Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 20: Tính toán



Hai chữ 'tình người' này đối với người trong thiên hạ đều rất đơn giản, nhưng khi nói ra từ trong miệng Độc Cô Đình thì lại là một chuyện khó mà tin nổi.

Tay chân Tô Hà Y tê dại, vừa muốn đứng dậy thì lại lảo đảo một cái. Cổ áo sau lưng căng ra, thì ra đã bị Độc Cô Đình xách lên.

Nàng nàng kinh ngạc hơi ngẩng đầu lên, một nụ hôn như mưa rền gió cuốn rơi xuống, khiến cho nàng không thở nổi.

Lông mi Tô Hà Y hơi run rẩy, nàng 'ô ô' hai tiếng nhưng cũng không dám từ chối, trong hốc mắt hồng hồng dường như có một đóa hoa đào nở rộ. Độc Cô Đình lại giống như đang muốn xác nhận cái gì đó, cắn cánh môi của nàng sưng đỏ đau đớn rồi mới buông ra.

Mái tóc dài của Tô Hà Y tán loạn, gương mặt đỏ ửng, giống như một con anh vũ nhỏ hiền lành ngốc nghếch vậy, chỉ dựa vào trong ngực hắn không dám giãy giụa.

"Thánh Thượng?"

Cái lưỡi đỏ thắm của nàng khẽ li3m cánh môi đang sưng lên, chớp chớp mắt nhìn hắn một cách không dám tin.

Độc Cô Đình...như vậy nghĩa là không có ý truy cứu sao?

Đại tội khi quân như vậy, nếu là trước kia, dựa theo tính cách của Độc Cô Đình thì tịch biên tài sản cũng không quá đáng. Tô Hà Y lại chưa bao giờ ngờ được, hắn có thể hành động thiên vị đến mức độ như vậy vì nàng.

Không những thế, Độc Cô Đình còn giúp nàng quấn mái tóc dài đang rối loạn lại, lần nữa cài cây trâm vàng đã rút ra lúc nãy trở lại tóc nàng.

Mặc dù cách làm Hoàng Đế đơn giản qua loa, nhưng Tô Hà Y đã rung động không cách nào ngừng được.

Nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, không chỉ là vui vẻ khi đã thoát khỏi nguy hiểm, mà còn có một loại ảo giác nhẹ bẫng như đang say rượu vậy. Tựa như có một sức lực đang nâng nàng bay cao lên, bay ra khỏi gian phòng này rồi hướng thẳng lên trời vậy.

"Hồi cung thôi."

Chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Độc Cô Đình, lúc này Tô Hà Y mới 'a' một tiếng, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng thu gọn xấp thư từ kia lại rồi ôm vào trong người.

Xoay người nhìn lại thì Độc Cô Đình đã đi ra ngoài rồi, chỉ để lại cho nàng một cái bóng lưng cao lớn.

Tô Hà Y thấp thỏm bất an, chân chạy bước nhỏ, theo sau Độc Cô Đình rời khỏi đại trạch Tô gia.

Quay về Lan Y cung, Ninh Nguyệt đã đứng ở cửa từ trước để nghênh đón nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt Thánh Thượng có chút khó chịu, nàng liền dẫn Tô Hà Y đi vào trong phòng, thấp giọng cẩn thận nói: "Tóc cũng đã rối loạn, nô tỳ giúp nương nương búi lại thành kiểu phi thiên kế có được không ạ?"

Tô Hà Y cầm tay nàng: "Cứ để vậy đi, không cần tháo ra đâu."

Đây chính là kiểu tóc mới mà Độc Cô Đình đã làm cho nàng, dù có hơi hỗn loạn thì Tô Hà Y cũng không muốn phải tháo bỏ như vậy.

Nàng hơi nghiêng người, lặng lặng nhìn thoáng qua bóng người vẫn đang lững thững đứng ở hành lang kia.

Hoa lựu bên trong sân đỏ rực như lửa, cành lá lại xanh biếc như ngọc bích, Độc Cô Đình đi qua đi lại một khoảng thời gian, bóng người in trên cửa sổ giấy tuấn kiệt lặng lẽ, sau một lúc thì xoay người đi vào.

Hắn trầm giọng nói: "Nàng lấy những lá thư kia ra đây."

Tô Hà Y nhìn hắn đang đưa tay ra, hơi ngẩn người.

Xem ra, Độc Cô Đình quyết định muốn công khai những tội chứng này rồi!

Vương Định An đã sớm không được xem trọng, bị Độc Cô Đình từng bước một đẩy ra khỏi nội bộ triều đình, nếu theo tình huống thông thường thì chỉ cần cho hắn về quê dưỡng già là được.

Nhưng hắn đã làm ra hành động phản bội này, Độc Cô Đình không thể nào nhịn được, nhất định phải khiến hắn thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời mới được.

Tô Hà Y đành phải lấy những thư từ kia ra, dùng hai tay dâng lên, có điều, Độc Cô Đình cầm lấy xấp thư từ trong tay nàng xong, lại gọi người đến đốt một chậu than, đem cả xếp giấy ném hết vào trong.

Ánh lửa nhấp nhô bốc lên, hơi nóng nhanh chóng xuất hiện.

Tô Hà Y chấn động, lập tức nhào lên chụp lấy mấy tờ giấy kia.

"Thánh Thượng đang làm gì vậy?"

Nàng đột nhiên quên đó là lửa, bị ngọn lửa bén vào phải rụt tay lại, vội vàng thu lại.

Độc Cô Đình thấy vậy lập tức đen mặt, kéo bàn tay nàng qua nhìn kỹ, "Nàng bị ngốc sao? Bỏng rồi?"

Cũng may đã nhanh chóng rụt tay về, da thịt trên tay chỉ có một phần nhỏ bị nóng đỏ lên, Tô Hà Y thật ra cũng không cảm thấy đau, vẫn còn đang đăm đăm nhìn xấp giấy kia bị ngọn lửa đốt cháy, trở nên đen nhẻm, hóa thành tro tàn.

"Đã đốt hết.... chẳng lẽ Thánh Thượng chẳng lẽ muốn bỏ qua cho Vương Định An hay sao?"

"Trẫm muốn hắn chết không cần phải dùng đến phương pháp này!"

Độc Cô Đình nhéo nhéo cằm nàng, hận sắt không thành thép, "Để trẫm có lý do không giết bất kỳ ai trong Tô gia, hiểu không?"

"Trẫm có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nàng cũng cứ mắt nhắm mắt mở, làm như chưa từng nhìn thấy chuyện này đi!"

"Tô Hà Y, nàng thật là —— "

Trong lòng Tô Hà Y chua xót, nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước một chút, dán lên cánh môi đang đóng mở kia.

Độc Cô Đình đang tràn ngập tức giận thoáng chốc đã tiêu tan đi hơn một nửa.

Hắn âm thầm thở dài, ngón tay khẽ nhúc nhích, ghét bỏ miết lấy đường cong trên cằm của Tô Hà Y một cái, làm nụ hôn càng sâu hơn.

Cũng được lắm, cuối cùng Tô Hà Y cũng hiểu đạo lý của một người làm phi, hắn nghĩ sai rồi, nàng chẳng qua chỉ khe run rẩy dán môi lên, hô hấp ấm áp vẫn còn mang theo chút luống cuống, dường như đã quên mất bước tiếp theo phải làm như thế nào, cũng quên mất ký ức những lần thân mật lúc trước của hai người rồi.

"Không thể lúc nào cũng mắng thần thiếp ngốc."

Tô Hà Y nhè nhẹ t hở dốc, nhỏ giọng nói: "Nếu Thánh Thượng đã chê thiếp như vậy, hay là người kiên nhẫn tự mình dạy thiếp."

Độc Cô Đình híp mắt, ôm nàng người xuống giường mát, "Nàng đã thông minh như vậy rồi, còn muốn trẫm phải dạy cái gì cho nàng?"

Tô Hà Y thở dài nói: "Dạy thiếp những chuyện mà Thánh Thượng thích."

Ninh Nguyệt ở ngoài cửa phòng thả tay đang định gõ cửa xuống, rón rén bưng nước trà rời khỏi.

Con chim anh vũ đang lim dim ngủ ở ngoài hành lang bị tiếng động đánh thức, đang không ngừng vỗ cánh 'phầm phập' cũng bị cung nhân chạy tới im lặng không tiếng động bọc lại rồi mang đi.

- ------

Tô Hà Y mơ mơ màng màng mà ngủ một hồi, an thần hương lượn lờ trong phòng, một khoảng yên tĩnh.

Nàng nằm mơ, nhìn thấy Độc Cô Đình ở đời trước lúc thì sai nàng bưng trà rót nước, lúc lại mài mực tìm sách, làm nàng mệt đến tay chân nhức mỏi. Cuối cùng Tô Hà Y đã tức giận tới mức hất đổ ấm trà trong tay nàng, đổ thẳng lên người Hoàng Đế.

Nàng oán giận nói: "Làm gì có phi tử nào suốt ngày lại sống như cung nữ đâu", vẻ mặt của Độc Cô Đình lại vô chấn động, nói "Tô thị, ngươi thật to gan, vốn là cung nữ mà lại dám nói năng xằng bậy, lại còn mị hoặc trẫm."

Tô Hà Y cố gắng bức mình tỉnh dậy, trừng mắt mò mẫm một hồi, lại là lồ ng ngực tr@n trụi của người trong mộng.

"Sao vậy, còn muốn nữa sao?"

Độc Cô Đình rũ mắt cúi đầu, lười biếng nhéo nhéo cái má của nàng, dáng vẻ thoải mái thả lỏng.

"Béo, xem ra tinh lực cũng tốt hơn."

Trong giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn sau trận mây mưa, Tô Hà Y nghe xong sống lưng liên tê dại, mạnh mẽ lắc lắc đầu.

"Thần thiếp.... vừa nãy lúc ngủ có hơi đau."

Giường mát này vào mùa hè sẽ rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng thật sự vẫn có hơi cứng. Dù cổ nàng đặt trên cánh tay Độc Cô Đình, nhưng giữ tư thế này lâu thì vẫn hơi có cảm giác khó chịu.

Độc Cô Đình nói: "Vậy thì trở về giường ngủ thôi." Hắn dùng một chút lực tay đã nâng cả người nàng lên.

Tô Hà Y vội vàng kéo chăn mỏng che đậy thân thể, tìm kiếm xung quanh, muốn tìm y phục lúc nãy đã rơi loạn khắp nơi.

Ngay lúc nàng vừa nhặt áo ngoài¹ và phi bạch² lên, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng.

Tô Hà Y: "!"

Độc Cô Đình nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, tựa như đang trấn an, "Chuyện gì?"

“Khởi bẩm Thánh Thượng.”

Bóng người quỷ hoặc của tổng quản Cao Khang xuất hiện ngoài cửa, giọng the thé nói: "Lão nô phụng mệnh đến Vương phủ, nhưng còn chưa kịp động thủ thì dường như Vương tác đã phát hiện ra..."

"Hắn đã trốn sao?"

Tô Hà Y không nhịn được kêu lên.

Vương Định An vậy mà lại là một tên gian tặc rất nhạy bén, còn có thể tiên đoán được trước thủ đoạn của vị Cao tổng quản vị này?

Cao Khang ngoài cửa ngừng một chút, vừa nãy hắn thấy được hô hấp của một mình Thánh Thượng, lại hoàn toàn không ngờ tới Tô Hà Y cũng đang ở đây!

Bây giờ nghe lại, mới phát hiện thì ra là do hơi thở hai người đã trộn lẫn thành một, nhịp thở tương tự, hắn mới không phát hiện ra được.

Vẫn ổn, không phải là do võ công của bản thân hắn đã suy giảm......

Thấy Độc Cô Đình không nói chuyện, Cao Khang làm như không có chuyện gì xảy ra nói tiếp: "Vương tặc sợ tội, đã thắt cổ tự sát ở hậu viện."

Tô Hà Y giậm chân, nổi giận: "Vương Định An cứ vậy mà chết....''

Cũng quá dễ dàng cho hắn!

Độc Cô Đình tỏ ý để Cao Khang lui xuống, chống cằm nằm xuống gối mềm, con ngươi sâu thẳm đang tràn ngập tìm tòi.

"Sao nàng lại không hài lòng như vậy?"

"Người nhà hắn hoàn toàn có thể nói là hắn đã bệnh chết, còn làm một nghi lễ hạ táng trọng thần giúp hắn vẻ vang vô cùng."

Tô Hà Y cao giọng nói, "Như vậy chẳng phải là muốn thỉnh thêm di biểu³, ban ân điển cho con cháu hắn hay sao? Hiện nay biên cương đang phải đánh giặc, Thánh Thượng vốn đã thiếu bạc, như vậy sẽ tổn thất!"

Mặt mày Độc Cô Đình trở nên mềm mại.

"Không đến mức thiếu một chút bạc đó."

Hắn tùy ý đứng dậy, cấm lấy một quyển sách, vẫy tay về phía Tô Hà Y, nói: "Đến đây nhìn xem."

Một chồng sách dày nặng đặt ở trước mặt Tô Hà Y.

Nàng phủ thêm y phục rồi tiến lên, kinh ngạc phát hiện ra nàng chưa từng nhìn thấy qua những quyển sách dày màu vàng nhạt này bên trong Ngự Thư Phòng bao giờ.

Dưới ý tứ của Độc Cô Đình, Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, mở ra nhìn một cái, trong nháy mắt ánh mắt đã sáng lên.

"Đây..... đây là sổ sách ghi ghép bên trong kho hoàng gia?"

"Đúng vậy."

Nội dung trong sổ sách ghi chép này đều không giống với của Quốc khố và Hộ Bộ, trong quyển này liệt kê các loại trân bảo đã được tích lũy và cất giữ trong cung nhiều năm qua, chính là cực kỳ giàu có.

Độc Cô Đình cũng không nói ra, vốn dĩ sổ sách ghi chép này phải do Hoàng Hậu hoặc Thái Hậu bảo quản.

Nhìn thấy cặp mắt sáng lấp lánh của Tô Hà Y đang nghiêm túc xem từng hàng một trong sổ sách, hắn đè chuyện đó xuống, cảm thấy chuyện này để nói sau cũng được, cũng không tính là muộn.

Chú giải:

1. Áo ngoài: là lớp áo ngoài cùng của Hán phục.

2. Phi bạch: dải lụa dài có hoa văn hoặc không được khoác ở ngoài cùng của trang phục, phổ biến vào thời nhà Đường.

3. Di biểu: dùng để tưởng nhớ công lao của người đã chết, ở đây có nghĩa là nếu Độc Cô Đình ban ‘di biểu’ này ra thì phải ban thưởng cho con cháu của Vương Định An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.