Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP

Chương 16: Kẻ thứ ba bị dở hơi



♪ Editor: Mio・°⁎⁺

Vừa thấy Tô Lê, chuông cảnh báo trong lòng Kỷ Cảnh Hiên kêu vang.

Quý Huyền Nguyệt cũng vậy.

Tô Lê là phú nhị đại đu idol không theo lẽ thường, cậu không ngã bài theo kiểu bình thường, tư tưởng có hơi ấu trĩ, đời sống tinh thần lại còn hơi thần kinh.

Ví dụ như cậu luôn cảm thấy mình cho không bao nuôi Kỷ Cảnh Hiên đúng là như ông trời ban phước, ví dụ như tưởng rằng không ai là không thích Kỷ Cảnh Hiên, ví dụ như anh lột sạch nằm trêи giường Tô Lê chuẩn bị diễn vai thế thân khổ sở vì tình thì cậu lại chỉ dám ôm tay mình khóc huhu, ví dụ như lúc vui vẻ cậu sẽ còn tặng cho anh kem dưỡng da tay vậy đó.

Rất nhiều chuyện nữa không thể đếm xuể, anh không biết Tô Lê rồi sẽ đối xử với Kỷ Cảnh Hiên như thế nào.

Chính Quý Huyền Nguyệt cũng cảm thấy mình lo lắng quá kì cục, thực ra từ đầu đến cuối mình chỉ là kẻ trung gian mà thôi. Tô Lê thích Kỷ Cảnh Hiên, muốn Kỷ Cảnh Hiên phải hot, nên mình chỉ là công cụ giúp đỡ, Kỷ Cảnh Hiên với Tô Lê như nào cũng chẳng liên quan đến mình

Nhưng anh vẫn sợ Tô Lê nhỡ mồm chuyện gì đó.

Anh bỗng dưng không muốn bị bóc trần rằng những việc mình làm cho hắn đều là vì tiền, rất hợm hĩnh, rất nhỏ nhen. Cho dù mục đích ban đầu là thế, nhưng sự ích kỉ trong lòng anh giãy giụa không chịu được công kϊƈɦ trực tiếp. Anh biết là sai, chỉ có thể tự chặt đứt suy nghĩ này.

Anh tự nhủ rằng, cho dù Kỷ Cảnh Hiên có biết được mình là một kẻ tiểu nhân dối trá hay trục lợi thì cũng không ảnh hưởng đến mình đâu.

Tất thảy những tôn nghiêm thuần khiết đều đã biết mất từ thời khắc anh đồng ý làm thế thân cho Tô Lê rồi.

Dù sao lúc đó là mình bán thân, Tô Lê không động vào mình là do nguyên tắc của Tô Lê, còn mình sa đọa thì là do thái độ của bản thân mà thôi.

Một chút thay đổi nhỏ trêи mặt Quý Huyền Nguyệt Kỷ Cảnh Hiên đều nhìn ra được, hắn nhạy cảm nhận ra anh đang khó chịu, ánh mắt che giấu rất nhiều chuyện.

Hắn bình tĩnh nhìn cậu trai đẹp hốc mắt đỏ bừng ngồi xổm đằng đó, cảnh giác mở miệng: "Anh quen à?"

Tô Lê vừa nhìn thấy Kỷ Cảnh Hiên là mặt mày tươi tỉnh hẳn, cậu nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại quần áo, nhanh nhảu nói: "Xin chào xin chào Kỷ Cảnh Hiên, tôi là bạn của Quý Huyền Nguyệt! Tôi còn là fan của cậu nữa, có thể kí tên không?"

Kỷ Cảnh Hiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Tô Lê, nghe được tiếng thở hắt thật nhẹ của Quý Huyền Nguyệt, anh mở miệng: "Đừng đứng bên ngoài, vào rồi hẵng nói."

Quý Huyền Nguyệt hoàn toàn thả lỏng, Tô Lê vẫn còn chút chừng mực, chắc cậu cũng chắng muốn để Kỷ Cảnh Hiên biết mình có "tình nhân" bên người đâu, anh lập tức khôi phục hình thức ở chung bình thường với Tô Lê.

Anh mở cửa, Tô Lê bước vào nhanh gọn, còn quen chân mang đôi dép lê màu đen mà hằng ngày Kỷ Cảnh Hiên mang vào.

Quý Huyền Nguyệt: "..." Đậu má.

Anh cũng đi vào tìm một đôi dép màu trắng cho Kỷ Cảnh Hiên mang, đồng thời bản thân cũng mang một đôi như vậy.

Tô Lê bất mãn nói: "Tôi không muốn mang đôi này, đôi này anh mang đi, tôi muốn mang dép cặp với Kỷ Cảnh Hiên."

Quý Huyền Nguyệt: "..." ȶɦασ má!

Quý Huyền Nguyệt lười cãi lộn, đành nhàn nhạt trả lời: "Ừ, vậy hả, tôi không đổi."

Kỷ Cảnh Hiên nhịn không được cười: "Phì... Tôi muốn mang dép giống Quý ca ca."

Tô Lê thở phì phì nói: "Cậu... Hắn bắt cậu gọi Quý ca ca hả?"

Kỷ Cảnh Hiên: "Không, tôi tự nguyện."

Quý Huyền Nguyệt vào cửa, cạn lời: "Đừng chắn cửa, vị fan nhỏ này với thần tượng vô ngồi đi được không?"

Kỷ Cảnh Hiên giống chân chó chạy theo sau Quý Huyền Nguyệt, nhớ tới những lời anh trai mình nói, im lặng phát tiết tính chiếm hữu của mình: "Quý ca ca, em muốn ăn táo, anh gọt cho em được hông?"

Quý Huyền Nguyệt rót ly nước cho bản thân, lạnh nhạt làm lơ: "Tự làm đi."

Kỷ Cảnh Hiên: "Vậy em gọt cho anh, thích Quý ca ca nhất á."

Tô Lê: "..."??? Kỷ Cảnh Hiên lạnh lùng điên cuồng trêи sân khấu đâu rồi? Bị Quý Huyền Nguyệt đầu độc mất rồi ha gì??

Tô Lê tủi thân chen vào: "Thần tượng, tôi cũng muốn ăn."

Kỷ Cảnh Hiên lạnh nhạt: "Tự mình gọt đi."

Tô Lê bị phân biệt đối xử, cảm thấy chắc chắn Quý Huyền Nguyệt nói bậy gì trước mặt hắn rồi, cậu tức giận hét lớn: "Quý Huyền Nguyệt tôi muốn anh gọt táo cho tôi!!!"

Quý Huyền Nguyệt: "..." Đcm!

"Thu tiền." Quý Huyền Nguyệt đang ở uống nước, không muốn tranh cãi ngốc nghếch nữa, đành thở dài, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi gọt cho cậu."

Anh táo trêи mâm trái cây lên, vừa định cầm dao để gọt hoa đã bị Kỷ Cảnh Hiên áp chế dừng lại, lực đạo kinh người như muốn bẻ gãy xương cổ tay anh, Quý Huyền Nguyệt ngước mắt nhìn Kỷ Cảnh Hiên, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ, ánh mắt đầy tàn nhẫn.

Kỷ Cảnh Hiên nhìn anh vài giây, bỗng nhiên híp mắt cười nói: "Quý ca ca, hay anh đừng gọt, nhỡ cắt trúng tay thì sao bây giờ?"

"Tôi..." Quý Huyền Nguyệt vừa thấy sắc mặt này của hắn đã không kiềm được lúng túng, buông cao dao xuống.

"Tôi không ăn nữa." Tô Lê thức thời thay đổi đề tài, nói: "Quý Huyền Nguyệt, tôi chờ anh cả ngày trời luôn, giờ trời tối rồi tôi ngủ ở đây được không?"

Quý Huyền Nguyệt: "..." Trời ơi cái quần què gì zậy!

"Không được!" Kỷ Cảnh Hiên nói: "Tôi cho cậu tiền tự bắt xe về nè."

"Không cần thần tượng quan tâm đâu nạ, hehehe, tài xế chở tôi tới á, còn đang ở dưới nè, mà tôi muốn ngủ ở đây cơ!"

Kỷ Cảnh Hiên nghe vậy trong lòng trầm xuống, cân nhắc hỏi lại: "Cậu có tiền lắm à?"

"... Ừm, cũng không phải tôi có, mà ba tôi có, hì hì hì." Tô Lê ngây ngô cười nói.

Phú nhị đại...

Trong lòng Kỷ Cảnh Hiên bỗng dưng hoảng loạn.

Rồi lại đột nhiên nhớ lại những lời anh trai nói: Quý Huyền Nguyệt tình nhân của phú nhị đại tài chính nào đó, giấu rất kĩ.

Nhưng hắn nhìn tên Tô Lê này chẳng có chỗ nào giống phú nhị đại sẽ bao dưỡng Quý Huyền Nguyệt cả.

"Nhà cậu làm nghề gì vậy?"

"Bất động sản." Tô Lê nói: "Cổ phiếu nữa, cái gì cũng làm."

Vòng tài chính.

Y chóc vậy.

Hắn mím môi, nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt vẫn luôn mồm ngáp thì không thử cậu nữa, hắn quan tâm nói với anh: "Quý ca ca chúng ta đi ngủ thôi, em mệt quá rồi."

Quý Huyền Nguyệt dài giọng: "Ừm."

Tô Lê tận dụng triệt để: "Tôi cũng muốn ngủ ở đây, không phải có ba phòng hả? Tôi ngủ một phòng là được rồi."

Quý Huyền Nguyệt: "... Không được."

Lỡ đâu đêm tối Tô Lê muốn bò lên giường Kỷ Cảnh Hiên thì làm sao bây giờ?

Kỷ Cảnh Hiên: "... Không được."

Lỡ đâu đêm tối Tô Lê muốn bò lên giường Quý Huyền Nguyệt thì làm sao bây giờ?

Tô Lê: "... Vậy."

Lỡ đâu đêm tối Quý Huyền Nguyệt muốn bò lên giường Kỷ Cảnh Hiên thì làm sao bây giờ, ai ngăn mấy người hả?

Ba người giằng co không nhường, tất cả đều mang ý xấu, cuối cùng ngồi tốn thời gian trêи sô pha, không hề lướt điện thoại, chỉ nhìn kim đồng hồ chuyển động rồi để thời gian cứ thế mà trôi qua.

Quý Huyền Nguyệt vốn dĩ phải dậy sớm, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, nhường lại trọng trách cao cả cho Kỷ Cảnh Hiên: "Nhớ khóa cửa nha."

Sau đó đi ngủ luôn, để lại hai tên Tô Lê và Kỷ Cảnh Hiên.

Tô Lê bất mãn lời nói của Quý Huyền Nguyệt, nhưng nghĩ lại bộ dạng ám muội lần trước của anh bò lên giường người ta đành nhịn xuống, thừa dịp Quý Huyền Nguyệt đã đi ngủ, vội vàng cùng Kỷ Cảnh Hiên bồi dưỡng cảm tình: "Thần tượng, tôi..."

Kỷ Cảnh Hiên mặt không biểu tình nói: "Ừm, cậu cũng ngủ ngon."

- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.