Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 6



Minh Yên đăng xong tin tức, liền đem tin đồn cô chân đạp hai thuyền làm rõ. Vứt bỏ Lam Hi giữa ban ngày, lựa chọn con nuôi Úc gia vô quyền vô thế, đến kẻ ngốc cũng không làm được chuyện như vậy.

Vì vậy cả buổi chiều Úc Vân Đình đều nhận được tin tức đại loại như thế.

"Giúp cô ấy tag anh trai anh vào đi, đừng ghen nữa."

"Phụ nữ không thể không được sủng ái, để cho anh trai anh nhân cơ hội dỗ dành một chút."

"Đàn ông là tay chân, phụ nữ là quần áo, bộ quần áo này của Minh Yên không thể quá coi trọng, ghen tuông gì chứ."

......

Vì thế sau những vụ bê bối, Úc Hàn Chi mới về nước được hai tháng vẫn không biết là mình đã trở thành tâm điểm, và được mọi người chú ý trong giới Nam thành.

Úc Vân Đình vừa tức vừa buồn cười, chuyện của công ty cũng không để ý, buổi chiều trực tiếp lái xe về nhà, thấy Úc Hàn Chi đang có một cuộc họp video, anh ta đặt điện thoại di động để lên bàn ra hiệu, ý bảo anh nhìn wechat của mình đang nổ tung.

"Anh xong rồi, Minh Yên rốt cuộc là cái gì cũng có thể làm, lì lợm, quấn chặt lấy anh. Cô ta thực sự đã công khai tỏ tình.” Úc Vân Đình biểu tình giống như dẫm phải shit, ở trong lòng anh ta, Úc Hàn Chi là ai chứ? IQ 140, chỉ mất hai năm để hoàn thành tất cả các khóa học đại học, 17 tuổi tốt nghiệp trường Thanh Đằng đã thành lập tập đoàn Úc thị, trong vòng năm năm để Úc thị đứng vững gót chân ở Nam thành, trong vòng mười năm đứng đầu hào môn Nam thành.

Tuy nhiên Úc thị chỉ là một bộ phận tài sản của anh, nếu xét về độ giàu có, hào môn thế gia toàn Nam thành cộng lại cũng không thể so sánh với Úc Hàn Chi. Người như anh còn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, không có bất kỳ sở thích ăn chơi trác táng nào, những thời gian rảnh còn học xong tiến sĩ, như thể trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh vậy.

Nghĩ đến phỉ thúy ngọc cải trắng nhà mình bị con heo Minh Yên cõng mất, Úc Vân Đình đã tức giận đến hộc máu.

May mắn anh trai anh ta không phải loại đàn ông coi trọng nhan sắc, bằng không sẽ có khả năng ngã vào lòng cô gái kia.

Úc Hàn Chi lấy kính mắt màu vàng ra, xoa xoa huyệt thái dương có chút đau đầu, tùy ý nhìn lướt qua vài lần, sau đó lãnh đạm nói: "Hình như em rất để ý đến cô ấy? Nhân vật hề nhảy nhót như vậy cũng có thể khiến em giận đến giậm chân?”

"Em?" Để ý đến cô ta?” Úc Vân Đình mở to hai mắt, không dám tin nói: "Anh, vậy anh tự giải quyết nha, bằng không ngày mai chính là scandal hai người đính hôn, qua mấy tháng ngay cả con của hai người cũng có khả năng xuất hiện.”

"Rất nhiều chuyện không cần tự mình ra tay, Minh gia ngã xuống, tự nhiên tường đổ, ai cũng muốn đẩy." Úc Hàn Chi nhàn nhạt giương mắt, từng chữ lộ ra sát ý, "Ngày mai em theo anh đi Minh gia một chuyến.”

Đồng tử Úc Vân Đình khẽ co rụt lại, hưng phấn nói: "Được.”

Minh Yên ở nhà ăn xong một bát mì thịt bò kho tàu lớn, chuyện nhận nuôi Hoa Tư cũng không khó khăn lắm.

Biểu tình Hoa Tư vẫn nhàn nhạt, vừa không vui mừng cũng không chán ghét, rất là bình tĩnh, hơn nữa dung mạo khí chất của cô ta cũng không tầm thường, Minh Hòa Bình cũng là càng nhìn càng hưng phấn, ông ta cảm thấy lần này có một đứa con gái nuôi, không chừng còn có thể mang lại tiền tài cho ông ta.

Minh Yên thấy ba cô lúc đầu còn có chút do dự, lúc này đã thật lòng tiếp nhận Hoa Tư, nội tâm thấp kém thở dài một hơi, không hổ là máu thịt trong nhà, trong nhà này chỉ có cô là người ngoài.

"Yên Nhi, con lớn hơn Hoa Tư một tháng, về sau không được ức hiếp Hoa Tư nữa, hai chị em hòa thuận ở bên nhau, biết không?" Minh Hòa Bình vui vẻ dặn dò.

Minh Yên cùng Hoa Tư liếc nhau, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu, hòa thuận chung sống.

"Minh Yên và Hoa Tư từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không phải chị em ruột cũng hơn là chị em, tự nhiên sẽ nâng đỡ lẫn nhau, chú Minh lo lắng nhiều rồi." Lam Hi ở một bên phong độ nhẹ nhàng nói, từ khi Hoa Tư đi ra, tầm mắt anh ta hơn phân nửa đều rơi vào người Hoa Tư.

Hoa Tư chỉ cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình, có chút lạnh nhạt.

Cô yêu anh ta, nhưng anh ta không yêu cô, giờ nghĩ lại mối quan hệ phức tạp đa góc của mình trước đây khiến Minh Yên đau đầu. Hiện tại cô nửa điểm tâm tư cũng không có, thấy mọi chuyện đã được an bài, cười khanh khách nói: "Ba, lúc trước ba không phải cho con một chức vụ trong tập đoàn mà, con không muốn đi làm, ba bảo Hoa Tư đi đi, cô ấy học đại học tài chính, hàng năm lấy rất nhiều giải thưởng quốc gia, giấy khen và huy chương trong nhà có thể được xếp chồng lên nhau.”

"Nói bậy, chuyện của Hoa Tư ba sẽ sắp xếp, con không thể không đi làm? Mỗi ngày ở nhà đều chơi bời?” Minh Hòa Bình căng mặt răn dạy.

"Con bỏ tiền ra mua bằng tốt nghiệp đại học cho có, cái gì cũng không biết, đi làm chờ bị người khác cười nhạo sao? Con chỉ muốn được ở nhà.” Minh Yên túm lấy cánh tay Minh Hòa Bình, làm nũng nói.

"Được được được, vậy khi nào con muốn đi làm rồi lại đi." Minh Hòa Bình không còn cách nào khác, đành phải đồng ý: "Trước tiên để Hoa Tư đi. ”

Minh Yên nhìn về phía Lam Hi đắc ý dơ ba ngón tay, ba phần trăm cổ phần, đã về tay cô! Sau này nhìn vào sự tạo hóa của mỗi người.

Lam Hi nhẹ nhàng gật đầu, lần đầu tiên anh ta ý thức được, 22 năm qua, mình chưa bao giờ hiểu rõ Minh Yên.

Sau khi Lam Hi rời đi, Minh gia vẫn bận rộn đến tận đêm khuya, mẹ Lý làm quản gia, Hoa Tư chuyển đến đối diện phòng Minh Yên, Minh Hòa Bình lại tìm người đến thay đổi phong thủy, đem đồ bài trí trong nhà đều dịch tới chuyển lui, làm ồn náo loạn cả đêm.

Hoa Tư đụng phải cô vài lần, muốn nói lại thôi, Minh Yên đều nhìn không chớp mắt, trực tiếp trở về ngủ bù. Sự tồn của cô chính là đá mài đao của Hoa Tư, nếu đã mài 22 năm, cô cũng lười giả vờ tình chị em sâu đậm.

Mưa xuân tí tách suốt đêm, xen lẫn tiếng sấm xuân, đêm tối Minh Yên bừng tỉnh mấy lần, tỉnh lại nhìn đồng hồ, đã trải qua hơn 11 giờ, trong wechat có N tin tức về cô.

Mọi người bị cô kéo đen cuối cùng cũng phản ứng lại, ở trong nhóm tập thể chửi bới cô, những người này phần lớn đều giống như cô ăn chơi trác táng, ngày thường lĩnh chức vụ rảnh rỗi, đi làm uống trà thoải mái đi dạo phố đi, không có việc chính làm.

Bọn họ kết hợp lại với nhau, quả thật không sai, Minh Yên trực tiếp không phản ứng, thấy Lam Hi gửi tin nhắn thoại cho cô.

"Minh Yên, ngay ngày mai cổ phần sẽ chuyển sang tên của em, buổi chiều Úc Vân Đình sẽ cùng Úc Hàn Chi đi Minh gia ghé thăm. Em có phải đem anh em Úc gia đều kéo đen hay không?" Giọng nói của anh ta thanh nhuận như suối, mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.

Minh Yên thẳng tắp từ trên giường nhảy dựng lên, mẹ nó, Úc Hàn Chi muốn tới đây? Đã qua hơn 12 giờ, không phải là đến cửa rồi chứ?

Cô vội vàng đi sửa soạn, nhìn thấy mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương trên giường, cô cắn răng đeo mặt dây chuyền lên, sau đó lại lật tung tủ quần áo lên, cuối cùng cũng tìm được chiếc váy phù hợp.

Minh Hòa Bình và Hoa Tư đều đi làm, mẹ Lý cũng đi ra ngoài, thời tiết u ám, mưa xuân tí tách kéo dài không dứt, trong sân đá xanh đường ướt sũng, ở khắp mọi nơi có một hương vị tươi mát sau cơn mưa.

Minh Yên bảo người làm mang ghế sopha ra vườn xem mưa rơi, trải đệm thật dày, nấu trà, thắp hương, lại đi phòng sách tùy tiện tìm hai quyển sách.

Khi hai anh em Úc Hàn Chi và Úc Vân Đình đến cửa, mưa xuân dần dần tạnh bớt, biệt thự Minh gia trong mưa mất đi một phần phú quý, nhưng lại có thêm một tia an bình.

Úc Hàn Chi nhìn phong cách kiến trúc Baroque, khóe môi khẽ nhếch thôi cười.

Người giúp việc dẫn hai người đi vào, nhẹ giọng nói: "Ông chủ còn chưa trở về, cô Minh Yên đang ở trong vườn đọc sách, tôi đi gọi cô Minh Yên giúp hai vị thiếu gia.”

"Không cần, chúng tôi tự mình đi gọi." Úc Vân Đình vội vàng gọi người giúp việc lại, cùng Úc Hàn Chi liếc nhau, khóe môi nhếch lên một tia cười xấu xa.

"Vậy tôi đi pha trà cho hai vị thiếu gia."

"Em đi tìm phòng rửa tay, anh, anh tự đi tìm Minh Yên đi." Úc Vân Đình anh tuấn tiêu sái đi lên lầu tìm phòng rửa tay.

Úc Hàn Chi nhìn về phía vườn mưa xuân dầm dề, anh đi bộ nhàn nhã đi vào.

Trong vườn, hương trà lượn lờ, trên mặt đất còn chút tàn hương đã cháy hầu như không còn, là mùi trầm hương cực nhạt, Minh Yên ngủ trên sopha, váy màu trắng dài rủ xuống đất, thiếu nữ gối đầu sách ngủ ngon lành, mái tóc đen xoăn như rong biển lộn xộn xỏa ra, dáng người uyển chuyển giống như nữ yêu trong biển.

Úc Hàn Chi nhìn mưa xuân như trân châu đứt dây, định thần lại nhàn nhã ngồi ở một bên, ngắm mưa.

Cổ Minh Yên vặn vẹo đều đau nhức, kết quả đối phương một chút phản ứng cũng không có, nhất thời tức giận đến nhồi máu cơ tim, cũng may người giúp việc rất nhanh đưa nước trà qua, vội vàng gọi: "Cô Minh Yên, trong nhà có khách."

Minh Yên dụi dụi mắt, đứng dậy, sách vở gối rơi xuống đất, mặt dây chuyền trên cổ cũng từ trong váy dài màu trắng ở cổ áo trượt ra.

Hoàng điền ngọc chương màu sắc như hổ phách hiện ra trong chớp mắt, ánh mắt anh nhã nhặn dừng lại, phát ra ánh sáng mãnh liệt.

"Có khách sao không nói?" Minh Yên oán giận nói, âm thanh kiều mị thấu xương, sau đó mừng rỡ nhìn về phía Úc Hàn Chi: "Anh làm sao lại tới đây?”

Tầm mắt Úc Hàn Chi dừng trên cổ đeo mặt dây chuyền của cô, nội tâm khơi dậy ngàn tầng sóng, hoa điểu đồ, một góc ngọc chương có vết trầy xước dập nát, là mùa đông năm đó anh đưa cho cô.

Người anh tìm nhiều năm là Minh Yên sao? Còn nhớ năm đó cô bé cứu anh tính cách rất là ôn nhu khả ái, làm sao có thể kiêu căng ngang ngược như Minh Yên?

Tuy nhiên năm đó người Minh gia cũng nói qua, chuyện anh bị bắt cóc Minh Hòa Bình vốn cũng tham gia.

Trong vài giây, tâm tư Úc Hàn Chi đã có rất nhiều cảm xúc, giương mắt lên, nhã nhặn cười: "Nghe nói cô đang tìm tôi?”

Úc Hàn Chi vốn có tướng mạo nhã nhặn cấm dục, quanh năm đeo kính mắt, che giấu tâm tư như biển nơi đáy mắt, giờ phút này cười, tim của Minh Yên bỗng nhảy dựng lên.

Chết tiệt, không mê hoặc được Úc Hàn Chi, ngược lại bị anh mê hoặc. Minh Yên vội vàng chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, vô tội nói: "Anh không thêm wechat của tôi, tôi không liên lạc được với anh.”

Người đàn ông rũ mắt xuống, lấy điện thoại di động ra, đưa qua, thản nhiên nói: "Thêm đi.”

Minh Yên mừng rỡ nhận lấy, thêm wechat của mình, sau đó cũng lưu điện thoại của mình một chút, đang muốn nhìn bản tin của anh, bàn tay to của anh rõ ràng đè điện thoại lại.

Úc Hàn Chi lấy lại điện thoại di động của mình, giống như vô tình hỏi: "Ngọc chương này có giá không nhỏ, giống như đồ vật của người đàn ông yêu thư pháp, là của đàn ông tặng cô?”

Lời này của Úc Hàn Chi hỏi rất tâm cơ. Nếu không phải Minh Yên, cô nhất định sẽ thẳng thừng không nhận, nếu là Minh Yên, cô cũng sẽ nghi ngờ không nhận, để tránh bị anh hiểu lầm.

Đôi mắt to quyến rũ của Minh Yên vừa di chuyển đôi tay, lấy ngọc chương trên cổ mình đưa cho anh, nâng cằm, xinh đẹp nói: "Đây là tôi đeo từ nhỏ đến lớn, là một anh trai lớn tặng cho tôi, anh ghen à?”

Ánh mắt Úc Hàn Chi đột nhiên sâu, mắt nhìn về phía Minh Yên mơ hồ có chút khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.