Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 19



Edit: Mộc

Beta: Chin ✿, Lia,  Ann.

___________________________

Điền Hinh vốn muốn nhân cơ hội Chu Nặc chưa nói ra sự việc liền lặng lẽ đem mọi chuyện xóa bỏ, nhưng không ngờ Chu Nặc lại trực tiếp thông báo trên Weibo.

Tóm lại lần này, dù Điền Hinh có mua thủy quân cũng không thể xoay ngược được dư luận, bà ta có chút bực bội nhiều hơn là thất bại, bực bội chính mình từ trước tới giờ lại luôn xem thường Chu Nặc, sớm biết như thế, lúc trước nên trực tiếp đưa cô ta ra nước ngoài để cô ta tự sinh tự diệt. Chu Mật vốn tưởng rằng cuộc sống lúc trước đã là địa ngục, không nghĩ tới bây giờ phải đối mặt với những chuyện còn thảm hại hơn, cô mờ mịt nhìn đến bình luận mới tràn ngập Weibo, rốt cuộc lại có chuyện gì xảy ra vậy. Công ty hợp tác cùng cô ta đã đăng bài công khai kết thúc hợp đồng, lúc này cô ta lại rất hoảng sợ, Chu Kiến Đức lúc này thật không đáng tin cậy, nếu lại đánh mất công việc, cô làm sao tiếp tục cuộc sống xa xỉ như trước đây.

Điền Hinh thấy vẻ mặt khổ sở của Chu Mật, liền vội vàng an ủi cô ta: "Mật Mật không cần lo lắng, méo mó nhưng có hơn không, mặc dù công ty không được, nhưng nhà vẫn còn nhiều, mẹ sẽ tranh thủ cơ hội này giành lấy."

Chu Mật mờ mịt nhìn về phía bà ta: "Giành lấy? Làm thế nào để giành lấy?" Sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Mẹ muốn ly hôn sao?"

"Đã đến lúc này rồi, không ly hôn thì còn có thể làm gì nữa?" Điền Hinh nói tới đây, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.



Chu Kiến Đức bên này cũng sống không dễ chịu gì, cổ đông công ty đều tìm đến ông ta gây áp lực, ông ta còn chưa nghĩ ra đối sách, đã nghe được có người muốn thu mua xí nghiệp Hoành Tri. Tình huống công ty hiện tại, có người đồng ý thu mua, nhóm cổ đông hận không thể hai tay dâng cổ phần công ty trong tay mình lên, sau khi mọi người biết người đứng sau thu mua là Cố thị, ánh mắt nhìn Chu Kiến Đức có chút khác lạ.

Chu Kiến Đức biết được đứng sau việc thu mua là Cố thị, trong lòng hận Chu Nặc đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta tức giận, bất bình nói với Cao Hàng: "Tôi muốn gặp Cố Càn".

Cao Hàng vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Chu Kiến Đức, giọng điệu ôn hòa nói: "Cố tổng nói, nếu Chu tổng không muốn giao cổ phần trong tay ra, vậy thì cứ giữ ở trong tay đi, anh ấy có rất nhiều cách khiến toàn bộ chúng biến thành đống giấy vụn".

Chu Kiến Đức hiểu được trong lời nói của anh ta mang theo uy hiếp, con ngươi đỏ lên, nói: "Chu Nặc đâu, tôi muốn gặp Chu Nặc".

"Chu tổng thật biết nói đùa, ông cùng Chu tiểu thư không phải đã đoạt tuyệt quan hệ sao? Ông còn có nửa ngày để suy nghĩ, rốt cuộc muốn đem cổ phần công ty trong tay biến thành tiền, hay là để chúng trở thành đống giấy vụn đều là quyết định của Chu tổng." Cao Hàng nói xong liền rời khỏi Xí nghiệp Hoành Tri.



Chu Nặc quả đúng như đã nói trên Weibo, sau khi công bố rồi sẽ không tiếp tục chú ý đến chuyện này nữa. Ngày hôm sau đến phim trường, gặp phải paparazzi cô cũng đã nói rằng họ nên trở về, quả thực cô cũng không còn chuyện gì để nói nữa. Những người này không hỏi được gì mới ở chỗ cô, lại chạy đến chỗ Điền Hinh cùng Chu Mật.

Mỗi ngày Chu Nặc đến phim trường đều nhận được ánh mắt đồng tình từ khắp nơi, cô chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy.

Dạo này Chu Mật thực sự không tốt, rất nhiều hợp đồng bị hủy bỏ, không hủy bỏ thì cũng hỏi chuyện của cô và Chu Nặc. Cô ta vốn không muốn đi, nhưng hiện tại cô ta căn bản không ứng phó nổi thiệt hại từ hợp đồng bị hủy bỏ, Điền Hinh cùng Chu Kiến Đức thì đưa nhau ra tòa, vì tài sản mà ầm ĩ không thôi, Chu Mật không thể ngờ, chưa tới một tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô ta lại thay đổi khủng khiếp thế này. Nghĩ đến đều là vì Chu Nặc, cô ta cắn môi, Chu Nặc, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.

Hôm nay Chu Nặc vừa mới kết thúc quay phim trở về khách sạn liền nhìn thấy Cao Hàng ở đại sảnh, cô khẽ nhíu mày, suy đoán liên miên, chẳng lẽ là đến tìm cô sao? Lúc này Cao Hàng cũng thấy cô, bước thẳng đến chỗ cô: "Chu tiểu thư, Cố tổng nói tôi giao cho cô một thứ." Nói xong, anh ta đưa tập văn kiện trong tay cho Chu Nặc.

Đợi sau khi Cao Hàng rời đi, Chu Nặc mới mở túi văn kiện ra, phát hiện bên trong là giấy chuyển nhượng cổ phần công ty của cô trước đây được cấp, cô mở to mắt nhìn, đây là có ý trả lại cho cô ư?

Chuyện Công nghiệp Hoành Tri bị Cố thị thu mua Hàn Tịch cứ nói mãi, xem ra giàu nứt đổ đổ vách, Cố tổng không thiếu hai mươi phần trăm cổ phần công ty này, vậy thì cô cũng không khách khí nữa. Cô lấy di động mở Wechat ra nhắn tin cho Cố Càn.

Cố Càn nhìn thoáng qua tin nhắn Chu Nặc vừa gửi tới, hai mươi phần trăm cổ phần đổi lấy một câu cảm ơn? Sau đó hắn day day ấn đường, xem ra gần đây chuyện công ty diễn ra rất thuận lợi, cự nhiên anh vậy mà lại có tâm tư đi so đo chuyện này. Lần này thu mua Hoành Tri tiền phải bỏ ra so với kế hoạch ban đầu ít hơn rất nhiều, việc này không thể không kể đến công lao của Chu Nặc, nếu không phải cô công bố tin tức trên Weibo thì cổ phiếu của Hồng Chí cũng không rớt giá nhanh như thế, cho nên hai mươi phần trăm này cô phải được hưởng.

Chu Nặc là vai nữ thứ ba, cảnh diễn cũng không nhiều lắm, hơn nữa đất diễncủa cô lại được phân bố rất tập trung, cho nên ở phim trường khoảng một tháng liền xong việc.

Cũng đã gần một tháng kể từ lúc nổ ra sự việc Weibo kia, sự việc cũng càng lúc càng hạ nhiệt, fans của Chu Nặc trong thời điểm đó chủ yếu là người mê nhan sắc cô và người qua đường. Nhưng mỗi ngày đều có nhiều tin tức mới, lượng fans người qua đường cũng vơi đi không ít. Thẩm Kính Châu bên kia cũng bắt đầu đề xuất cô tham gia thêm các show tạp kỹ. Chu Nặc cũng không vội lắm, cô có kỹ năng diễn xuất, lại có Cố Càn cấp cho tài nguyên. Còn gần một năm nữa mới tới thời điểm nữ chính quay trở về, cô tin chắc trong một năm này, chính mình có thể tạo ra chỗ đứng vững chắc trong giới.

Buổi tối đoàn phim tổ chức tiệc rượu đóng máy, thời gian vẫn còn sớm, Chu Nặc định về phòng trước ngủ một giấc thật ngon. Mấy ngày này mỗi ngày đều làm việc liên tục mười mấy tiếng, cô cũng mệt chết đi được.

Chu Nặc bước ra khỏi thang máy, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu nhìn thoáng qua, rốt cuộc cũng biết là không đúng ở đâu. Người đội mũ, đeo khẩu trang phía sau mình chính là Chu Mật, cô ta từ cửa khách sạn đi theo mình tới đây, đến lúc này cô mới phát hiện. Cô không khỏi nhướn mày: "Đi theo tôi là muốn tạt axit à?".

Hàn Tịch nghe thế vội vàng che ở trước người Chu Nặc, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía Chu Mật, chính lúc này cô mới phát hiện ra Chu Mật, nhất thời có chút tự trách mình tại sao không phát hiện ra.

Thành thật mà nói, Chu Mật đúng là có ý định tạt axit, nhưng nghĩ lại việc này không đáng để hy sinh chính mình. Cô ta liếc mắt nhìn vẻ mặt cảnh giác của Hàn Tịch, tháo khẩu trang xuống: "Chu Nặc, tôi muốn nói chuyện với cô."

Chu Nặc buông lỏng cảnh giác: "Tôi không muốn nói chuyện với cô." Nói xong liền xoay người về phòng, không để ý đến cô ta nữa.

"Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao Cố Càn lại ở bên cô ư?" Chu Mật thấy cô thật sự muốn đi, vội vàng lớn tiếng nói.

Nhìn vẻ mặt hổn hển của Chu Mật, Chu Nặc nở nụ cười nói: "Cô muốn nói là bởi vì tôi lớn lên giống Vân Niệm, anh ta ở cùng tôi chẳng qua là muốn một thế thân? Thế thân thì thế nào, có người muốn làm còn làm không được đâu, cô nói có phải hay không?" Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Chu Mật, vẻ mặt chân thành đề nghị: "Nếu không cô đi phẫu thuật thử xem?"

Chu Mật có chút ngạc nhiên, không ngờ Chu Nặc lại biết, không phải mẹ cô nói nó không biết chuyện này sao? Thấy vẻ mặt đắc ý của Chu Nặc, cô đã sớm quên mất mục đích mình tới đây, vẻ mặt không cam lòng nhìn về phía Chu Nặc: "Dù sao cũng chỉ là thế thân mà thôi, cô tự hào cái gì, Vân Niệm sẽ sớm trở về, Chu Nặc cô sẽ trắng tay ngay thôi, tôi xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu!".

Chu Nặc ngẩn ra, nữ chính sắp trở lại, không đúng, dựa theo cốt truyện là một năm nữa cô ấy mới trở về cơ mà, chẳng lẽ bởi vì một cánh bướm (*) của mình đã làm cho cốt truyện diễn biến nhanh hơn.

_______________________

* Chỗ này như kiểu hiệu ứng cánh bướm ý.

_______________________

Cùng lúc đó, Cố Càn nhận được điện thoại của Kiều Thiếu Ngôn, ở đầu bên kia điện thoại Kiều Thiếu Ngôn hưng phấn nói: "A Càn, có tin tức của Niệm Niệm rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.