Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 11



Edit: Hạt Tiêu.

Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.

_____________________

Điền Hinh nhìn về phía Chu Kiến Đức đang tức giận, ẩn ý nói: "Chỉ sợ Tiểu Nặc vẫn còn đang oán hận chúng ta rồi".

"Nó có mặt mũi gì mà dám oán hận chúng ta, mấy năm nay nó ăn của ai, uống của ai?" Chu Kiến Đức giận không kìm được, đúng là cái thứ sói trắng khó dạy.

Điền Hinh có chút khó xử nhìn sang Chu Kiến Đức, khẽ thở dài, ở sau lưng ông hài lòng mở miệng: "Lão Chu, hay là bỏ qua chuyện này đi, Tiểu Nặc không muốn giúp chúng ta thì chúng ta nghĩ cách khác vậy".

"Nó dám không giúp". Nói xong Chu Kiến Đức lấy điện thoại di động ra gọi luôn cho Chu Nặc.

Điền Hinh duỗi tay ngăn ông ta lại: "Anh bây giờ đang tức giận, không nên gọi điện cho nó, trước tiên cứ nghĩ xem nên nói với nó cái gì cho dễ nghe rồi từ từ hãy gọi qua." Nói rồi bà ta đưa tin nhắn nhận được lúc sáng đến trước mặt ông.

Tin nhắn nói rằng Vân Niệm sắp trở về, cái thứ hàng giả Chu Nặc này không nhân cơ hội vớt chút lợi ích, chờ khi Vân Niệm trở về thì cô sẽ chẳng là gì cả.

Chu Kiến Đức khó hiểu nhìn Điền Hinh: "Vân Niệm là ai, lẽ nào là vị hôn thê của Cố Càn?". Nhưng trước giờ chưa nghe thấy tin tức này bao giờ cả.

Sự việc Cố Càn anh hùng cứu mỹ nhân cứu Chu Nặc ở bể bơi đều là do một tay Điền Hinh sắp xếp, bà ta nói tiếp với giọng bình tĩnh: "Em cũng chỉ mới biết được lí do Cố Càn coi trọng Nặc Nặc gần đây thôi, hắn có thích một người con gái tên là Vân Niệm, chính là con gái của Vân gia trước kia, mà Nặc Nặc có phần giống với con bé đó."

Điền Hinh giải thích một tí, Chu Kiến Đức nhanh chóng hiểu được nội dung của tin nhắn vừa rồi, điều đó có nghĩa là nếu như bây giờ họ không nhân cơ hội lợi dụng khi Chu Nặc vẫn còn bên Cố Càn, chờ đến khi Vân Niệm trở về, họ sẽ không có được gì cả.

"Vậy để anh đi gọi Chu Nặc về." Chu Kiến Đức nói với giọng điệu khẩn trương.

"Lão Chu, anh vẫn chưa nhìn ra sao?" Điền Hinh hạ giọng nói.

"Nhìn ra cái gì?" Đầu óc Chu Kiến Đức hiện chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để Chu Nặc có thể kiếm được lợi ích từ Cố Càn nhiều nhất có thể.

"Nặc Nặc hận chúng ta. Nó thà để dùng tiền mà Cố Càn đập vào cho nó để tiến vào giới giải trí cũng không đề cập đến chuyện của công ty. Nó tiến vào giới giải trí không phải là muốn cạnh tranh với Tiểu Mật sao, nhưng dù sao đi nữa thì kỹ năng diễn xuất của Tiểu Mật là do em dạy từ khi còn nhỏ, lại còn được học qua lớp diễn xuất chuyên nghiệp, Nặc Nặc thì sao, một chút kỹ năng diễn xuất cũng không có mà lại có thể giành được vai nữ ba trong 《 Vấn Tiên 》, không phải Cố Càn đập tiền vào thì là gì?". Nói xong Điền Hinh lặng lẽ quan sát phản ứng của Chu Kiến Đức.

Đúng như bà ta dự đoán, Chu Kiến Đức rất tức giận, lập tức đập tay lên bàn nói: "Nó phản rồi à, tôi không dạy dỗ nó một tí, nó liền quên ngay chính mình mang họ gì rồi sao?"

"Như vậy đi, lát nữa gọi điện cho nó anh đừng nóng giận, trước cứ bảo nó trở về đã, cả nhà cùng ngồi lại với nhau từ từ nói chuyện." Điền Hinh nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Chu Kiến Đức biết Điền Hinh nói cũng có lý, ông ta hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi gọi điện cho Chu Nặc. Gọi lần đầu tiên không có ai bắt máy, Chu Kiến Đức nén cơn tức giận trong lòng, tiếp tục bấm gọi cho đến lần thứ ba thì Chu Nặc mới nhận: "Có việc gì?"

"Chu Nặc, lễ phép của mày chạy đi đâu hết rồi, sao để tao gọi liên tục thế?"

Chu Nặc ở đầu dây bên này trợn mắt: "Có việc gì thì mau nói, không có thì con tắt đây, con rất bận. "

Chu Kiến Đức tự nhắc mình không được tức giận, không được tức giận, cứng rắn nói: "Tối con về nhà một chuyến đi, có việc muốn cùng thương lượng với con."

Chu Nặc suy nghĩ một chút, rất nhanh đã đoán ra được chuyện gì, cũng được thôi, chuyện Chu gia sớm hay muộn thì cũng phải giải quyết vì thế cô gật đầu đồng ý: "Xong việc con sẽ về ngay."

Thẩm Kính Châu đưa mắt nhìn cô một cái, Chu Kiến Đức nói rất to, thông qua điện thoại anh ta cũng có thể nghe thấy được, liền hỏi: "Người nhà em phản đối việc em đóng phim?"

Chu Nặc khóe môi ngập ý cười: "Sao thế được, nếu phản đối thì Chu Mật kia tính sao?". Mặc dù Chu Kiến Đức đã tuyên bố ra bên ngoài rằng Chu Mật chỉ là con gái dượng, nhưng ai có ánh mắt mà chả biết được Chu Mật là con gái của ông ta.

Thẩm Kính Châu gật đầu, không để tâm đến chuyện này nữa, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Chu Nặc, nhanh chóng lảng sang việc khác: "Weibo chính thức của đoàn làm phim vừa tag em, anh đã bảo Hàn Tịch đăng tin trên Weibo giúp em rồi, em tự mình vào xem một chút để hiểu rõ hơn về đoàn phim."

Chu Nặc gật đầu, biết đây cũng là một phương tiện kết bạn, Weibo trước đây của cô là do ba mẹ quản lý nên cô cũng không thích loại quản lý này, vì thế đặt câu hỏi: "Anh Thẩm, em có thể tự quản lý Weibo của mình được không? Yên tâm, nên làm gì và không nên làm gì em đều hiểu rõ."

Thẩm Kính Châu im lặng một hồi sau đó đồng ý, nhưng vẫn dặn dò thêm: "Em bây giờ đã là người của công chúng, mỗi một hành động nhỏ của em cũng sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, cho nên mấy việc linh tinh không được tự tiện đăng lên."

"Yên tâm, em hiểu mà." Cô chỉ là không thích cảm giác đồ vật của mình lại bị người ta thay mình quản lý thôi.

Chu Nặc lấy điện thoại mở Weibo, Hàn Tịch đã thay cô chia sẻ lại tin từ Weibo chính thức của 《 Vấn Tiên 》, ở dưới còn có một vài bình luận của các fan nguyên tác, tò mò trông như thế nào. Thỉnh thoảng lại có vài bình luận khó ở tỏ vẻ cô không có bất cứ một tác phẩm nào, dựa vào cái gì mà dành được vai nữ 3. Chu Nặc chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, đang chuẩn bị thoát ra thì thấy Lục Thừa Hiên tag cô, cô click vào xem, hóa ra là Lục Thừa Hiên đang đăng tin trên Weibo.

Lục_Thừa_Hiên V: Hoan nghênh tiểu sư muội Đóa Đóa @Chu_Nặc.

Lục Thừa Hiên đăng Weibo thu được lượng quan tâm lớn, trước kia Truyền thông Cố thị không phải chưa từng bảo hắn giúp đỡ người mới, nhưng hắn toàn mặc kệ, cho nên mọi người đối với cái người mới Chu Nặc này rất là tò mò, rốt cuộc thì bối cảnh hùng hậu đến cỡ nào mà có thể khiến Lục Thừa Hiên cam tâm tình nguyện chia sẻ trên Weibo.

Chu Nặc cũng không quan tâm lắm, cô đoán rằng tin này hẳn là do trợ lý của Lục Thừa Hiên đăng lên, nhất định là Thẩm Kính Châu bảo làm vậy.

Vừa mới chạng vạng tối, đoàn phim đã kết thúc công việc, Chu Nặc lập tức tới nhà hàng do Thẩm Kính Châu đặt trước để chờ mọi người đến. Ngay khi Weibo của Lục Thừa Hiên đăng tin vào buổi chiều, các thành viên khác trong đoàn làm phim cũng đăng Weibo hoan nghênh cô theo. Chu Nặc đã sớm hiểu quy tắc cá lớn nuốt cá bé trong giới này, nên cô cũng không thấy dao động gì nhiều.

Bởi vì quan hệ với Thẩm Kính Châu và Lục Thừa Hiên nên thái độ của mọi người đối với cô đều rất tốt, bữa tối cũng coi như khá vui vẻ, hòa thuận. Bởi vì sáng mai mọi người đều phải quay phim cho nên không có mời rượu, Chu Nặc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay đoàn phim chạy cho kịp tiến độ, chả mấy khi được nghỉ sớm như hôm nay nên sau khi ăn xong mọi người đều từ chối đi tăng 2, tăng 3, tất cả đều ngỏ ý phải đi về nghỉ ngơi sớm một chút, dẫu sao thì ngày mai sau khi Chu Nặc gia nhập sẽ bắt đầu với tiến độ ma quỷ ngay thôi.

Đây cũng vừa khéo cho Chu Nặc, cho nên tiệc tàn cái là cô về Chu gia ngay.

Buổi chiều Chu Mật thấy Lục Thừa Hiên đăng cái Weibo kia, điện thoại mới mua cũng bị cô ta ném cho tan tành, phải biết rằng Lục Thừa Hiên trong giới giải trí là một ngôi sao có lưu lượng siêu đỉnh, ngay cả cô ta ở trước mặt anh ta cũng gặp phải nhiều khó khăn, không ngờ hắn thế mà lại vì Chu Nặc chia sẻ tin trên Weibo. Chu Nặc cô ta dựa vào cái gì mà lại có được sự ưu ái của Lục Thừa Hiên như thế, nghĩ đến đây, vẻ mặt Chu Mật vặt vẹo khó chịu.

Lúc Chu Nặc về đến Chu gia, nhìn thấy ba người trong phòng khách, nhướng mày: "Ồ, đều ở đây cả, là chờ con sao?"

Điền Hinh liếc nhìn bàn tay của Chu Kiến Đức đang nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, biết rằng ông ta vô cùng tức giận, bà rũ mắt nhìn xuống cố che đi khóe miệng đang giương lên, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước: "Nặc Nặc, sao con lại như vậy, con muốn đi đóng phim sao không nói với bọn dì biết một tiếng? Nếu hôm nay không nhìn thấy tin trên Weibo, bọn dì cũng không biết đến chuyện này. Nếu con thích quay phim, dì vẫn còn quen biết với vài người có thể giúp con, như vậy con và Mật Mật sau này cũng coi như là có thể giúp đỡ lẫn nhau rồi."

So với Điền Hinh, Chu Nặc còn nói với giọng vô tội hơn: "Dì à, cái hôm con đi thử vai không phải dì đã biết rồi sao?"

Đột nhiên bị phản bác, Điền Hinh hơi mất kiểm soát cơ mặt, nhưng đã lấy lại được phong độ rất nhanh: "Nặc Nặc, dì có biết gì về buổi thử vai của con đâu, con đừng nói bừa". Nói xong bà ta theo bản năng liếc nhìn về phía Chu Kiến Đức.

Chu Nặc nhìn thấy bà ta như vậy liền tủm tỉm cười nói: "Được rồi, đều là hồ ly ngàn năm với nhau, dì chơi trò Liêu Trai với con làm gì? Nếu ngày đó dì không biết thì sao lại cố ý gọi điện tới ghê tởm con cơ chứ?"

Chu Nặc thấy Điền Hinh còn muốn giải thích tiếp, cô giơ tay chen lời: "Được rồi, thời gian của con rất quý giá, hôm nay mọi người gọi con về là vì chuyện này sao?".

Điền Hinh bị cô làm cho nghẹn họng, nhìn vẻ mặt của Chu Kiến Đức, bà ta cũng biết mình đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để giải thích nên không nói gì thêm nữa.

"Lần trước bảo con ngỏ lời với Cố Càn, con không làm à?" Chu Kiến Đức nhíu mày nhìn cô, cuộc đấu thầu sắp diễn ra mà vẫn chưa nói đến, đến lúc đó nhất định sẽ không kịp.

"À, ba đang nói về chuyện đấu thầu ấy à, con chưa nói". Chu Nặc thản nhiên đáp.

Chu Kiến Đức tức đỏ tía tai:"Mày, mày.....".

Chu Mật trưng bộ mặt đau lòng nhìn về phía Chu Kiến Đức: "Chị à, sao chị có thể làm thế? Ba đối xử với chị tốt như vậy, chỉ có chút việc nhỏ mà chị cũng không muốn giúp cho gia đình mình sao?".

"Tại sao tôi phải giúp, tiền mà công ty kiếm được đều bị mấy người cầm đi phung phí hết, nên chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả." Sau khi nguyên chủ trưởng thành, tiền tiêu vặt hàng năm của cô đều là lấy từ số tiền hoa hồng mà ông ngoại cô ấy để lại. Điền Hinh lấy một cái cớ mỹ miều rằng, sợ cô ấy có quá nhiều tiền trong tay sẽ trở nên hư hỏng nên ở sau lưng cắt đứt tiền tiêu vặt của cô ấy, buồn cười chính là Chu Kiến Đức thế mà lại ngầm đồng ý với bà ta.

"Tao nuôi mày mấy năm nay để giờ mày báo hiếu ta thế này đây hả?" Chu Kiến Đức tức đến run cả tay.

Chu Nặc hừ lạnh một tiếng: "Ông nuôi tôi? Chu Kiến Đức, có thể nói ăn bám thành thứ thoát tục thuần khiết thế này chỉ sợ trên trần đời này có mỗi ông thôi, không có người thứ hai đâu?"

Đời này Chu Kiến Đức hận nhất là người khác nói ông ta ăn bám, nghe Chu Nặc nói vậy liền trực tiếp cầm cái ly bên cạnh ném về phía Chu Nặc, Chu Nặc nhanh nhẹn né nó ra rồi bình tĩnh nhìn ông ta: "Sao vậy, thẹn quá hóa giận à?".

"Chu Nặc, mày có còn để người ba này vào mắt không?" Chu Kiến Đức mặt đỏ bừng bừng.

"Ba ư, ông xứng sao? Mẹ mất chưa được một năm, ông liền mang theo kẻ thứ ba và đứa con gái riêng của mình nghênh ngang vào nhà, mà công ty và tất cả những gì mà ông đang có đều là của ông ngoại tôi, ông lừa gạt cổ phiếu mà mẹ tôi để lại cho tôi, tùy ý để hai mẹ con này bắt nạt tôi, tôi không tố cáo gì thì cứ coi như không thấy, ông không biết xấu hổ thì thôi mà còn ở đây nói với tôi từ "ba" sao?" Chu Nặc nói có hơi kích động, cô nghĩ có lẽ là do chút cảm xúc cuối cùng của nguyên chủ vẫn còn lưu lại.

Chu Kiến Đức nhất thời có chút áy náy, nhưng nghe đến cuối vẫn phản bác mấy câu: "Dì Hinh và Mật Mật đối xử với mày như vậy còn không tốt sao, có mà mày không biết ơn thì có!"

Chu Nặc cười phá lên như kiểu cô vừa nghe được cái gì đó rất buồn cười, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Sau đó cô chỉ vào Điền Hinh và Chu Kiến Đức nói: "Bà ta tốt với tôi? Nào lại đây, để tôi nói cho ông biết bà ta đã đối xử tốt với tôi như thế nào. Trước tiên không nói đến bà ta miệng niệm di đà trong bụng lại một bồ dao găm, nói ngay đến những năm thành tích học tập của tôi càng ngày càng kém đi, cứ bài kiểm tra nào của tôi tốt hơn Chu Mật, ngoài thì giả lả khen ngợi đấy, nhưng trong tối lại hủy đi một bức tranh trong phòng vẽ của mẹ tôi, như vậy mà ông còn nói bà ta tốt với tôi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.