Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 58: Thưởng



Tuy rằng Ninh Vãn trở lại, nhưng hai người vẫn ngầm hiểu ý không nói ra chuyện đón Thẩm Độ về nhà —— Thẩm Độ ở nhà Thẩm Thư Vân tròn 1 tuần, Ninh Vãn mới đi đón nó. Hôm đón Thẩm Độ là thứ bảy, Thẩm Thư Vân sau khi mở cửa cho cậu thì lập tức đi phòng bếp, mà Thẩm Độ đang ngồi ở trên ghế sa lon, vừa cầm một ly sữa chua vừa xem phim hoạt hình, quanh miệng còn dính một vòng chất lỏng màu nhũ. Ninh Vãn gọi bé: “Tiểu Độ.” Thẩm Độ đột nhiên quay đầu lại, để sữa chua lên bàn, nhào tới bên Ninh Vãn, ôm cổ cậu gọi: “Ba! Ba! Con rất nhớ ba!” Ninh Vãn nở nụ cười, nhưng tâm hồn đã sớm bay tới nhà bếp nơi có Thẩm Thư Vân, trong phòng bếp truyền tiếng nước chảy ào ào, hình như là đang rửa chén, Ninh Vãn với tay cầm điều khiển tăng âm lượng của ti vi lên, sau đó nhỏ giọng hỏi Thẩm Độ: “Chuyện mà ba nói với con trước khi đi, con có làm được hết hay không?” “Làm làm, làm hết luôn, ” Thẩm Độ chu cái miệng nhỏ nhắn, “Ba đã hứa dẫn con đi công viên chơi rồi, phải giữ lời nha.” “Đương nhiên, ba có khi nào lừa gạt con chưa.”Vào đêm trước khi Ninh Vãn đưa Thẩm Độ đến chỗ Thẩm Thư Vân, Ninh Vãn chủ động ngả bài với Thẩm Độ, cậu vừa cầm chiếc khăn lông lớn lau tóc cho Thẩm Độ vừa nói: ” Thúc thúc mà hôm nay con gặp được, con cảm thấy được chú ấy thế nào?” Thẩm Độ mới vừa tắm xong, cả người đều là hơi nước, bé híp mắt, như bộ lông của thú nhỏ đang bị ướt lại gặp được nơi ấm áp mềm mại, không kiên nhẫn tránh né một chút, một lát sau trả lời: “Con cảm thấy chú ấy rất tốt.” Hai tay Ninh Vãn lau tóc chậm rãi ngừng lại, cho dù cậu cất giọng rất bình tĩnh, tinh tế nhưng vẫn không che dấu được nỗi kích động: “Con không phải lúc nào cũng hỏi ba người cha khác của con trông như thế nào, khi nào cha ấy trở về hay sao? Vậy được, ba hiện tại nói thật cho con biết, người chú mà con gặp hôm nay chính là ba ba của con, cũng là mẹ của con, là chú ấy sinh ra con, nói cách khác có chú ấy mới có con.” Thẩm Độ bị sự thật đột ngột này làm cho kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, nó xoay người, ngơ ngác nhìn Ninh Vãn, lại nghe Ninh Vãn tiếp tục nói: “Trước đây anh ấy rời đi, là bởi vì ba làm chuyện sai lầm, mà ba hiện tại đã biết lỗi của mình rồi, muốn chuộc lại lỗi lầm, cho nên, con có thể giúp ba một chút không?” “Ba, con làm thế nào mới có thể giúp ba?” Ninh Vãn hôn lên đôi mắt to long lanh của bé, nhẹ giọng nói: “Ngày mai ba sẽ đưa con đến chỗ người ba ba kia, để cho hai người ở chung một tuần lễ, hai người tách ra lâu như vậy, chắc anh ấy cũng nhớ con lắm… Con cũng không cố gắng giúp ba làm cái gì, chỉ phải cố gắng nói tốt nhiều về ba một chút là được, để ba ấy nhớ kỹ con người của ba. Nha đúng rồi, trước tiên đừng gọi chú ấy là ba liền nhé, cũng không cần nói cho chú ấy con đã biết hai người là cha con, ngày mai con qua đó, phải gọi là Thẩm thúc thúc, không được hù ba con.” Thẩm Độ gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Con hiểu rồi, ba.” “Con ngoan. Nếu con làm tốt, ba lập tức thưởng cho con, dẫn con đi công viên trò chơi.” “Ba là tốt nhất!” Thẩm Độ vẫn còn là một đứa trẻ, nghe đến công viên trò chơi thì hưng phấn vô cùng, nhảy nhót háo hức trên chiếc giường mềm mại, rồi lại đưa tay lên trán làm động tác chào như mấy chú cảnh sát trong phim hoạt hình, ra dáng nói, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Đây chính là hứa hẹn đi công viên trò chơi của Ninh Vãn và Thẩm Độ.

Tiếng nước ào ào vẫn chưa ngừng lại, Thẩm Độ nằm nhoài lên bả vai Ninh Vãn, nhỏ giọng nói cho Ninh Vãn nghe: “Ba ấy rất tốt, thật sự rất tốt, còn dịu dàng hơn cả trong trí tưởng tượng của con, con thật sự rất yêu thích ba ấy. Ba, ba phải nhanh nhận lỗi với ba ấy đi thôi, sau đó đưa ba ấy về nhà. Con cũng muốn như những bạn nhỏ khác, có ba và ba ấy, ba người cùng nhau.” Một cảm giác chua xót trào dâng trong cổ họng Ninh Vãn, cậu cam kết với Thẩm Độ: “Sẽ có một ngày như vậy.” Ninh Vãn lại hỏi về bài tập của Thẩm Độ, Thẩm Độ bày ra tất cả bài tập Ninh Vãn đưa, sau khi Ninh Vãn kiểm tra lại hết, mới cho thằng bé xem phim hoạt hình, một mình tiến vào nhà bếp. Thẩm Thư Vân đứng ở bên cạnh cái bồn, bọt xà phòng dính đầy trên tay, Ninh Vãn tiến đến, lấy lòng nói: “Vân ca, để tôi giúp anh rửa nhé?” Thẩm Thư Vân mở mắt ra liếc mắt nhìn cậu, nói: “Không cần, tự tôi cũng rửa gần hết rồi.” Dứt lời, anh liền mở khóa vòi nước, rửa bát trong tay. Ninh Vãn nhìn một hồi, đợi đến khi anh đóng lại vòi nước mới hỏi: “Vân ca, anh có muốn cùng Tiểu Độ đến công viên trò chơi không?” Thẩm Thư Vân sững sờ một chút, sau đó định thần lại, thở dài: “Bên môi giới bất động sản nói là đã tìm được người mua, xe cũng bán… Tôi cũng đã đặt xong vé máy bay vào thứ năm tuần sau, đang chuẩn bị về lại Singapore.” “Đi sớm như vậy?” Ninh Vãn nhíu mày, do dự hỏi, “Là có chuyện gì gấp sao?” “Cũng không có, nhưng việc cần làm ở nơi đây đều đã xử lý xong, cảm thấy không cần ở lại nữa.” “Vậy thì ngày mai đi, ngày mai đi công viên trò chơi, ” Ninh Vãn thoái nhượng một bước, tựa hồ như đang cầu xin “Ngày mai anh vẫn có thời gian đúng không? Coi như là đi cùng Tiểu Độ… nó cũng rất muốn cùng đi công viên trò chơi với anh.” Thẩm Thư Vân úp cái đĩa cuối cùng trên giá, rửa sạch hết bọt xà bông, lại thở dài: “Vậy cũng được.” Ngày hôm sau, Thẩm Thư Vân ngồi ở ghế sau xe của Ninh Vãn, Thẩm Độ ở ghế trẻ con nhoài người ra quay mặt lại gọi anh: “Thẩm thúc thúc.” Thẩm Thư Vân nở nụ cười, từ đâu đó móc ra một cây kẹo vị nho đưa cho nó, mới vừa mua ở cửa hàng tiện lợi mua lúc đang chờ xe. Thẩm Độ vui vẻ nhận lấy, móc màng bọc nhựa ra, ngậm kẹo vào miệng, mơ hồ không rõ mà nói: “Cảm ơn Thẩm thúc thúc.” Bình thường Ninh Vãn là rất ít khi cho phép Thẩm Độ ăn kẹo, nhưng nếu đây là kẹo Thẩm Thư Vân mua, Ninh Vãn cũng đành ngầm cho phép, không lên tiếng.

Thời tiết vào ngày này đặc biệt tốt, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên trời chỉ có vài đám mây tổ điểm cho sắc trời xanh ngắt. Bởi vì sợ Thẩm Độ bị bỏng nắng nên trước khi Ninh Vãn cho Thẩm Độ ra ngoài, cậu đã bôi kem chống nắng cho bé, còn đội thêm một cái mũ màu đỏ như mũ của mấy người ngư dân, thoạt nhìn như một cây nấm. Thẩm Độ ở chính giữa, một tay nắm Ninh Vãn, một tay nắm Thẩm Thư Vân, đi vào công viên trò chơi, vui sướng và thỏa mãn sắp trào dâng, thậm chí còn ngâm nga nhạc thiếu nhi. Thẩm Thư Vân bị nhiễm tâm trạng tốt, không khỏi hỏi: “Tiểu Độ ngày hôm nay vui vẻ như vậy nha?” “Dạ ” Thẩm Độ nắm tht chặt lấy tay Thẩm Thư Vân “Trước đây ở lớp chúng con, có bạn lúc nào cũng khoe được bố mẹ cho đi chơi vào cuối tuần… Trước đây ba bận rộn công việc, con cũng chỉ được đi chơi với ba có một hai lần…” Ninh Vãn mắt thấy Thẩm Thư Vân thần sắc hơi ảm đạm, thầm nghĩ không ổn, khẩn trương đem đổi đề tài: “Tiểu Độ, bên kia có người bán bóng bay, con có muốn mua bóng bay không?” Sự chú ý của trẻ con rất dễ dàng bị phân tán, đặc biệt là đối mặt với chuyện nhìn thấy điều mới mẻ: “Muốn ạ.” Người bán bóng bay là một người phụ nữ trung niên, một thấy ba người bọn họ đi tới, vội vã kéo một chùm bóng bay rồi rao: “Bạn nhỏ ơi, có muốn mua một quả bóng bay không?” “Ba, con muốn màu vàng.” “Được. Quả bóng màu vàng bao nhiên tiền?” “Ba mươi tệ một cái. (bóng gì mà đắt khiếp!)” Người phụ nữ kia cầm dây buộc quả bóng ra “Tiên sinh là một nhà ba người đi chơi à, các cậu một nhà ba người trông thật hạnh phúc, đặc biệt là cậu và người yêu của cậu thoạt nhìn rất xứng đấy.” Thẩm Thư Vân lông mày nhảy một cái, cổ lập tức đỏ lên, anh ấp úng nói: “Cái gì… Cái gì mà là người yêu, chúng tôi chỉ là bạn bè.” Ninh Vãn rõ ràng bị lời này lấy lòng, cậu cười nhận lấy quả bóng, sau đó lấy tờ một trăm tệ từ ví tiền đưa cho người phụ nữ kia: “Cám ơn cô nha, còn lại không cần thối.” Trong công viên giải trí Thẩm Độ chỉ có thể chơi mấy trò giới hạn đổ tuổi, bọn họ đầu tiên là chơi ô tô đụng với Thẩm Độ nguyên một giờ, sau đó cùng bé chơi vớt cá vàng, Thẩm Độ vớt được hai con cá vàng, để vào một bịch nilon. Thẩm Độ cầm tay Thẩm Thư Vân, nhìn về phía trung tâm công viên: “Thẩm thúc thúc, chú có thể cùng con đi chơi quay ngựa gỗ không?” Thẩm Thư Vân thực sự không có cách nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là để Ninh Vãn đi mua hai tấm vé, ngồi ở Thẩm Độ bên cạnh đại lập tức. Anh ngượng ngùng bụm mặt —— lần trước chơi trò này có lẽ là mấy chục năm trước, hiện tại ngồi nơi này, xung quanh toàn là con nít líu ra líu ríu, đối với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà nói, chuyện này thực sự quá xấu hổ. Anh vừa nhấc mắt, đối mặt với khuôn mặt nín cười của Ninh Vãn, càng xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được. Đây cũng không phải là điều xấu hổ nhất, điều xấu hổ nhất là anh đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt sau khi ngồi được hai vòng! Ngựa gỗ xoay quanh một cột trục, xoay vòng tròn liên tiếp, Thẩm Thư Vân bị xoay tròn choáng váng đầu hoa mắt, chờ đến khi ngừng lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn từ trong dạ dày, anh mới bước xuống ngựa, chân mềm không cất bước nổi, như một con tôm chân mềm. Khác với vẻ mặt vui sướng của Thẩm Độ, sắc mặt Thẩm Thư Vân tái nhợt, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh mỏng, Ninh Vãn thấy bộ dạng của anh, sợ hết hồn, ý định trêu đùa cũng mất biến, vội vã đỡ anh đến ngồi xuống cái ghế gần đó, đưa cho anh một chai nước. Thẩm Thư Vân đẩy chai nước ra, giữ chặt cánh tay Ninh Vãn nói đứt quãng: “Trong túi xách của tôi có, có một bình xịt, cậu lấy ra xịt vào tuyến thể của tôi.” Ninh Vãn lúc này mới nhận ra mùi hoa nhài trên người Thẩm Thư Vân trở nên rất nồng nặc… Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều như thế, vội vã dựa theo lời Thẩm Thư Vân lấy bình xịt từ trong túi, xịt lên gáy Thẩm Thư Vân mấy lần, mùi vị rất nhanh biến mất không còn tăm hơi, sắc mặt Thẩm Thư Vân cũng dần hồng hào trở lại. “Đây là…” Thẩm Thư Vân không có ý định gạt cậu, thản nhiên đáp: “Đây là bình xịt che dấu tin tức tố.” Hai con mắt Ninh Vãn co rụt lại, những nghi vấn quanh quẩn trong lòng bỗng nhiên như chiếc hộp Pandora mở ra —— Thẩm Thư Vân không tẩy ký hiệu, cậu lại ngửi không thấy tin tức tố Thẩm Thư Vân, hóa ra nguyên nhân là do Thẩm Thư Vân xin thuốc che dấu tin tức tố! “Tại sao anh lại sử dụng thứ này?” Thẩm Thư Vân đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cậu, cười cười, nhàn nhạt mở miệng nói: “Bởi vì tôi không muốn ngửi thấy tin tức tố của chính mình thêm một lần nào nữa. Bởi đó là mùi tin tức tố cậu vẫn luôn khao khát… Tôi thực sự chán ghét đến tột độ.” Ninh Vãn sững sờ tại chỗ.

Hết chương 58

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.