Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 16: Chương 16





Sau khi chụp ảnh xong, Cố Ninh cùng Bạch Túc vào phòng thay đồ thay quần áo.

Bạch Túc ở trong gian phòng thay quần áo, cô ngồi trên ghế bên ngoài chờ, tâm tình rất phức tạp, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tuy rằng nhiệm vụ đã thất bại, nhưng cô ở thế giới này cũng không phải hai bàn tay trắng, ít nhất trước khi thế giới sụp đổ phải đối xử tốt với Bạch Túc một chút, miễn cho lưu lại tiếc nuối.

Lúc cô thất thần, Bạch Túc đã thay quần áo xong đi ra, giơ tay xoa xoa tóc cô: "Đi thôi, chúng ta đi ngắm sao."
Cố Ninh đứng lên, nhìn hắn, không nói gì, lại bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn.

"Làm sao vậy?" Thanh âm Bạch Túc nhu hòa.

Cố Ninh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng trên môi hắn, khẽ nhón chân hôn lên môi hắn một cái, ánh mắt có chút phức tạp, nói: "Bạch Túc, vì sao anh đối xử với em tốt như vậy?"

Cô cũng không đi theo cốt truyện, không tuân thủ thiết lập nhân vật, nhưng việc hắn đối tốt với cô vẫn không thay đổi.

Bạch Túc hơi giật mình, sau đó nở nụ cười, lại không nói gì, chỉ ôm eo cô cúi đầu hôn cô, hơi thở của hắn sạch sẽ trong trẻo lạnh lùng, cánh môi mềm mại, nhiệt độ lại nóng bỏng, khiến lòng người có chút tê dại.

Ngón tay của hắn xuyên qua tóc cô, khàn giọng: "Bởi vì anh muốn đối xử tốt với em."
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy?
Cố Ninh cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh đã bị hắn hôn đến không thở nổi, cũng không có thời gian suy nghĩ cái gì.

Từ đài quan sát ngắm sao trở về, thời gian cũng đã muộn, ban đêm nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp.
Đêm nay đi đường quá nhiều, cố Ninh sau khi trở về hai chân đau nhức, cảm giác rất mệt mỏi và buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong mới cảm thấy đỡ hơn.
Cố Ninh chỉ bật đèn đầu giường, ngồi trên giường xem truyện cổ tích, tính toán xem trong chốc lát sẽ ngủ.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ.
Trong khoảng thời gian này cha nguyên chủ đi công tác nước ngoài, Bạch Túc thấy trạng thái của cô không tốt, sợ cô chiếu cố không tốt cho mình, cho nên để cô chuyển đến chỗ hắn.

Tuy nhiên, bây giờ nhà Bạch Túc không phải là ngôi nhà cũ thường xuyên ở trường đại học, mà là biệt thự trong một khu nhà giàu.

Cố Ninh ở phòng ngủ đối diện hắn, mà trong biệt thự này cũng chỉ có hai người cô và Bạch Túc, người gõ cửa là ai cũng có thể đoán được.
Trong khoảng thời gian cô ở đây, Bạch Túc mỗi đêm đều đưa một ly sữa cho cô uống trước khi đi ngủ, cho nên cô trực tiếp mở miệng để hắn vào.

Cô cũng không ngẩng đầu lên, lại lật một trang sách, nói: "Anh để đó đi, lát nữa em sẽ uống."

Nhưng đợi một lát, lại không nghe thấy đáp lại, cô mới ngẩng đầu, lại phát hiện Bạch Túc đứng ở trước giường nhìn cô, giống như có chuyện muốn nói.
Cố Ninh bị hắn nhìn không hiểu sao có chút khẩn trương, cô mím môi: "Còn có chuyện gì sao?"
Thấy bộ dáng có chút cảnh giác của cô, đáy mắt Bạch Túc lại hiện ra ý cười ôn nhu: "Ninh Ninh đã quên hôm nay là Giáng Sinh?"
Cố Ninh không rõ nguyên nhân: "Em nhớ a."
Nói xong, cô còn kỳ quái nhìn hắn một cái, không phải còn cùng nhau ra ngoài ăn cơm cùng nhau sao?
Thấy cô không hiểu, Bạch Túc tựa như khẽ thở dài, đem một cái hộp bao bì tinh xảo ra đưa cho cô: "Ninh Ninh, em quên quà Giáng sinh của em."
Cố Ninh sửng sốt, không nghĩ tới hắn muốn nói là cái này, cô còn tưởng rằng...
Cố Ninh có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nhận lấy hộp quà, bởi vì là lễ vật ngoài dự liệu, tự nhiên cũng có chút kinh hỉ cùng chờ mong.

Cô nhịn không được ở trước mặt Bạch Túc liền đem hộp quà mở ra, sau đó liền nhìn thấy trong hộp đặt một sợi dây chuyền rất đẹp.

Cô cầm lấy lên nhìn kỹ, lại đột nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hình dạng này là...!ổ khóa?"
Vẫn là một ổ khóa hình trái tim.

Bạch Túc cười nhạt một tiếng, ngồi xuống mép giường, nhìn cô, ánh mắt rất ôn nhu: "Ninh Ninh không thích sao?"

Cố Ninh nhất thời không nói gì, lễ vật hắn tặng cô đương nhiên là thích, chính là cảm thấy món quà này có chỗ kỳ quái.
Ngay lúc nghĩ như vậy, Bạch Túc đã từ trong tay cô nhận lấy sợi dây chuyền, nghiêng người lại thay cô đeo, đem tóc phía sau cô phất ra, ngón tay hơi ấm áp, lại không hiểu sao mang theo nhiệt độ tựa hồ nóng rực.

Hô hấp của hắn rơi lên bên cổ, mập mờ nói không nên lời, làm cho tinh thần người ta căng thẳng, hô hấp tăng nhanh.

Bạch Túc một bên thay cô đeo vòng cổ, một bên thanh âm nhẹ nhàng nói: "Bởi vì muốn dùng khóa đem Ninh Ninh khóa lại, như vậy em sẽ không rời khỏi anh."
Giọng điệu của hắn dịu dàng thoải mái, tựa hồ là đang nói giỡn, Cố Ninh lại nghe được trong lòng có chút sợ hãi, thật giống như tâm tư cô muốn rời đi đều bị hắn nhìn thấu, cô nhất thời có chút sững sờ nhìn về phía hắn.

Bạch Túc cũng rũ mắt nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng giống như đang dần dần nóng lên, làm cho người ta có chút khẩn trương, sống lưng giống như kim châm có chút tê dại nóng ran.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.