Edit: Weirdo
Sáng sớm hôm sau, Cố Ninh mới phát hiện tối hôm qua Lục Minh Thâm không về phủ, mà là nghỉ tạm trong chùa.
Này còn chưa tính, hắn còn bày ra tư thế nếu nàng không hồi phủ hắn cũng ở lại chỗ này.
Cố Ninh không có nhẫn nại như vậy để cùng hắn dây dưa, bởi vì nàng biết rõ ở phương diện chấp nhất này nàng thật đúng là không bằng hắn.
Huống hồ, nàng cũng rõ ràng, hắn sở dĩ ở lại nơi này cũng không phải thuần túy vì lì lợm la liếm, chỉ là để bảo hộ an toàn của nàng.
Thác Bạt Triều tuy rằng đã bị bắt, nhưng Nguyệt Quốc còn có người ở kinh thành, vậy tình cảnh của nàng cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Cố Ninh muốn rời xa Lục Minh Thâm, nhưng cũng không định cứ như vậy đặt mình vào nguy hiểm.
Bởi vậy, sau khi ăn sáng xong, nàng chủ động đề nghị hồi phủ với Lục Minh Thâm.
Có lẽ đã sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, biểu tình Lục Minh Thâm cũng không có chút bất ngờ nào, còn đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa rời khỏi, hộ vệ Vương phủ cũng đã sớm chờ ở ngoài chùa.
Hiển nhiên, cho dù nàng không nhắc tới, Lục Minh Thâm cũng sẽ tìm mọi cách mang nàng trở về.
Cố Ninh liếc nhìn Lục Minh Thâm một cái.
Lục Minh Thâm dường như không nhận thấy, chỉ mỉm cười với nàng, đôi mắt có chút ý cười lười biếng: "Biểu muội, muốn ta giúp muội thu thập hành lý không?"
Cố Ninh hít sâu một hơi, có loại buồn bực lại chủ động đi vào bẫy của hắn, lạnh lùng nói: "Không cần.
"
Sau khi lên xe ngựa, Cố Ninh dựa vào vách xe ngủ, cũng không nói nửa câu với Lục Minh Thâm.
Có lẽ là không muốn quấy rầy nàng, một đường này Lục Minh Thâm cũng an an tĩnh tĩnh, chỉ có điều nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng.
Nàng nhắm mắt lại chỉ coi như không cảm giác được, không muốn mở miệng, có chút mệt mỏi.
Từ lúc nàng xuyên qua đến bây giờ cốt truyện vẫn luôn sụp đổ, vốn tưởng rằng sau khi nàng đến chùa, tình cảm của nam chủ và nữ chủ sẽ có tiến triển, nhưng từ biểu hiện của Lục Minh Thâm, cảm giác tồn tại của nữ chủ ở chỗ hắn có lẽ còn không cao bằng không khí.
Nàng hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước, tận lực không để nhiệm vụ thất bại lần nữa.
Mặc dù là đường núi, nhưng Dương Phong lại đem xe ngựa điều khiển coi như ổn định, chỉ là có chút chậm, Cố Ninh nghĩ đến mọi việc, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Cố Ninh ngủ không sâu, thời điểm Lục Minh Thâm tới gần, nàng cũng đã tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Lục Minh Thâm gần trong gang tấc.
Một gương mặt tuấn mỹ có thể mê hoặc lòng người.
Lúc tỉnh lại thấy gương mặt như vậy vốn nên hưởng thụ, Cố Ninh lại có chút kinh hãi, vẻ mặt hơi cứng đờ.
Thấy nàng tỉnh, hắn lại cực kỳ tự nhiên lui ra, ngồi trở về chỗ cũ, tựa vào gối mềm, một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình nhìn nàng, cười nói: "Biểu muội, ta đang chuẩn bị ôm muội đi xuống, không nghĩ tới muội liền tỉnh.
"
Cố Ninh: "! "
Nghe có vẻ ngươi còn rất tiếc nuối?
Cố Ninh liếc hắn một cái, lười để ý tới, vén rèm xe lên, liền thấy Dương Phong đã đặt ghế nhỏ trước xe, nàng nhấc làn váy lên dẫm lên ghế xuống xe.
Đúng lúc này, bên cạnh lại đột nhiên nổi lên một trận gió mát, mang theo chút dược hương nhàn nhạt.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Lục Minh Thâm đã đứng bên cạnh, như là trực tiếp nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Mái tóc dài của hắn vẫn đang tung bay theo gió, sợi tóc đen nhánh như mực, có vài phần tiêu sái bất kham.
"Biểu muội, thấy ta thế nào?" Hắn hơi cúi đầu kề sát vào nàng, thanh âm mang theo ý cười, có chút ái muội.
Cố Ninh không có biểu tình gì: "Thân thể Thế tử tựa hồ cũng không bệnh yếu như vậy.
"
Có thể nhảy còn có thể đùa giỡn người khác, nơi nào như người bị trúng độc bị thương?
Lục Minh Thâm ngẩn ra, nhìn nàng, trong mắt xẹt qua vài phần ý cười, chậm rãi nói: "Biểu muội quan tâm đến thân thể của ta?"
Cố Ninh ngữ khí bình tĩnh: "Người trong phủ đều rất quan tâm Thế tử.
"
Nói xong, nàng liền xoay người đi vào cửa Vương phủ.
Lục Minh Thâm hơi nhướng mày, thản nhiên đi theo phía sau nàng.
.