Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 22: Chương 22



Anh nhìn vào mắt tôi, không cưỡng ép, chỉ có tình yêu sâu đậm.

 

Tôi đã cảm động đến mức mắt đỏ hoe, vươn tay trêu anh:

“Được thôi, nể tình anh yêu em suốt ngần ấy năm, hôm nay cho anh một danh phận.”

 

Anh run rẩy đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay tôi, tôi chủ động hôn anh.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ôm lấy khuôn mặt tôi, khàn giọng nói:

“Ngày mai đi đăng ký kết hôn.”

 

17.

 

Tôi thấy hôm qua khi nói đến chuyện ra sân bay đón người, vẻ mặt của Tô Dự rất bình thản, cứ tưởng anh thực sự không để tâm. Ai ngờ từ lúc ra khỏi Cục Dân chính, ngoài lúc lái xe, anh chưa từng buông tay khỏi hai cuốn sổ đỏ, sợ thiên hạ không biết hai đứa đã đăng ký kết hôn.

 

“Tô Dự, anh bớt khoa trương đi được không? Em đã nói rõ với Ansel rồi, anh ấy chỉ không quen thuộc với nơi này nên mới nhờ em làm hướng dẫn viên thôi.”

 

Tô Dự gật đầu nghiêm túc: “Được rồi, vợ ơi.”

 

Tôi vẫn chưa quen với cách xưng hô này, ngượng ngùng quay mặt đi, cảm khái thời gian trôi qua, bốn năm trước Tô Dự ngây ngô, rụt rè là thế, còn bây giờ… đúng là cáo già rồi.

 

Sau khi tự điều chỉnh lại cảm xúc, tôi quay lại nhìn Tô Dự vẫn đang ôm khư khư cuốn sổ đỏ.

 

Thôi được rồi, chi bằng dán luôn lên người đi.

 

“Selena.” Ansel từ cửa ra bước ra, vẫy tay gọi tôi, bên cạnh anh ấy là một người phụ nữ xinh đẹp.

 

Khoảnh khắc Ansel gọi tên tôi, Tô Dự lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y ôm eo tôi.

 

Đợi xác nhận đối phương đã nhìn thấy thứ đỏ chót trên người anh thì anh mới cẩn thận cất sổ vào túi, rồi chìa tay ra:

“Xin chào, tôi là chồng của Ôn Ôn, Tô Dự.”

 

“Xin chào, tôi là… bạn của Selena, chúng tôi quen nhau bốn năm trước.” Ansel bắt tay lại, tiếng Trung của anh ấy rất tốt, giao tiếp không có vấn đề gì.

 

Chúng tôi cùng đưa Ansel và mẹ anh ấy về khách sạn, tiện thể ăn một bữa tối.

 

Mẹ của Ansel hiền hậu và thân thiện, chúng tôi có rất nhiều đề tài chung để trò chuyện. Bà đã sống ở nước ngoài hơn mười năm nên bớt đi phần nào sự kín đáo, khéo léo truyền thống, vừa khoác tay tôi vừa cười rạng rỡ nói đáng lẽ nên quen biết tôi sớm hơn.

 

Sau khi tiễn hai mẹ con họ xong, trên đường Tô Dự đưa tôi về nhà thì anh bỗng trầm lặng lạ thường.

 

Xe dừng trước cửa, anh nghiêng người giúp tôi tháo dây an toàn, lúc rút lại còn không quên hôn nhẹ lên má tôi một cái.

 

“Em về trước nhé, anh về nhà nhớ bớt uống cà phê, cấm hút thuốc đó! Bye bye!” Tôi làm bộ muốn mở cửa xuống xe.

 

“Ừm ừm.”

 

“Không có gì muốn nói với em à?” Tôi hỏi anh.

 

“Chúc mừng chúng ta đã đăng ký kết hôn, vợ yêu.”

 

“Trước khi đi ngủ thì video call với anh nhé.”

 

“Được thôi.” Tôi giả vờ nghiêm túc gật đầu.

 

“À đúng rồi, sổ đỏ của em đâu?” Tôi chìa tay ra.

 

“Anh giữ cho, giúp em bảo quản.” Anh nói với vẻ hơi căng thẳng.

 

Tôi thở dài, không nỡ trêu chọc anh nữa, nghiêng người sang phía anh, ôm lấy cổ anh, áp má vào má anh: “Tô Dự, sao thế?”

 

Anh kéo tôi vào lòng, tựa đầu lên hõm vai tôi: “Ôn Ôn, bốn năm không ở bên em, anh thấy hơi tiếc nuối.”

 

“Còn có chút… ghen tỵ nữa. Hôn nhân là chuyện của hai gia đình, thấy em nói chuyện vui vẻ với mẹ Ansel như vậy, anh lại nghĩ mình không thể cho em tất cả sự hoàn hảo.” Anh tự giễu cười nhẹ.

 

“Nhưng tụi mình còn cả đời mà, đúng không?” Tôi chỉnh lại đầu anh đang cúi xuống, nhìn vào mắt anh.

 

“Hôn nhân là chuyện của hai gia đình, nhưng tình yêu là chuyện của hai chúng ta. Mối quan hệ giữa chúng ta không phải nhờ hôn nhân để duy trì, mà chính vì có tình yêu nên mới có hôn nhân.”

 

“Hiểu chưa, anh Tô Dự?”

 

Tôi buông tay khỏi mặt anh, “bỏ trốn” khỏi vòng tay anh: “Hứ! Nếu anh còn chưa hiểu thì mai mình đem giấy đăng ký kết hôn ra mà ly dị đi!”

 

“Cắt lỗ sớm!”

 

“Không được! Anh không đồng ý!” Ánh mắt anh trầm xuống, toàn là sự kìm nén và u uất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.