Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 14: Chương 14



Tôi cười gượng: “Vậy còn Trần Anh thì sao?”

 

Tôi còn nhớ rõ tuần trước anh còn bảo Tô phu nhân sắp xếp cho Trần Anh ở spa. Dù không biết bà có làm thật hay không, nhưng ý anh đã rõ, ít nhất Trần Anh chắc chắn cũng sẽ có mặt hôm nay. Vậy… cô ta xuất hiện với thân phận gì?

 

Nếu Tô Dự không đề nghị quay lại thì không có vấn đề gì cả, ai đi đường nấy. Nhưng giờ anh đã đề nghị, thì Trần Anh chính là cái vướng mắc không thể tránh.

 

Cho nên… rốt cuộc anh định làm gì với Trần Anh?

 

Tôi không thể không có cảm nhận gì lúc nghe cái tên đó, anh cứng người một giây, nhưng tôi cũng chẳng định lấp l.i.ế.m gì.

 

Tôi nhân cơ hội truy hỏi: “Nếu em không đồng ý… thì anh còn có Trần Anh để thay thế đúng không? Sẽ công khai thân phận của cô ta là bạn gái, vị hôn thê của anh?”

 

Nghe đến đây, anh buông tôi ra, đứng thẳng người, nhìn tôi từ trên cao. Khí chất hoàn toàn khác hẳn vừa rồi, giờ là lạnh lùng, kiêu ngạo, là sự trầm tĩnh đã tôi luyện suốt bốn năm.

 

Từng từ, từng chữ anh nói ra khiến tôi khó lòng chịu đựng:

“Đúng vậy.”

 

Sau đó anh nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt ngập đầy tình cảm và van nài:

“Ôn Ôn, đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho em. Lựa chọn luôn nằm trong tay em. Anh sẽ không chờ em mãi. Nhưng chỉ cần em bước một bước về phía anh là đủ.”

 

Đây là anh đang ép tôi phải chọn.

 

Anh muốn nói cho tôi biết: Ôn Thuần, em không phải lựa chọn duy nhất của anh.

 

Một chiêu khích tướng rõ mồn một, thẳng thừng nhưng hiệu quả.

 

Tôi nắm lấy vạt váy vướng víu, lùi lại mấy bước, lắc đầu, cố nén chua xót nơi chóp mũi và đôi mắt đã bắt đầu ướt.

 

“Xin lỗi, Tô tiên sinh. Tôi không đồng ý.”

 

Tôi không nhìn sắc mặt Tô Dự ra sao, chỉ quay người bỏ đi.

 

Trên đường rời đi, tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao Tô Dự lại trở nên như thế này, xa lạ đến thế.

 

Gạt bỏ cốt truyện và định mệnh ra, Tô Dự trong ký ức của tôi không phải như vậy. Người tôi yêu, mãi mãi là anh khi còn thật lòng yêu tôi.

 

Nếu anh đã thay đổi, vậy thì tôi thà không có còn hơn.

 

12.

 

Trên đường quay lại, tôi tình cờ đụng phải Trần Anh. Hôm nay cô ấy ăn diện đặc biệt kỹ lưỡng, lớp trang điểm tinh tế, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào. Đối với tôi, cô ấy chỉ là một người xa lạ, tôi cũng chẳng có ý định dây dưa gì với cô ta.

 

Huống chi, lúc này tôi trông có hơi chật vật.

 

Cô ấy dường như cũng nhìn thấy tôi, gọi tôi lại:

“Cô Ôn, sao cô lại ở đây?”

 

Giọng điệu thân quen như thể nữ chủ nhân đang hỏi thăm một vị khách. Nhưng… quả thực cô ta cũng sắp trở thành nữ chủ nhân thật rồi.

 

Lúc này tôi mới chú ý đến bộ lễ phục cô ấy mặc là của một thương hiệu váy cưới cao cấp.

 

Điều đó khiến tôi nhớ đến hồi trước, khi tôi ôm tạp chí thời trang, nép trong lòng Tô Dự làm nũng bảo anh:

“Bạn trai yêu dấu, sau này kết hôn cô dâu của anh nhất định phải mặc váy cưới của hãng này nhé, anh phải cố gắng đấy!”

 

Tôi tự giễu cười khẽ, giật mình thoát khỏi hồi ức.

 

“Tôi vừa nãy bị lạc đường thôi.” – Tôi bịa một cái cớ.

 

Nếu sau này Trần Anh thực sự trở thành vợ Tô Dự, thì cô ấy chẳng phải người tôi có thể đắc tội. Nhất là trong tình cảnh thân phận tôi hiện tại đầy khó xử, càng không cần thiết để nói rằng mình vừa từ phòng nghỉ của Tô Dự đi ra, tránh để cô ta nghĩ ngợi rồi sau này gây chuyện.

 

“Thật sao? Trùng hợp quá, tôi cũng đang đi tìm A Dự.”

 

Cô ta vẫn giữ tác phong hơi rụt rè, hoặc như bà Tô từng nói là kiểu nhỏ mọn. Nhưng lại nôn nóng bắt chước phong thái đoan trang của một phu nhân quyền quý, còn bắt chước vài hành động nhỏ của tôi, khiến người khác cảm thấy có chút khó chịu và gượng gạo.

 

Một người có ngoại hình hao hao bạn năm, sáu phần, lại bắt chước cử chỉ, phong cách ăn mặc và cách nói chuyện của bạn… Cảm giác đó thật sự khiến tôi vô cùng khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.