Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 16: Chương 16



Tâm trạng tôi trở nên hỗn loạn, không biết là buồn hay tiếc, chỉ cảm thấy giữa tôi và Tô Dự thực sự đã có một dấu chấm hết.

 

Tôi quay lại hội trường tiệc, kiếm cớ nói với ba là muốn rời đi sớm. Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa, tôi quay đầu nhìn lại. Vượt qua những vị khách quý sang trọng ăn vận lộng lẫy, ánh đèn pha lê phản chiếu chói lóa, Tô Dự đã hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ tiều tụy khi nãy.

 

Giọng anh trầm thấp lạnh nhạt, tóc được chải gọn gàng, trên người là bộ âu phục thẳng thớm, khuôn mặt vô cảm đang phát biểu về sự kiện kỷ niệm 100 năm thành lập.

 

Tôi đã rời đi.

 

Có lẽ việc không nhìn thấy anh giới thiệu cô ta với mọi người, không thấy anh nắm tay cô ấy chào đón khách khứa, cũng là một cách tôi tự dành cho mình một chút xót thương cuối cùng…

 

13.

 

Sau buổi tiệc tối đó, suốt một tuần tôi đều ở lì trong nhà không bước ra khỏi cửa. Chỉ có mình tôi biết, thực ra là tôi đang lặng lẽ tự chữa lành vết thương lòng. Trong thời gian đó, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi, có từ Tô phu nhân, từ anh học trưởng Chu, thậm chí cả một cuộc từ Trần Anh, nhưng tôi đều không bắt máy.

 

Tôi hi vọng có thể dùng một tuần để buông bỏ anh ấy.

 

Nhưng điều đó… thật sự rất khó.

 

Tôi cũng không ép buộc bản thân, chỉ cần trở lại trạng thái như trước khi về nước là được rồi.

 

Dù sao thì… tôi cũng sắp xuất ngoại lần nữa.

 

Tôi biết ba mẹ không muốn tôi đi, nhưng tôi hứa với họ rằng tối đa cũng chỉ ở nước ngoài ba năm rồi sẽ quay về.

 

Ba năm… chắc cốt truyện cũng đã kết thúc rồi.

 

Vài ngày trước khi đi, tôi dặn ba cố gắng tránh hợp tác hoặc dính dáng gì đến nhà họ Tô, khiến ông vô cùng bối rối:

“Con gái à, đừng tưởng lần trước nhà họ Tô mời ba dự tiệc mà tưởng nhà mình đủ tầm hợp tác với họ nhé. Mà nói thật, nếu thực sự có cơ hội như vậy thì hợp tác với tập đoàn dẫn đầu như họ Tô chẳng phải là trăm lợi mà không một hại sao?”

 

Tôi không thể giải thích quá nhiều, chẳng lẽ lại nói với ông là người ta không phải tới để hợp tác mà là để khiến nhà mình phá sản? Tôi chỉ đơn giản nói rằng sau bữa tiệc lần trước có một người bạn rành về phong thủy bảo rằng nhà họ Tô xung khắc với công ty nhà mình.

 

“Công ty mà cũng có thể xem bát tự à?” Ông kinh ngạc.

 

“Dù sao thì cứ đừng dính vào là được… xui xẻo lắm!”

 

“Xui xẻo?”

 

“Ừ ừ.” Tôi gật đầu, rất thành khẩn.

 

“Được rồi, ba nghe con.”

 

Ngày xuất ngoại rơi vào Chủ nhật, tôi không báo cho ai cả, chỉ có ba mẹ biết. Khác với lần rời đi vội vã bốn năm trước, lần này tôi có đủ thời gian để chuẩn bị, nhưng dù sắp xếp thế nào cuối cùng cũng chỉ có một chiếc vali hành lý.

 

Đồ đạc của tôi trong nước không nhiều, ở nước ngoài cũng không nhiều, cả hai bên đều như một kẻ lữ hành tạm trú.

 

Tôi nghĩ… ba năm sau khi quay về, tôi sẽ có thể hoàn toàn định cư lại.

 

Lúc đó, tôi nhất định phải là một người không còn yêu, nhẹ gánh không vướng bận.

 

Tôi vẫn đến sân bay một mình. Ba mẹ khăng khăng muốn tiễn tôi, nhưng tôi bảo họ đừng vất vả, dù sao cũng chỉ cách có một, hai tiếng đi xe thôi, mà họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chấn thương.

 

Tôi ngồi trong phòng chờ sân bay, đợi loa phát thanh thông báo lên máy bay. Cơn mưa nhỏ ngoài kia bất ngờ chuyển thành mưa lớn, khiến tâm trạng cũng thêm u ám. Tuy lần này về nước không lâu, nhưng khi rời đi vẫn có cảm giác buồn man mác của chia ly.

 

Loa phát lên, tôi đứng dậy.

 

“Ôn Thuần!” – giọng Tô Dự vang lên sau lưng.

 

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì anh đã lao đến trước mặt, tay anh siết chặt lấy cần kéo kim loại của vali, không cho nó nhúc nhích lấy một phân.

 

“Em lại muốn đi?”

 

“Lần này lại là mấy năm nữa?”

 

Anh gần như rối loạn, mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu đầy tia máu, toàn thân đã ướt sũng vì mưa, trên người không phải là âu phục mà là đồ ở nhà, tóc vẫn còn nhỏ từng giọt nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.