Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 1



Edit: Thanh Thanh

Beta: Doris, Nguyệt Hạ.

_______________________

Qua cửa kính, Chu Nặc nhìn tuyết rơi bên ngoài như lông ngỗng nhẹ bay dồn dập trên mặt đất, sau đó chậm rãi biến mất không thấy, cô có chút chờ mong cảnh tượng sáng mai tuyết dày lên, dù sao thì là người phương nam nên cô rất ít khi tận mắt nhìn thấy tuyết lớn như vậy.

Không giống với bên ngoài đang có tuyết rơi, vị trí hiện tại của cô là nhà kính trồng hoa, bên trong luôn duy trì nhiệt độ ổn định. Cho dù cô chỉ mặc váy liền áo mỏng cũng sẽ không cảm thấy lạnh, lúc cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm những bông tuyết bên ngoài thì bị giọng nói phía sau cắt ngang: "Chu tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Chu Nặc quay đầu lại cười cười với thím Lưu, dịu dàng nói: "Được, cháu lập tức tới." Nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh thím Lưu cùng tới nhà ăn với bà, một bàn cơm to bày biện đầy những thức ăn tinh xảo, Chu Nặc vốn đang thấy không đói bụng nháy mắt lại cảm thấy mình có thể ăn tới ba bát cơm.

Kiếp trước Chu Nặc bởi vì từ nhỏ đã làm ngôi sao nhí cho nên ba mẹ cố ý tìm người dạy cô các loại lễ nghi, cố gắng để cô đạt được bất luận là ở hình tượng gì cũng đều phải duyên dáng khi xuất hiện trước công chúng. Cho nên dù hận không thể một hơi ăn luôn ba bát nhưng Chu Nặc vẫn tao nhã ăn từng đồ ăn trước mặt.

Thím Lưu nhìn cô ăn với vẻ mặt thích thú, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói: " Chu tiểu thư không gọi điện thoại hỏi tiên sinh một chút sao?" Bà ta vốn cũng chẳng muốn quản nhiều chuyện này, nhưng bất đắc dĩ bắt người tay ngắn (*).

_________________________

* Bắt người tay ngắn: ý kiểu nhận chỗ tốt từ người khác thì phải giúp lại họ.

_________________________

Chu Nặc nhẹ nhàng nâng mí mắt, ngữ khí dịu dàng như cũ: "Không cần, thím Lưu, thím cũng ngồi xuống ăn cơm đi."

Thím Lưu còn muốn nói gì nữa nhưng Chu Nặc ở đối diện ngước mắt lên nhẹ nhàng liếc bà ta một cái, rõ ràng chưa nói cái gì, nhưng lại làm bà ta run sợ, bà ta không khỏi nói thầm ở trong lòng, sao sau khi ở bệnh viện về, giống như biến thành người khác thế?

Chờ đến khi thím Lưu rời đi, Chu Nặc tiếp tục ăn cơm, ăn no đến bảy phần, cô kiềm chế buông bát đũa. Thím Lưu đúng lúc đi ra sửa sang lại bàn, nhìn vẻ mặt bà ta muốn nói lại thôi, Chu Nặc có chút buồn cười, cô đương nhiên biết thím Lưu lo lắng cái gì, đơn giản chính là sợ Cố Càn bỏ cô, bà ta không có cách nói rõ với nhà họ Chu.

Chu Nặc không để ý đến vẻ mặt đó của thím Lưu, cô đứng dậy định đi lên phòng chiếu phim trên lầu chọn phim xem để gϊếŧ thời gian.

Chu Nặc mới vừa chọn xong phim thì ngoài cửa truyền đến giọng của thím Lưu: "Chu tiểu thư, điện thoại của ba cô."

Chu Nặc nhíu mày, đây là cuối cùng cũng không nhìn được nữa sao? Cô nhận điện thoại từ trong tay thím Lưu, giọng điệu rất không kiên nhẫn: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Chu Nặc, Cố tổng có phải đã nhiều ngày chưa về đấy rồi đúng không, con không biết tự mình đi tìm anh ta à? Sao lại con giống người mẹ đầu gỗ kia của con thế, ngay cả đàn ông cũng dỗ không được?" Nói đến câu cuối cùng Chu Kiến Đức càng cảm thấy Chu Nặc vô dụng.

Biểu tình Chu Nặc không thay đổi, giọng điệu suy ngẫm: "Tôi không biết dỗ đàn ông, dì Hinh và Chu Mật ở phương diện này rất tốt, hay là ông để Chu Mật đến đây đi?"

Chu Kiến Đức ở đầu kia điện thoại nháy mắt đã mềm giọng xuống: "Nặc Nặc, con cũng biết tình huống hiện tại trong nhà, nếu không có Cố tổng thì công ty rất nhanh sẽ kinh doanh xuống dốc, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn công ty ông ngoại con để lại rơi xuống cục diện đó sao?"

"Nhẫn tâm, tôi đương nhiên nhẫn tâm." Chu Nặc nói xong trực tiếp cúp điện thoại. Lời cô nói là thật, cô có cái gì mà không đành lòng, cô lại không phải nguyên chủ, đúng vậy, Chu Nặc cũng không phải Chu Nặc ban đầu, cô cũng phải mất thời gian một tuần mới tiếp thu chuyện mình xuyên sách này.

Lại nói tiếp, việc này còn phải quay trở lại một tuần trước, Chu Nặc vì muốn thoát khỏi sự khống chế của ba mẹ mình, giải ước hợp đồng với công ty quản lý, ba mẹ tự nhiên không muốn để cái máy ATM là cô thoát khỏi sự kiểm soát của mình, cho nên tìm đủ các loại marketing cùng nhau bôi đen cô, những chuyện liên quan đến cô ở trên mạng bị nháo đến rối ren, làm cô không thể ra cửa. Việc này Chu Nặc đã chuẩn bị một năm, tự nhiên có phương pháp ứng đối cho nên cũng không vội, người đại diện mới kiến nghị sau hai ngày lại mở họp báo giải thích, cho nên cô cũng nhàn nhã, không thể ra cửa thì ở nhà xem các loại tiểu thuyết máu chó thôi.

Buổi tối một ngày trước khi xuyên qua, Chu Nặc mới vừa xem một quyển tiểu thuyết thế thân máu chó xưa cũ, ngày hôm sau tỉnh lại Chu Nặc phát hiện mình bị xuyên sách không khỏi cảm khái vận khí của mình quả nhiên trước sau như một đều không tốt. Từ nhỏ bị cha mẹ coi như công cụ kiếm tiền, mắt thấy sắp thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, bắt đầu trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường thì ai mà ngờ được mới ngủ dậy cái liền bị xuyên sách. Xuyên sách thì thôi đi, không chỉ không có duyên với nữ chính bạch nguyệt quang còn xuyên thành pháo hôi thế thân của trùm cuối.

Trải qua thời gian một tuần, Chu Nặc cũng dần dần tiếp thu chuyện mình xuyên thành pháo hôi, dù sao hiện tại cốt truyện còn chưa chính thức bắt đầu, cô cũng còn có cơ hội xoay chuyển. Hơn nữa nguyên thân sở dĩ là pháo hôi đó là bởi vì có tình cảm không nên có. Cho nên chỉ cần cô không mơ ước vị trí Cố phu nhân, nói vậy chắc sẽ không đi đến kết cục giống nguyên chủ ở trong sách.

Trong quyển sách này, nam chính, nam phụ, vai ác thậm chí là cả lão đại thần bí trong lòng đều chỉ có một bạch nguyệt quang luôn khiến cho người ta nhớ mãi không quên, đó chính là nữ chính Vân Niệm. Nữ chính Vân Niệm từ nhỏ cùng bọn họ lớn lên trong vòng tròn thượng lưu, sau lại bởi vì trong nhà phát sinh biến cố mà xuất ngoại với ba mẹ, rồi sau đó bặt vô âm tín. Đại khái rung động thời niên thiếu là đáng quý, khó có thể nhất, cho nên mấy năm như vậy, bọn họ không bởi vì nữ chính biến mất mà quên cô ấy, ngược lại càng thêm nhớ thương.

Mà nguyên chủ hiện tại sở dĩ có quan hệ với Cố Càn là bởi vì mẹ kế của cô, Điền Hinh từ người khác biết trong lòng Cố Càn luôn có bóng dáng của một người con gái, trùng hợp làm sao, người đó lại giống Chu Nặc vài phần, vì thế trăm phương nghìn kế mang theo Chu Nặc thiết kế để Cố Càn anh hùng cứu mỹ nhân. Ở trong mắt nguyên chủ, không hiểu sao Cố Càn là ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời đêm tối của cô ấy, là thần minh của cô ấy, cho nên cô ấy không thể tự kiềm chế được mà đem lòng yêu Cố Càn. Mà ở trong mắt Cố Càn, mục đích của nhà họ Chu rất rõ ràng, nghĩ đến Vân Niệm bặt vô âm tín, anh cũng ngầm đồng ý với ý đồ của nhà họ Chu, giữ Chu Nặc ở bên người mình.

Nguyên nhân nguyên chủ lần này nằm viện là bởi vì tuần trước sinh nhật Cố Càn, cô ấy ở nhà tỉ mỉ chuẩn bị một phen. Vốn cho rằng sẽ là một đêm lãng mạn, lại không biết bạn thân của Cố Càn đã sớm ở bên ngoài tổ chức cho anh, hơn nữa Cố Càn cũng không mang cô ấy đi cùng. Nguyên chủ bởi vì mẹ mất sớm, từ nhỏ thiếu cảm giác an toàn lại mẫn cảm, cho nên sau mấy cuộc điện thoại bị trực tiếp cắt đứt nên đã dại dột lấy phương thức tự mình hại mình này để kéo sự chú ý của Cố Càn. Nhưng ai có thể nghĩ đến cô ấy sau khi đi bệnh viện, người tỉnh lại lại chính là Chu Nặc hiện tại đây?

Từ sau khi Chu Nặc tỉnh lại, Cố Càn trừ phái trợ lý tới sắp xếp chuyện bệnh viện và thím Lưu tới chăm sóc cô thì không xuất hiện một lần. Cho nên Chu Kiến Đức cùng thím Lưu mới sốt ruột như vậy, sợ Cố Càn sẽ hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có Chu Nặc biết, Cố Càn không phải thờ ơ cô, anh hiện tại đang vội vàng điều tra chuyện gia sản của nữ chính với nam chính. Hơn nữa ở trong mắt anh, vạch trần Chu Nặc sao, chỉ là anh không có thời gian tới để tự mình nói cho cô biết mà nhận thức rõ hiện thực.

Xem qua toàn bộ câu chuyện Chu Nặc biết nguyên chủ lần này tự mình hại mình mới chỉ là bắt đầu, chờ sau đó biết mình chỉ là thế thân, lại nhịn không được ra tay với nữ chính có khuôn mặt giống mình vài phần. Sau đó nữ chính trở về, Cố Càn muốn kết thúc, cô ấy càng ghi hận lên nữ chính, bắt đầu hợp tác với vai ác, người muốn nữ chính mà không được. Cuối cùng bởi vì ý đồ thương tổn nữ chính nên hoàn toàn bị Cố Càn cho thành pháo hôi. Nghĩ đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ trong sách, Chu Nặc không khỏi lắc đầu, không không không, cô sẽ không trở thành pháo hôi, cô còn chưa hưởng thụ cuộc sống một cách mãn nguyện, còn có rất nhiều món ăn ngon chưa thưởng thức qua, cho nên cô muốn nỗ lực thay đổi vận mệnh của mình.

Kỳ thật Chu Nặc ở lúc mới vừa biết được mình xuyên sách không phải không nghĩ tới rời đi sau đó tự lực cánh sinh, nhưng cô sống 23 năm, ngoại trừ đóng phim cô căn bản không biết những kỹ năng mưu sinh khác. Cô từ khi được khai quật chụp quảng cáo đầu tiên, ba mẹ cô đã hận không thể ngay cả thời gian ngủ của cô cũng muốn lấy đi để cô đóng phim. Nếu không phải sợ dư luận bên ngoài, nói không chừng ngay cả thời gian đi học cũng đều sẽ bị cướp sạch.

Cô muốn mưu sinh chỉ có thể tiếp tục đóng phim thôi, nhưng nếu cô rời khỏi Cố Càn bước vào giới giải trí thì chỉ nhà họ Chu thôi cũng có thể khiến cô không cách nào lăn lộn trong giới được. Ở trong giới mười mấy năm, không ai rõ hơn Chu Nặc về sự quan trọng của ttài nguyên với ô dù, Chu Nặc luôn luôn thức thời, cho nên rất nhanh đã đưa ra quyết định. Trở lại bên người Cố Càn, làm tốt bạch nguyệt quang thế thân của anh, lợi dụng danh tiếng của anh, trước khi nữ chính trở về, phải đứng được vững chân. Đến lúc đó cô sẽ rời xa những nhân vật trung tâm của cốt truyện, chắc chắn sẽ an toàn.

Dựa theo tuyến thời gian trong sách, nữ chính còn khoảng một năm nữa mới trở về, cho nên chỉ cần một năm này cô an phận thủ thường làm tốt vai thế thân của cô, chờ đến một năm sau nữ chính trở về cô có thể cầm tiền Cố Càn bồi thường rời đi. Trong sách vì của cải nổi trội của trùm cuối thần bí Cố Càn này mà hắn đã được miêu tả không chỉ một lần, hào khí ngút trời. Ví dụ, nói ngay đến buổi chiều cô ở nhà kính trồng hoa, bởi vì nữ chính thích hoa tương đối kiều quý, cho nên anh cố ý chuẩn bị nhà kính trồng hoa. Mấu chốt nhất chính là giá thành của việc xây dựng nhà kính trồng hoa này rất đắt đỏ, không chỉ mỗi biệt thự này có, mà là mỗi chỗ anh ở đều có, chỉ vì anh không biết mình sẽ gặp được nữ chính ở nơi nào.

Chậc chậc chậc, cái sự nứt đố đổ vách này lúc trước khi Chu Nặc đọc ở trong sách cũng đã bị chấn động rồi, trong lòng còn không khỏi chửi tục đầu năm nay quả nhiên khoe giàu giỏi nhất vẫn là các tác giả văn mạng. Chờ tới khi đến nhà kính trồng hoa này mới biết, không chỉ có giá thánh cắt cổ, Cố Càn còn thuê hẳn cả chuyên gia quản lý, cái này làm cho Chu Nặc không thể không cảm thán một câu quả nhiên bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của cô. Lúc trước khi đọc sách Chu Nặc còn thấy đau lòng vị lão đại này, làm nhiều như vậy thì thế nào chứ, nữ chính cuối cùng còn không phải cùng nam chính HE sao. Hiện tại Chu Nặc chỉ cần nghĩ đến kết cục này thôi đã không nhịn được mà vui ngầm, hao tâm tổn sức như thế, cuối cùng nữ chính cũng không chọn anh sao, hừ.

Nghĩ đến đây, Chu Nặc cảm thấy tinh thần phấn chấn, cả người tỉnh táo. Khác với mấy ngày hôm trước tinh thần sa sút, cô bắt đầu cẩn thận chăm sóc da, tuy rằng vẫn có chút thô ráp, nhưng người trong gương vẫn làm Chu Nặc cảm thán không thôi. Tóc xoăn dài màu nâu tùy ý thả trên vai, ngũ quan tinh xảo, tùy tiện ngoái đầu nhìn lại một cái cũng có thể hạ gục được khối nữ ngôi sao giới giải trí trong nháy mắt. Giá trị nhan sắc của Chu Nặc trước kia đặt ở giới giải trí cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính là trên tầm trung, nhưng giá trị nhan sắc này của nguyên chủ chính là tập trung tất cả các mỹ nữ giới giải trí cũng tìm không ra mấy người. Chu Nặc ôm mặt phát ngốc với người trong gương, giờ khắc này, cô cuối cùng cũng sinh ra một loại cảm giác kiếm lời lớn.

Khi Chu Nặc đắm chìm trong mỹ mạo hiện tại của mình, cửa bên ngoài bị đẩy ra, sau đó một đôi chân dài tiến vào, bóng dáng cao lớn rất nhanh bao phủ đỉnh đầu Chu Nặc, Chu Nặc xuyên qua gương trang điểm trước mặt chỉ thấy anh đang cởi nút thắt áo sơ mi cùng với hầu kết gợi cảm.       


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.