Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 3: Thăm dò



Tiếng rơi vỡ “loảng xoảng” đi cùng tiếng rên khẽ của người vừa đến, nhưng hắn không bị ngã mà duỗi tay ôm lấy Tô Hà Y, nhanh nhẹn nhẹ nhàng ấn nàng xuống giường.

Chóp mũi ngửi được một mùi rượu thơm ngào ngạt, trong lòng Tô Hà Y kinh ngạc, nàng vừa định lớn tiếng gọi người thì nhìn thấy một đôi mắt như đang chìm vào trong đau xót và hối hận.

Ánh trăng trong vắt chiếu lên gương mặt tuấn tú không ai so được, soi vào màn đêm tạo ra một mảng sáng.

Là Độc Cô Đình!

Hô hấp của nàng bỗng chốc ngừng lại, bàn tay đang nắm lấy cái chăn gấm phía dưới càng siết chặt hơn, trong đầu giống như vừa bị vô số ngọn sóng quét qua.

Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy?

Nghênh đón công chúa là ngày vui lớn như vậy, vì sao Độc Cô Đình lại đến nơi này, lại vì cớ gì dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn nàng?

Tô Hà Y có chút hốt hoảng: “Thánh Thượng, người....người uống nhiều rồi!”

Nàng không dám động đậy, cái đèn lưu ly nàng ném lúc nãy đã sượt qua đầu của Độc Cô Đình, bây giờ vẫn còn một vết bầm đỏ. Trong lòng Tô Hà Y hối hận không thôi, tự trách bản thân làm việc bộp chộp, quá bất cẩn.

Chỉ cần một vết thương nhỏ vậy thôi cũng đã đủ lấy đầu của nàng rồi!

Cũng may có lẽ Độc Cô Đình đã say lắm rồi, không hề để ý đến trận ‘tập kích' lúc nãy mà đang nâng cái cằm nhọn của Tô Hà Y nhìn chăm chú. Hệt như muốn đem gương mặt nàng khắc sâu vào trong đầu.

“Tô Hà Y.”

Hắn gật đầu chắc chắn, miệng lẩm bẩm gọi tên nàng, “Còn sống.... Tô Hà Y còn sống.”

“Trẫm lại đang mơ…. cũng may lần này…. không có đến muộn.”

Một luồng sấm sét đánh xuống, cả người Tô Hà Y phát run, ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm hệt như nhìn thấy quỷ mà.

“Lời này của Thánh Thượng….là có ý gì?”

Lời nói của nàng trở nên gấp gáp, đưa tay giữ lấy vai của Độc Cô Đình. Những tin tức ẩn chứa bên trong mấy lời ngắn ngủi lúc nãy đã thẳng thừng đánh tan suy nghĩ của nàng, khiến tất cả vỡ vụn.

Tô Hà Y lúc này tất nhiên còn sống!

Nhưng mà đột nhiên nghe những lời Độc Cô Đình nói, chẳng lẽ,... hắn cũng đã trọng sinh, sống lại lần nữa?!

Suy đoán này vừa xuất hiện, nàng liền dùng sức đẩy con ma men trên người ra, trong lòng Tô Hà Y rối loạn, nhanh chóng đứng dậy mặc lại quần áo rồi xoay người cầm đèn lên nhìn người đàn ông trên giường.

Độc Cô Đình khép hờ đôi mắt, lẳng lặng nằm một bên, giống như không biết gì.

Tô Hà Y mở to mắt nhìn hắn một lúc lâu, nhịp tim đập mạnh như trống đánh liên hồi, cuối cùng rất vất vả mới lấy lại bình tĩnh.

Phải rồi, nếu nàng có thể có được cơ hội thay đổi thì vì cái gì mà những người khác không thể?

Nghe lời Độc Cô Đình nói, hắn không hề muốn nàng phải chết, còn đã từng có ý muốn cứu nàng… Nói cách khác thì thánh chỉ xử tử mấy người các nàng đều do Hạ Yên Nhiên ngụy tạo!

Nghĩ tới đây, Tô Hà Y không nhịn được cười khổ.

Thì ra nàng vẫn luôn trách nhầm hắn sao?

Độc Cô Đình cũng không đến nỗi tàn bạo như vậy, trong chuyện này, không biết phía sau có bao nhiêu người đã mượn danh nghĩa của hắn để làm chuyện xấu đây.

Tâm tư của Hạ Yên Nhiên quả nhiên rất sâu, so với mật thám giỏi nhất Nam Việt còn lợi hại hơn. Nhan sắc xinh đẹp mà trong lòng lại độc ác như vậy, khó trách kiếp trước Độc Cô Đình đối xử với nàng ta vô vàn sủng ái mà bây giờ dù uống đến mức thành con ma men cũng không muốn động phòng với nàng ta!

Chỉ là không biết ở đời trước, sau khi nàng chết đi liệu Hạ Yên Nhiên có thật sự giúp Nam Việt quay lại đâm một giáo, chôn vùi cả thiên hạ rộng lớn của hắn không?

Tô Hà Y ngơ ngẩn nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hai mắt Độc Cô Đình nhắm chặt, hơi thở ổn định, hiển nhiên đã chìm vào giấc ngủ say.

Dáng vẻ tùy hứng như vậy rất hiếm khi gặp được, lúc này hắn càng giống một công tử tuấn tú mới hơn hai mươi của các nhà quyền quý, chứ không phải là một vị Hoàng Đế nắm quyền sinh sát vạn người trong tay.

Nàng cố ý cầm cây đèn lên nhìn ngắm một hồi, sự kiêng dè sợ hãi lúc trước cũng biến thành buồn cười và đồng cảm.

Đánh bạo sờ sờ cái mũi cao thẳng kia, Tô Hà Y hừ một tiếng, trào phúng nói, “Không thể làm chính mình, làm Hoàng Đế cảm giác cũng không tốt lắm nhỉ?”

Lời còn chưa nói hết đã thấy ngoài cửa sổ có ánh đèn dầu lóe lên, nàng vội lê giầy thêu đuổi theo ra cửa.

“Cao Phúc!”

Thái giám mặc áo xanh cầm theo cây đèn ha ha cười gượng rồi xoay người nhìn về phía Tô Hà Y đang chậm rãi bước ra,

“Tô...Tô cô nương”

Tô Hà Y mỉm cười nhìn xung quanh, “Chỉ có mình ngươi? Gọi người tới đưa Thánh Thượng trở về đi.”

Cao Phúc vẫn còn muốn giả ngu, “Đưa đến chỗ nào ạ?”

“Vĩnh Xương cung!”

“Chuyện này không được, lúc nãy vừa rời Vĩnh Xương cung để đến đây!"

Nghĩ đến biểu cảm tràn đầy chán ghét của Thánh Thượng nhìn thấy Yên Nhiên công chúa trước đó, Cao Phúc liên tục lắc đầu như cái trống bỏi.

“Vừa rồi Thánh Thượng cùng Vương tiên sinh uống rất nhiều rượu, đến lúc này mới nghỉ ngơi, nô tài không dám quấy rầy.”

“Được lắm, người không sợ đắc tội với Hạ Yên Nhiên sao?”

Tô Hà Y dựa vào khung cửa, nhẹ giọng hỏi, “Nói vậy thì, ngươi đứng về phía ta?”

Lời nói rõ ràng, Cao Phúc liền nở một nụ cười nịnh nọt, có đùi mà không ôm chính là kẻ ngốc! Ngày đó hắn tận mắt thấy vị Tô cô nương này được ban chiếc áo choàng vô cùng trân quý, là người duy nhất Thánh Thượng nhìn với ánh mắt khác, nếu không nịnh bợ thì hắn là đồ ngốc rồi.

Hắn lập tức khom người, sửa lại cách gọi, nói, “Còn mong nương nương chỉ dạy thêm!”

“Không hổ danh là đồ đệ của Cao tổng quản, bản lĩnh gió chiều nào nghiêng theo chiều đó rất lợi hại.”

Tô Hà Y tấm tắc hai tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã như vậy thì giao cho ngươi một nhiệm vụ——”

Mắt nàng hơi híp lại, đôi môi hồng nhuận vẽ ra một nụ cười nhạt, đặc biệt tao nhã. Có điều bên trong nụ cười này còn có ẩn ý khác, đó là vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

“Đến nói thẳng với Hạ Yên Nhiên rằng đêm nay Thánh Thượng nghỉ lại chỗ của ta, nàng ta, không - cần - chờ”

Cao Phúc sợ đến mức cả người run run.

Tô Hà Y này thật sự cao ngạo, như vậy khác nào muốn công khai đối đầu với Yên Nhiên công chúa!

Nâng mắt nhìn gương mặt cười như không cười của Tô Hà Y, hắn do dự một hồi vẫn cắn răng đồng ý.

“....Vâng!”

Đang muốn lui ra thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói, “Chờ đã.”

“Còn một chuyện, đem nước đến đây”

Tô Hà Y nhìn lướt vào bên trong phòng nghỉ, mím môi: "Người say rượu mà cứ để vậy đi ngủ.... ngươi không sợ ngài ấy sặc chết sao?"

Không bao lâu thì có người mang một chậu nước sạch đến, Tô Hà Y chọn lựa trong rương của mình một lúc lâu mới cầm một cái khăn mới được mẫu thân đưa cho lúc nhập cung.

Nàng nhỏ giọng nói thầm "Lợi cho ngài rồi" sau đó làm ướt khăn, cau mày muốn lau mặt cho Độc Cô Đình.

Nhưng lúc này một cánh tay rất có lực đột nhiên giơ lên, nhanh như chớp ngăn động tác của nàng lại.

"Vì sao lại muốn nhằm vào Hạ Yên Nhiên?"

Động tác của Tô Hà Y đột nhiên khựng lại. Độc Cô Đình mới vừa rồi còn 'ngủ say' bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt trong suốt bình tĩnh, làm gì có chút dáng vẻ say rượu nào?

Giọng nói ẩn chứa uy hiếp mơ hồ, hắn khàn giọng hỏi: "Tính tình ngươi xưa nay luôn khiêm tốn ít nói, không to gan như vậy..... rốt cuộc ngươi là ai?"

Lời tra hỏi như một cái chùy thiếc đập mạnh vào lòng Tô Hà Y, dáng vẻ say rượu lúc nãy.... thì ra là hắn giả vờ!

  

Cổ tay bị nắm lấy đau như muốn vỡ ra, sắc mặt Tô Hà Y thay đổi, trong lòng không nhịn được lớn tiếng mắng, vừa hối vừa tức.

Tức là vì người này thật quá mưu mô, còn cố tình thử nàng.

Hối là vì Độc Cô Đình mới ra vẻ một chút mà bản thân nàng suýt nữa đã trúng chiêu của hắn, thật đáng thất vọng!

Không phải nàng chưa từng có ý định nói ra những chuyện mình đã trải qua, nhưng qua lần thăm dò này thì đã hoàn toàn dẹp sạch ý định đó.

Đúng là.... giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Cho dù sống lại thì Hoàng Đế vẫn vui buồn thất thường, không dễ nắm bắt.

Nếu như nàng thẳng thắn nói ra hết toàn bộ sự thật thì ai biết có thể vì chuyện lần trước ở Ngự Thư Phòng mà gánh tội khi quân hay không?

Cố hết sức kiềm chế vẻ mặt kinh ngạc của bản thân, trong nháy mắt, trong lòng Tô Hà Y đã hiện lên mấy chục cái lý do để trốn tránh, nhưng cuối cùng đã dừng lại ở hình ảnh vô tội đáng thương, mỉm cười thê lương, vành mắt bắt đầu đỏ lên, cánh môi cũng khẽ run rẩy.

Nàng đứng dậy đi ra giữa phòng rồi thẳng lưng quỳ xuống.

"Nô tỳ.... thần thiếp đúng thật đã lừa người, lần trước nói muốn xuất cung đều là một phút giận dỗi."

Độc Cô Đình nói: "Tiếp tục nói."

"Thần thiếp nhớ thương Thánh Thượng đã lâu, nhưng tự biết bản thân dung mạo xấu xí, chỉ có thể yên lặng làm bạn ở Ngự Thư Phòng, thật ra, một ngày không thấy người thì thiếp đã nhớ phát điên.... nhìn thấy tuổi xuân trôi qua, thời hạn ba năm càng gần, thiếp thật sự không muốn rời khỏi chốn hậu cung này!"

"Lại thấy Yên Nhiên công chúa sắp tiến cung, trong cung này có ai không lo lắng tới mức không thể chợp mắt chứ? Nàng ấy vốn có mỹ mạo tuyệt thế, bây giờ lại là Quý Phi dưới một người trên vạn người, Thánh Thượng nhìn thấy nàng rồi còn có thể nhớ đến cành liễu yếu ớt như thần thiếp sao?"

"Có lẽ.... có lẽ sẽ rất nhanh thôi chuyện dâng trà mài mực cũng đã không cần đến thiếp nữa!"

Yếu ớt dứt lời, nước mắt hệt như viên trân châu thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà lạnh băng.

Tô Hà Y dùng hết bản lĩnh để diễn kịch một phen, tiếng khóc đứt quãng đến bản thân cũng thấy thảm, rồi nghe thấy Độc Cô Đình nhẹ nhàng thở hắt ra, giống như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hoàng Đế ngồi dậy, nở một nụ cười nhàn nhạt trên mặt.

"Nói như vậy tức là nàng đang ghen với nàng ta?"

Có thể nghĩ như vậy thì tốt quá!

Trong lòng Tô Hà Y vui vẻ, nàng càng thẳng thắn thành khẩn và ngốc nghếch bao nhiêu thì tính uy hiếp với Hoàng Đế sẽ nhỏ hơn bấy nhiêu!

Tô Hà Y lập tức gật đầu vội lau nước mắt, "Đúng, đúng! Có điều.... hôm nay Thánh Thượng đến Lan Y cung khiến thần thiếp vô cùng vui mừng"

"Như vậy thật tốt"

Độc Cô Đình híp híp mắt, chống cằm cười giống như một con mèo thấy mỡ.

Gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn nhìn không rõ ràng, Tô Hà Y vừa khóc xong trên mặt ửng hồng như hoa đào, càng thêm kiều diễm đáng yêu.

So với dáng vẻ yên tĩnh ít nói không quản sự đời lúc trước thì sự dụng tâm của nàng hiện tại cho dù là giả vờ đi nữa, Độc Cô Đình cũng cảm thấy rất không tệ.

"Phụ thân nàng, Tô đại nhân là cánh tay phải của triều đình, gia thế cũng không thua kém, chi bằng nàng cũng làm Quý Phi của trẫm?"

Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào nàng, sau đó xoay người lại rồi nhẹ nhàng ngoắc ngón tay.

"Trời tối rồi, ái phi, đến đây."

Tô Hà Y giật nảy người, mạnh mẽ rụt người một cái rồi lui về phía sau, nếu sau lưng nàng có một cái đuôi thì chắc chắn đã nổ tung thành những mảnh nhỏ.

Nhưng bây giờ đã trèo lên lưng hổ thì rất khó leo xuống, hình tượng 'yêu phi' tràn đầy tâm cơ không thể bị phá hủy được. Nàng hơi do dự một lát, ngón tay run run muốn cởi áo mỏng trên người ra, nửa bên bả vai vừa lộ thì Độc Cô Đình đã sớm không còn kiên nhẫn.

Hắn túm lấy Tô Hà Y một cách dứt khoát, hệt như đang xách một con mèo nhỏ lên trên giường, rồi ôm vào trong ngực như đang ôm một cái gối tre

* Gối tre: một cái gối được đan bằng tre, ở bên trong rỗng (giống như một cái lồ ng tre nhưng dài hơn), dùng như gối ôm vào mùa hè vì mát hơn so với gối ôm thông thường, cũng có thể dùng để kê chân,...

"Đừng động đậy, ngủ đi!"

Cánh tay bị ôm chặt, bên tai truyền đến hơi thở nhẹ nhàng, Tô Hà Y nghe thấy tiếng tim đập của Hoàng Đế ở sau lưng mình, làm nàng lo sợ không yên suốt cả đêm.

Nàng không thể hiểu tại sao sự tình lại biến thành thế này, lúc thì không thể đoán được dụng ý của Độc Cô Đình khi nhắc đến phụ thân mình, lo lắng cho cha mẹ và người nhà, lúc lại cảm thấy Độc Cô Đình như đã trọng sinh, như vậy thì những tính toán công phu của bản thân đều trở nên vô dụng.....

Mãi đến trời gần sáng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nàng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Ngày tiếp theo, mặt trời vừa lên thì bên ngoài Lan Y cung đã có một hàng người hầu lặng lẽ không tạo ra tiếng động nối đuôi nhau đi vào. Trong lúc Tô Hà Y vẫn đang ngủ say còn mơ màng nói mớ thì cả cung đã được trang hoàng lại, trở nên rực rỡ.

Độc Cô Đình rời khỏi cung đi đến Ngự Thư Phòng, trong chỗ khuất đã có một lão thái giám khom lưng đứng chờ, chính là tổng quản Đông Xưởng - Cao Khang.

"Có chuyện gì, nói đi."

Sau khi cho tất cả lui xuống thì hắn mới dùng giọng nói the thé của mình lên tiếng, "Giống với Thánh Thượng đoán, đêm qua Quý Phi nương nương thật sự không an phận"

"Nàng ta làm chuyện gì?"

"Dùng rượu ngọc của Nam Việt ra để tiếp đãi tất cả thị vệ, nói rằng để cảm tạ Tiêu tướng quân canh giữ vất vả, sau đó một mình mắng Thánh Thượng bất lực, đến việc động phòng cũng không dám làm, nói rằng lần sau nhất định khiến Thánh Thượng xấu mặt. Sáng nay lại sai người truyền tin này đến chỗ Vương tiên sinh, bây giờ Vương tiên sinh đã ở ngoài cửa xin gặp"

Độc Cô Đình cười lạnh một tiếng, cây bút lông đỏ trong tay xoay nửa vòng rồi dùng lực vạch một nét ngang.

Lúc trước hắn không hề đề phòng nữ nhân này, chỉ xem như một cái bình hoa quý giá để trưng bày, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần này sống lại, hắn đã phái ám vệ theo dõi nàng chặt chẽ ngay từ đầu, thật sự đã phát hiện được một "bất ngờ" lớn.

Hạ Yên Nhiên.... nàng đúng là giỏi che giấu, dưới nhan sắc xinh đẹp lại toàn là âm mưu tính toán.

Chỉ là Tô Hà Y cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, so với dáng vẻ đầu gỗ lúc trước thì lúc này vừa biết khóc lại biết cười như thế càng thêm mấy phần sinh động thú vị.

Nghĩ đến đây, Độc Cô Đình không nhịn được khẽ cười, ý định nhanh chóng ổn định triều chính rồi diệt sạch Nam Việt trong lòng càng thêm vững chắc.

"Mời các vị đại thần vào nghị sự."

Thái giám nội thị tầng tầng lớp lớp thông truyền, bên ngoài liền có tiếng bước chân lộn xộn, các vị đại thần mặc quan bào người đỏ người tím bước vào trong phòng.

Ông lão tóc bạc đang thong thả bước vào ở giữa chính là Tể tướng đương triều cũng là nguyên lão tam triều, cố mệnh đại thần được Tiên Hoàng chỉ định, đồng thời cũng từng là thầy của Hoàng Đế, Vương Định An.

Nhưng mà đối mặt với vị ân sư 'vết thương cũ còn chưa lành' Độc Cô Đình cũng không thèm nhìn một cái, vẫn cúi đầu lật xem mật báo trên bàn như cũ, hờ hững nói, "Ban ngồi."

"Chờ đã!"

"Nghe nói đêm qua Hoàng Đế để Quý Phi nương nương phòng không gối chiếc, thê lương khó xử. Nàng thấy thị vệ gác đêm bên ngoài vất vả còn cố ý lấy rượu quý của Nam Việt ra ban thưởng, không so đo thân phận chủ tớ mà nói 'rượu ngon dễ có lòng trung thành khó tìm'. "

Râu Vương An Định run run, trực tiếp nhấc quải trượng trong tay lên cao.

Hắn lửa giận bừng bừng mà lớn tiếng nói: "Một nữ tử yếu đuối còn như vậy, Hoàng Đế còn biết lễ nghĩa sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.