Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 25



Edit: Mộc.

Beta: Chin ✿, Ann, Nguyệt Hạ.

___________________________

Cố Càn nghe được động tĩnh truyền đến từ phía trước cũng có chút kinh ngạc, không phải Cao Hàng nói cô đi tham gia chương trình hay sao? Hắn nhíu mày, hai ngày nay không chỉ vội vàng thu xếp cho nhà họ Vân mà còn bận rộn chuyện công ty, hơn nữa gia đình Vân Niệm về nước, nữ sĩ Đường Tĩnh Văn lại bắt đầu càm ràm.

Nhớ tới lời của nữ sĩ Đường Tĩnh Văn: "Nếu Vân Niệm đã trở lại, con nên sớm trả lại tự do cho cô vợ nhỏ của con, đừng ỷ vào mấy đồng tiền của mình mà phí hoài thanh xuân của con gái nhà người ta, người ta là một cô gái nhỏ có hoàn cảnh cũng chẳng suиɠ sướиɠ gì". Nghe mẹ mình nói anh không khỏi cười khẽ một tiếng, nghĩ đến cô là một đóa hoa nhỏ mảnh mai nhưng lại có thể là một người giỏi lừa gạt người khác. Suy cho cùng hắn không thể tưởng tượng được một điều là mẹ hắn lại có ấn tượng tốt với Chu Nặc như vậy.

Lúc này Chu Nặc vừa rồi còn đứng ở cửa đã chạy tới trước mặt anh, ngữ khí dịu dàng nói: "Anh Cố, anh đang đợi em sao?"

Cố Càn gật đầu không có phủ nhận, lúc trước vốn dĩ chỉ là thuận nước thì đẩy thuyền, bây giờ Vân Niệm đã trở lại, nếu còn để lại cô ở bên người, dường như không phù hợp với hình tượng "thâm tình" của hắn.

Chu Nặc kìm nén sự vui sướng ở trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha ở bên kia, mang một bộ dáng im lặng lắng nghe.

"Từ hôm nay trở đi, quan hệ lúc trước của chúng ta sẽ dừng tại đây, căn nhà nơi này tôi đã cho người sang tên trên danh nghĩa của cô". Nói xong hắn liếc mắt nhìn người đối diện một cái: "Cho nên cô hiểu được ý của tôi chưa?"

Chu Nặc gật gật đầu, giọng nói có chút trầm thấp: "Vâng, hiểu rồi." Lúc này cô thật sự khổ sở, cô cho rằng vị đại phú hào này sẽ giống như trong sách ném cho cô một tờ chi phiếu cơ, kết quả vậy mà lại không có.

Cố Càn nói xong liền trực tiếp đứng dậy rời đi, lời nên nói đã nói rõ ràng, không ở lại là tốt nhất. Đợi cho Cố Càn rời đi, Chu Nặc mới nhớ tới hắn ta cho cô một sợi dây chuyền, cô không khỏi sờ sờ cằm, hay là hắn ta quên lấy lại, hay là cảm thấy không quan trọng, nếu là vế sau, có phải là chứng minh cô còn có thể tiếp tục sỏ hữu nó hay không? Rất nhanh Chu Nặc liền loại bỏ suy nghĩ này khỏi đầu, quên đi, cô là một người có liêm sỉ, huống hồ giá của căn biệt thự này cũng không nhỏ, còn có vài đồ quý mà lúc trước Cố Càn tặng, chỉ riêng chỗ đồ đó thôi cũng lên đến mấy ngàn vạn đi, nghĩ như vậy, trong lòng Chu Nặc vui sướng như điên.

Đợi cho Chu Nặc lên lầu, thím Lưu ở trong bếp mới ló đầu nhìn ra, hướng về phía Chu Nặc đang lên lầu hừ nhẹ một tiếng, bà biết ngay là sẽ có một ngày như vậy mà.

Sau khi Chu Nặc lên lầu liền bắt đầu sắp xếp lại trang sức lúc trước Cố Càn tặng, vừa sắp xếp lại vừa vui vẻ, dù sao thì cũng không có người phụ nữ nào không thích những cái này cả. Nhưng cô vẫn có việc cần suy nghĩ một chút, để so sánh thì cô vẫn yêu tiền hơn cho nên quyết định đem những món trang sức này đem bán đi đổi thành tiền. Còn có biệt thự, giá cả không được lời lắm, nhưng Cố Càn lại cho người dựng lên nhà kính để trồng hoa, báo với người môi giới, nói như thế nào thì giá trị ít cũng được mười vạn. Hiện tại trên danh nghĩa cô chỉ có căn nhà ông ngoại tặng, còn có căn nhà lúc trước Chu gia ở, cái đó tuy rằng là tài sản trước hôn nhân của Tống Vi, nhưng Chu Kiến Đức hình như cũng có quyền thừa kế, cô phải dành chút thời gian tìm luật sư Hạ để hỏi cho rõ. Điền Hinh cùng Chu Mật cũng đã trả lại toàn bộ trang sức đã lấy lúc trước, Chu Nặc đã đem bỏ vào quỹ bảo hiểm ở ngân hàng.

Buổi sáng hôm sau Chu Nặc cười đến tự tỉnh, vừa rồi cô nằm mơ biệt thự cùng trang sức đắt tiền kia biến thành hai trăm triệu, cho dù Thẩm Kính Châu bởi vì cô cùng Cố Càn tan vỡ mà bỏ qua cô thì cô cũng không sợ, hiện tại cô cũng là một phú bà trăm tỷ rồi.

Lúc Chu Nặc xuống lầu thím Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng không giống như mọi ngày, vô cùng đơn giản qua loa, cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài thấy vẻ mặt thím Lưu nhàn nhã thoải mái ngắm hoa trong vườn hoa. Cô nhịn không được hừ một tiếng, hiện tại cô đã được tự do, cũng không cần thiết phải giữ lại người không vừa mắt trước mặt này.

Nhìn thấy thím Lưu tiến vào, Chu Nặc nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn sau đó mở miệng nói: "Thím Lưu, thím lại đây một chút."

"Chu tiểu thư, chuyện gì?" Thím Lưu vẫn còn đang rối rắm về vấn đề ai sẽ là người trả lương cho bà.

"Ngôi nhà này tôi chuẩn bị bán đi, ngày mai thím không cần đến nữa." Chu Nặc nhẹ bâng nói một câu.

"Cái gì?" Bởi vì quá mức kinh ngạc, thím Lưu nhịn không được mà kêu lên.

"Từ ngày mai thím không cần phải đến nữa." Giọng điệu của Chu Nặc bình thản lặp lại lời nói.

Đôi mắt của thím Lưu đảo quanh, thấy thái độ kiên định của Chu Nặc, lại liên tưởng đến chuyện nghe được tối qua, đại khái bà cũng hiểu được trong lòng của Chu Nặc thế nào, bà không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Chu tiểu thư, chuyện này đột ngột quá, cũng sắp sang năm mới rồi, làm sao tôi tìm được công việc mới, trước khi tôi tìm được công việc mới, tiền lương lúc trước của tôi cô nên trả cho tôi chứ."

Chu Nặc không cảm xúc nhìn về phía thím Lưu, thẳng đến lúc bà tránh ánh mắt cô, Chu Nặc mới chậm rãi mở miệng: "Trước kia tiền lương của thím là ai trả, thím phải đi tìm ai, không cần tôi phải chỉ chứ."

Tiền lương của thím Lưu, trước đó Cố Càn đã trả cả một năm, rõ ràng vẫn là chị ta có lời. Nghĩ đến Cố Càn, thím Lưu lại chùn bước, ở trong lòng bắt đầu đem Chu Nặc ra mắng hàng trăm lần.

Chu Nặc là người thuộc phái hành động, ăn xong bữa sáng cô liền gọi điện thoại cho Thẩm Kính Châu nhờ anh ta giúp cô xử lý biệt thự và trang sức, châu báu. Người này trong nhận thức của cô là một người có mạng lưới xã hội rất rộng. Vốn tưởng rằng anh ta sẽ hỏi cô vài câu lại không nghĩ tới đầu bên kia rất nhanh đáp ứng, còn nói lập tức tới. Ngay từ đầu Chu Nặc có chút chột dạ, sau lại nghĩ cô chưa bao giờ ở trước mặt Thẩm Kính Châu nói mình và Cố Càn có quan hệ, cho nên cũng không tính là có sự lừa gạt hay cái gì đó. Về phần Cố Càn, hắn hẳn là sẽ không vì nữ chính mới trở về mà đi chèn ép mình đâu nhỉ.

Loại bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Chu Nặc lại tìm công ty giúp việc cùng công ty chuyển nhà, nơi này phải bán nên cô cần chuyển đi trước, trước tiên cứ tới chung cư Thành Hoa bên kia ở tạm, chờ bán được biệt thự cùng trang sức, lại mua nhà ở sau.

Sau khi Thẩm Kính Châu tắt điện thoại, vẻ mặt ngưng đọng, Lục Thừa Hiên ở bên cạnh có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Thẩm Kính Châu quay đầu nhìn Lục Thừa Hiên, nghĩ đến tâm tư của cậu ta đối với Chu Nặc, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào, anh ta lắc lắc đầu: "Không có việc gì, Chu Nặc ở bên kia có việc cần tôi đi một chuyến."

Lục Thừa Hiên biết Thẩm Kính Châu chưa nói thật với cậu ta, cậu ta cũng không để ý: "À, anh đi đi, việc bên này của tôi cũng sắp xong rồi."

Thẩm Kính Châu lái xe đi thẳng tới biệt thự Thành Khê, nhớ tới lời nói của Chu Nặc trong điện thoại. Lại liên tưởng đến những tin tức nghe được trong hai ngày vừa qua, đại khái cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Tuy rằng, anh ta không hỏi về tình cảm của nghệ sĩ, nhưng tình huống của Chu Nặc có vẻ phức tạp hơn, cũng không biết con đường phát triển của cô sau này có bị đè ép ở giữa hay không.

Thời điểm Chu Nặc dọn dẹp phòng để quần áo mới phát hiện bên trong có rất nhiều túi quần áo, cô nhịn không được cười ra tiếng, nhiều túi quần áo thế này chẳng khác nào tiền trước mặt cả, nghĩ như vậy nên ánh mắt cô tỏa sáng như sao. Nhưng mà hiện tại cô phải tính toán lại, dù sao trong giới giải trí, không có vài cái túi hàng hiệu là không được, đến lúc đó cô còn cần chúng để duy trì hình tượng phú bà của mình chứ. Đúng lúc này Thẩm Kính Châu lại gọi điện thoại tới, cô cúp điện thoại rồi trực tiếp xuống lầu.

Thẩm Kính Châu nhận lấy ly nước cô đưa qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Nặc suy nghĩ, cũng không có giấu diếm nói: "Vâng, vừa mới chia tay".

"Tuy rằng chuyện tình cảm là chuyện riêng của em, nhưng anh muốn hỏi em một câu, con đường phát triển về sau của em có người cản trở không?" Câu hỏi này của Thẩm Kính Châu thực hàm súc, Chu Nặc biết ý anh ta nói chính là Vân Niệm. Tuy rằng Thẩm Kính Châu là người đại diện, nhưng mối quan hệ của anh ta ở trong giới rất rộng, phỏng chừng chuyện Cố Càn mang Vân Niệm về nước đã sớm truyền ra ngoài, cho nên anh ta biết chuyện cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.

Chu Nặc còn thật sự tự hỏi chính mình, tuy rằng cô không cùng nữ chính gặp mặt, cũng không hiểu biết thái độ của cô ta. Trong miêu tả thì cô ta là người mà người khác không phạm mình thì mình không phạm lại, mỗi lần đánh trả đều là vì người khác khiêu khích, cho nên chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Kính Châu thấy cô lắc đầu, cũng yên tâm được phần nào, dù sao lúc trước anh ta ký hợp đồng chính thức với Chu Nặc cũng là nhìn trúng khả năng của cô, anh ta cũng không hy vọng cô vì việc khác mà chặt đứt tiền đồ của mình. Nghĩ đến việc cô muốn bán nhà, anh ta mở miệng nói: "Nếu em bán nhà đi rồi thì ở đâu, có cần anh tìm chỗ ở cho không?"

Chu Nặc cười lắc lắc đầu: "Không cần, em cũng có một phòng ở bên chung cư Thành Hoa." Chung cư Thành Hoa cũng được coi là một khu chung cư xa hoa, an ninh cũng rất tốt.

Thẩm Kính Châu nghĩ nghĩ, dù sao Chu Nặc cũng được coi như là một tiểu thư nhà giàu, không nghèo đến mức không có nhà để ở. Anh ta lại hỏi cô lần nữa: "Nhất định phải bán đi sao?"

Chu Nặc nhếch nhếch đuôi lông mày lên nói: "Đương nhiên, căn nhà cũng để không, chi bằng đổi ra tiền". Nói xong lại nhớ tới trang sức đã sắp xếp trên lầu liền nói với Thẩm Kính Châu chờ cô một chút, sau đó lên lầu cầm hộp trang sức xuống.

Thẩm Kính Châu mở hộp trang sức ra nhịn không được hít một hơi thật sâu: "Không phải là hết chỗ này chứ?"

Chu Nặc gật gật đầu: "Đúng, bán hết chỗ đó."

Thẩm Kính Châu do dự một lúc, sau đó mở miệng nói: "Anh khuyên em nên để lại một ít, dù sao hiện tại em vẫn còn ở trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này, sẽ có nhiều sự kiện diễn ra, hiện tại em còn chưa có tiếng tăm gì, đoán chừng cũng không có nhiều nhãn hàng tình nguyện đầu tư, cho nên anh thấy em giữ lại một ít, sau này có trường hợp cần dùng".

Chu Nặc suy nghĩ một chút, trước kia nguyên chủ dường như không có trang sức đáng giá gì, về phần trang sức Tống Vi để lại cô cũng không định đụng vào, cho nên lời nói của Thẩm Kính Châu cũng không phải là không có lí, cô gật gật đầu rồi chọn ra vài món giữ lại, sau đó đem còn lại đưa cho Thẩm Kính Châu.

Thẩm Kính Châu cúi đầu, liền nhìn thấy một chiếc vòng cổ kim cương, cái này ít nhất cũng hơn ngàn vạn đấy, anh ta liền nhướng mi hỏi: "Tin tưởng anh như vậy sao?"

"Đương nhiên, không tin anh Thẩm thì còn có thể tin tưởng ai nữa?" Chu Nặc cười cười dịu dàng nói.

Thẩm Kính Châu khẽ cười một tiếng, vậy mà cô có thể nói ra được, mục đích anh ta tới đã đạt được, vì thế liền đứng dậy: "Thôi không quấy rầy em thu dọn đồ để chuyển nhà nữa, nhiều quá có thể gọi Hàn Tịch đến hỗ trợ."

Lời của Thẩm Kính Châu đã nhắc nhở Chu Nặc, thiếu chút nữa thì quên mất hiện tại cô cũng là trợ lý.



Nhà họ Vân biến mất vài năm, lại đột nhiên về nước, khiến cho trong giới náo nhiệt một phen, đặc biệt hơn là việc Cố Càn tự mình đón họ về nước, tất cả mọi người đều bắt đầu lén thảo luận chuyện nhà họ Vân Đông Sơn tái khởi, dù sao có Cố Càn ở đây, chuyện nhà họ Vân tái khởi hoàn toàn không là vấn đề.

Kiều Thiếu Ngôn nghe đến mấy lời đồn đãi đó không khỏi có chút nhụt chí, dường như bất luận anh ta làm cái gì cũng đều kém hơn Cố Càn, việc khác anh ta có thể không so nhưng chuyện này thì không được, anh ta tâm tâm niệm niệm Vân Niệm rất nhiều năm, anh ta không cho phép mình thua như vậy. Cho nên sau khi về nước, anh ta liền chủ động yêu cầu ba đưa đến công ty, đi theo bên cạnh ông ấy để học tập, hy vọng có thể làm cho ông cụ có thể sớm giao lại quyền cho anh ta, như vậy lợi thế trong tay anh ta mới càng nhiều.

Đường Tĩnh Văn nghe được mấy lời đồn đãi đó rất là mất hứng, đứa con trai này quả thực là nuôi phí công rồi, đối với chuyện nhà họ Vân lại để bụng như vậy, sắp xếp chu đáo, còn ra giá cao để mua lại căn nhà trước kia của nhà họ Vân, còn chưa thấy nó đối với bọn họ tri kỉ như vậy đâu.

Cố Càn nhận được điện thoại của Đường Tĩnh Văn, có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, sau đó đồng ý buổi tối hắn sẽ về nhà ăn cơm. Sau khi cúp điện thoại hắn nhìn thoáng qua văn kiện trong tay, thật ra cũng không cần gấp, nên quyết định tan ca sớm dù sao còn phải mua quà để an ủi vị thái hậu ở nhà nữa. Tuy rằng trước đó quan hệ giữa bọn họ không quá thân thiết, nhưng ngày ngày cùng Vân Trung Sâm nói chuyện phiếm làm cho hắn cảm thấy tình thân rất quan trọng, cho nên hắn nguyện ý thử thay đổi chính mình.

Lần này Đường Tĩnh Văn cũng không bởi vì quà mà nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này, mà là trực tiếp hỏi: "Nếu Vân Niệm đã trở lại, con có tính toán gì, dù sao con cũng trưởng thành rồi, cũng tới lúc nên kết hôn rồi."

Cố Càn biết khi trở về không thể trốn được đề tài này, hắn liền nói mấy lời qua loa để qua chuyện: "Bây giờ bọn họ vừa mới trở về, có chuyện gì về sau rồi nói."

"Về sau rồi nói, về sau rồi nói, con lại nói ra câu này, khi nào thì định cho chúng ta một lời chắc chắn". Đường Tĩnh Văn tức giận nhìn về phía con trai.

Cố Càn nghĩ tới tình trạng của tập đoàn, vì thế mở miệng nói: "Ít nhất nửa năm rồi nói."

"Vậy khi nào thì mang Vân Niệm về nhà ăn một bữa cơm đi, mặc kệ thế nào, ba mẹ cũng coi như là nhìn con bé lớn lên." Tuy Đường Tĩnh Văn không thích Vân Niệm, nhưng Cố Càn thích, bà tất nhiên cũng không làm một người ác độc. Nhắc tới Vân Niệm, tự nhiên bà lại nghĩ tới Chu Nặc, trong lòng liền dâng lên sự thương tiếc đối với cô.

Chu Nặc nhận được điện thoại của Đường Tĩnh Văn rất là kinh ngạc, cái tình huống gì vậy, mẹ Cố Càn muốn gặp cô làm cái gì? Trong sách cũng nhắc tới Đường Tĩnh Văn không thích Vân Niệm, Chu Nặc không khỏi thầm suy nghĩ chẳng lẽ bà ấy muốn lôi kéo cô cùng nhau đối phó với nữ chính?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.