Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 11: Chương 11



Trần Anh nước mắt lưng tròng, có phần lúng túng nắm chặt váy, bước tới gần chúng tôi:

“Dì ơi, dì đừng giận A Dự, anh ấy chỉ là tính tình không tốt thôi. Con không muốn vì mình mà khiến hai mẹ con mâu thuẫn.”

 

“Con biết dì vẫn chưa hài lòng với con, cũng biết hoàn cảnh gia đình con không tốt, nhưng con sẽ cố gắng. Gần đây con đã bắt đầu học hỏi rồi. Dì ơi, sau này con nhất định sẽ trở thành người phụ nữ xứng đáng ở bên cạnh A Dự.”

 

Nghe đến đây, đừng nói là Tô phu nhân, ngay cả tôi cũng thấy không thoải mái. Sao nghe có vẻ hơi... trà xanh thế? Nhưng mà… Tô Dự tính tình không tốt á?

 

Tôi nhớ lúc yêu nhau anh ấy rất hiền mà! Khi ấy tính cách như cún con vậy, ngoài việc hơi bám người và kiểm soát nhiều một chút thì chẳng có gì xấu cả.

 

Tôi cúi mắt, có chút buồn bã.

 

Haiz... đúng là bốn năm đã thay đổi nhiều lắm.

 

Tô phu nhân sắp tức phát nổ, vậy mà vẫn phải giữ hình tượng quý bà, thật không dễ dàng gì.

 

Chỉ thấy bà ấy cười lạnh:

“Tôi là mẹ nó, mẹ lại không biết nó có tính gì à? Cần gì cô phải nói?”

 

“Với lại! Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không đồng ý cho cô bước vào cửa nhà họ Tô! Ai cho cô cái mặt mũi mà nói muốn làm hiền thê của A Dự?!”

 

“Cô không tự biết thân biết phận à? Tôi nói cho cô biết, trong lòng tôi, con dâu chỉ có thể là Ôn Thuần!”

 

?? Liên quan gì đến tôi chứ?

 

Tôi vốn định chờ Tô Dự đi xa rồi mới rút lui, ai ngờ lại bị vạ lây.

 

Trần Anh nhìn sang tôi, vừa khéo hôm nay cả hai chúng tôi đều mặc váy trắng. Bầu không khí lúng túng đến mức tôi chỉ muốn chạy trốn. Tô phu nhân hình như nhận ra ý định của tôi, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Ôn Ôn xuất thân danh môn, từng du học nước ngoài, xinh đẹp nổi bật, gia đình ngày càng phát đạt, lại còn là mối tình đầu của A Dự. Đây mới là hình mẫu con dâu trong lòng tôi, là người xứng đôi với A Dự.”

 

“Lần này tôi cũng đã mời Ôn Ôn tham dự buổi tiệc cùng.”

 

Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hài lòng, khác hẳn bốn năm trước như trời với đất.

 

Tôi nghĩ, có lẽ là do có sự so sánh...

 

Hoặc cũng có thể là cố tình kích thích Trần Anh?

 

Tôi không muốn đoán, cũng không muốn tham gia vào cuộc chiến giành giật Tô Dự này nữa. Tôi chỉ muốn cáo từ.

 

“Nhưng dì ơi, A Dự đã nói với con là anh ấy và cô ấy chỉ là quá khứ rồi. Bây giờ người anh ấy yêu là con…”

 

Nghe đến ba chữ đó, tim tôi khẽ run lên.

 

Được thôi! Tôi là quá khứ thì không tham gia nữa.

 

Tôi viện cớ ba mẹ sẽ lo nếu về trễ để rút lui khỏi nơi này. Trước khi rời đi, tôi còn nghe thấy phu nhân họ Tô nói với Trần Anh:

“Cô chắc là nó thật lòng yêu cô à?”

 

Thật lòng yêu sao?

 

Yêu hay không yêu, liên quan gì đến tôi chứ! Từ nay chị đây chỉ là người qua đường thôi!

 

9.

 

Ra khỏi spa, tôi đứng bên đường nghĩ lát nữa sẽ đi trung tâm thương mại mua ít quần áo. Lần này về gấp, nhiều thứ vẫn còn là đồ cũ. Tiện thể… thư giãn một chút.

 

Spa này nằm ở khu ngoại ô hẻo lánh, được cái phong cảnh đẹp. Khách đến đều là người quen lâu năm, đi xe riêng hoặc có tài xế đưa đón. Tôi đợi mãi cũng chẳng thấy chiếc xe nào, đang định gọi Taxi thì một chiếc G-Class đen tuyền dừng lại trước mặt tôi.

 

“Lên xe.”

 

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, là Tô Dự.

 

Theo bản năng tôi muốn từ chối, nhất là khi người trước mặt là bạn trai cũ của tôi, mà bây giờ còn có Trần Anh – bạn gái hiện tại của anh ta. Tôi hiểu thế nào là tránh điều tiếng.

 

“Không cần đâu, anh Tô, anh đi trước đi.”

 

Anh ta không nói gì, chỉ dừng xe ngay trước mặt tôi, qua cửa sổ xe nhìn vào, gương mặt nghiêng lạnh lùng, khí áp thấp trầm trầm như thể tôi không lên xe thì anh cũng không đi.

 

Tôi thở dài. Thôi được, lên thì lên, mất miếng thịt chắc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.