lần này được người của quan phủ hộ tống đi trước, không ngoái nhìn bọn ta lấy một lần.
Ba người chúng ta ngồi một cỗ. Lục Chi vốn muốn tránh đi nhưng do bệnh chưa khỏi hẳn, chỉ đành nép mình vào một góc không lên tiếng.
Ta cùng Phương Tư Viễn cũng không nói chuyện, nhưng tay nắm c.h.ặ.t t.a.y một tấc không rời.