Sau khi Minh Dã rời đi, Dung Kiến lại nghĩ đến lời nói của Chu Tiểu Xuân, cùng sự lo lắng của dì Hàn, khó giải thích được tình cảnh bây giờ của bản thân, cậu cảm thấy rất phiền lòng.
Dung Kiến lên sân thượng, tầm nhìn của nơi này rất tốt, cơ hồ có thể nhìn thấy hơn nửa Dung trạch.
Đang chạng vạng, chân trời không có ánh sáng, xung quanh ám trầm, đèn cũng chưa được bật.
Hầu hết hoa trong vườn đều khô héo, chỉ để lại những cây thường xanh cao lớn, thân cây dài tạo ra từng cái bóng mờ ảo, u ám và quạnh quẽ.
Dung Kiến mơ hồ có thể nhìn thấy được một vài thân ảnh, trong số có đó một người là Minh Dã, hắn đang bước ra bên ngoài, còn một người là Hàn Vân, bà hình như đã làm xong việc của mình và đang vội từ bên ngoài trở về, còn những người khác cậu hoàn toàn không nhìn rõ.
Trong thế giới này, bất kể là những nhân vật từng xuất hiện hay chưa từng xuất hiện trong《 Ác Chủng 》thì bọn họ vẫn có con đường của chính mình, mỗi một cuộc đời riêng của bản thân.
Nhưng Dung Kiến lại không giống họ, cậu không có con đường nào có thể đi.
Thời điểm xuyên đến 《 Ác Chủng 》cũng đã là cuối hè, mà bây giờ đã là mùa thu.
Trải qua quãng khoảng thời gian cẩn thận thăm dò này, Dung Kiến cũng gần rõ những gì mà quy tắc thế giới hạn chế cậu.
Trong《 Ác Chủng 》, "Dung Kiến" chỉ là một nhân vật làm bối cảnh cần phải chết đi, trong nguyên tác nguyên chủ không được miêu tả cuộc sống trước khi chết là như như nào, nó chỉ đơn giản là được kể ngoài lề cùng thông báo sống chết của nguyên chủ.
Cho nên nhìn trên cơ sở này, một số điều không liên quan đến cốt truyện chính hoàn toàn có thay đổi chỉ cần nó không ảnh hưởng đến hướng đi của nguyên tác.
Ví dụ như sự xa lánh của những người bạn ban đầu hay thái độ cậu đối với hai mẹ con Chu Tiểu Xuân vàLục Thành.
Có một số quy tắc không thể thay đổi, mà chủ yếu nó cũng phân ra làm ba điểm thiết yếu:
Thứ nhất: Giới tính của thân thể này từ đầu tới cuối phải là nữ cho nên cậu không thể công khai chuyện này ra.
Thứ hai: là quan hệ của Dung Kiến và nam chính, hắn trải qua hai năm trong sự dằn vặt của nguyên chủ, cậu ta hầu như chuyện xấu gì cũng đã từng làm, tuy người trong trường từ học sinh đến giáo viên đều chấp nhận mỗi quan hệ của họ.
Chỉ cần hiện tại Dung Kiến bất hòa với nam chính, chắc chắn toàn trường đều biết hết, nhưng Dung Kiến chậm rãi bày tỏ sự xa cách ở ngoài cũng chẳng có bao nhiêu người để ý, lúc đó cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cốt truyện.
Thứ ba: cái này là quan trọng nhất, theo như giả thiết trong truyện, Dung Kiến sẽ chết vào chín tháng sau cũng chính là thời điểm mùa hè thi đại học kết thúc.
Như vậy mới có thể xây dựng hoàn chỉnh ra nhân vật "Dung Kiến" trong《 Ác Chủng 》.
Nghĩ tới đây, Dung Kiến thở dài.
Cậu cũng có lúc cảm thấy bản thân chỉ đang giãy dụa trong vô vọng, nếu động vào cốt truyện cậu sẽ chết, mà không động vào cũng đi đời.
Cậu đã sớm nhìn thấu điểm này, nhưng cậu lại luôn né tránh nó, rồi nghĩ đến những vấn đề nan giải.
Bất luận là chín tháng sau có làm sao, dù nó là một con đường rộng mở hay là một ngõ cụt, thì hiện tại cậu vẫn phải sống sót.
Dung Kiến nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nghĩ ra được gì, gió trên sân thượng thổi vù vù làm cậu có chút lạnh, cậu quay lại phòng khép kín cửa lại.
Dung Kiến tự an ủi bản thân dù sao cậu cũng là một người thích nghi với mọi hoàn cảnh, nhưng nếu bạn vừa mới xác nhận được bạn bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn mấy tháng nữa để sống thì bạn sẽ cảm thấy thế nào!!! Là người ai mà không ủ rũ chứ? Cậu xuyên vào trong này chỉ đề học lại kiến thức cấp ba sao?
Cậu không có tinh thần gì mà vào trong phòng tắm, nhìn mình trong gương rồi chậm chạp tẩy trang, rồi lại tắm rửa lại một lần nữa mới chuẩn bị lên giường nằm, cậu vừa quay đầu thì thấy trên kệ treo đồ có gì đó rủ xuống nghiêng ngả như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Dung Kiến đưa tay đem đồ kia kéo ra mới phát hiện, đây không phải là kia bộ đồ lót trưa nay mình thay ra sao? Lại còn là màu hồng phấn, có viền ren, loại quần lót hình quả trám ấy....!!!
Mà lúc xế chiều, Minh Dã đã ở trước cái giá này đợi gần nửa giờ.
Dung Kiến không dám tưởng tượng hình ảnh lúc đó....!
Trong nháy mắt Dung Kiến rõ ràng cảm thấy mặt của mình trở nên nóng bừng.
Cậu không biết Minh Dã có nhìn thấy không, e rằng là đã thấy được, mà cũng có thể có thể không thấy nhỉ? Chỉ cần hắn không hỏi ra, thì đó chính là Schrodinger không nhìn thấy gì, cậu chỉ còn cách là lừa gạt chính mình.
*["Con mèo của Schrödinger" hay "con mèo lượng tử" là khái niệm mô phỏng về vật lý lượng tử dưới một góc nhìn "đời thường" hơn, ở đây con mèo được coi như một hạt cơ bản trong môi trường vật lý lượng tử.
Con mèo này có một đặc tính rất thú vị đó là "nửa sống nửa chết" - ít nhất là trước khi mở cái hộp ra."] Mn có thể tìm hiểu thêm trên gg nha)
Nhưng vẫn quá xấu hổ...!
Dung Kiến trực tiếp dùng nước lạnh tạt lên mặt, nhưng vẫn không làm cho hai má đỏ bừng trở lại bình thường được...!
Ôi trời ơi!!! Thần linh của tui ơi! Hiện tại không cần nghĩ đến chín tháng sau nữa, giờ cậu chỉ ước ngày mai vĩnh viễn đừng đến.
Dung Kiến muốn tĩnh táo lại nhưng sau nửa giờ vẫn không bình tĩnh lại được, vừa nghĩ đến là cả người Dung Kiến liền táo bạo, không tài nào dừng suy nghĩ đang xoay vòng vòng trong đầu, cậu đơn giản là lên ứng dụng "Tìm" bắt đầu quấy rầy Hector.
Lúc trước cậu chính là từ khối khoa học xã hội bước ra, mua máy tính dùng nhiều lắm chỉ để làm việc, cậu cũng chưa sử dụng tới các công năng cao cấp gì, đối với mấy cái này cậu hoàn toàn mù tịt, một chữ cũng không hiểu, trong quá trình nói chuyện phiếm cùng Hector, đối phương có tiết lộ rằng mình đang làm lập trình viên, Dung Kiến căn cứ theo lời Hector cùng với thời gian làm việc của đối phương để phán đoán, Hector có thể là một lập trình viên làm việc quá sức theo mã hệ thống 007(?).
Quả Cầu Nhung:_ " Chú ơi, tui muốn mua một cái máy tính để viết code! Chú cảm thấy dòng nào tốt nhất?"
Hector bên kia hình như lúc nào cũng bận, rep chậm như gì....!
Dung Kiến đợi một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời, cậu cũng cảm thấy mình có thể sẽ làm phiền đến công việc của Hector, đang chuẩn bị gửi một câu "Ngủ ngon" xuống, chính mình cũng tự lên mạng tra tư liệu.
[Hector:_ "Nhóc muốn mua máy tính loại này làm cái gì?"
Quả Cầu Nhung:_"Không phải để mình dùng, tui là muốn mang đi tặng."
Hector: _"Ừ"]
Dung Kiến năng cằm nhìn chằm chằm vào một chữ kia của đối phương.
Hector cũng chỉ gửi một chữ cũng không đề cử cho cậu cái gì.
Dung Kiến cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường Hector cũng tương đối lạnh nhạt, nhưng tổng thể người kia vẫn rất kiên nhẫn, đâu giống như bây giờ!
Cân nhắc về tính cách của một cô bé mười lăm tuổi, cậu cười lên một tiếng, như tự mình đa tình mà gửi một tin cho đối phương:_"Chú là sợ tui bị lừa á hả? Không phải đâu, tui định mang cho thầy giáo phụ đạo của mình á! Tui chỉ muốn cảm ơn thầy ấy đã dậy tui lâu như vậy thôi.
Hơn nữa gần đây tui có thấy thầy ấy đang học lập trình, cho nên mới muốn mua một chiếc cho thầy ấy....(。◕‿◕。)"
Hector vẫn không trả lời tin nhắn....!
Dung Kiến thở dài, cậu định nhảy qua cái đề tài này, muốn nói thẳng một câu "Chúc ngủ ngon" với người kia, thì lại bị một chuỗi tin nhắn spam làm hoa cả mắt.
Đó là phần giới thiệu và mô tả về các dòng máy tính, phi thường tỉ mỉ và chi tiết.
Dung Kiến đem thông tin của chúng nó lưu lại, còn hỏi đối phương một cách thèm thuồng:
[Quả Cầu Nhung _ "Đã thế rồi chú có thể đề cử cho tui vài cuốn sách cho người mới bắt đầu không? (╯︵╰,)"
Hector: _"?"
Quả Cầu Nhung:_ "Bởi vì tui cảm thấy chú là một người siêu cấp lợi hại.ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ"]
Bất quá cậu cẩn thận ngẫm lại, hay vẫn là thôi đi, dù sao Minh Dã cũng không phải một người bắt đầu học bình thường.
Mà bên kia Hector đã gửi đến một số tên sách, cậu yên lặng gửi một câu "Cảm ơn".
Có lẽ vì thông qua mạng internet, Dung Kiến rất thả lỏng với Hector, nên cũng có lúc sẽ nói ra những lời thật lòng, cậu suy nghĩ trong giây lát liền nói ý tưởng của mình với đối phương.
[ Quả Cầu Nhung:_ "Có thể khắc tên của thầy ấy lên mặt sau của máy tính không chú? Bất quá chiếc máy tính này cũng không tính là quà tặng, nó lại càng giống như thù lao hơn, nếu mình mà khắc chữ lên có hơi không ổn nhỉ?"
Hector:_ " Những người viết lập trình đều muốn có một bàn phím của riêng mình."]
Đối phương cũng gửi đến một tấm ảnh, trên mặt sau của chiếc máy tính màu đen có khắc chữ "Hector" rất nhẹ nhàng, vết tích rất cạn, như thể chúng mới vừa được chạm khắc lên, nhưng cậu cũng không chú ý tới vấn đề này cậu chỉ quan tâm Logo trên chiếc máy của Hector thôi, nó là một loại vừa được đối phương đề cử, giá cả đắt vô cùng.
Bất quá cân nhắc đến việc Hector mỗi ngày đều làm theo mã 007, thì số tiền này cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đây cũng là lần đầu giao tiếp của Dung Kiến và Hector liên quan đến thực tế.
Dung Kiến từ chối bước ra khỏi mạng ảo để đến thực tế với Hector, dù sao thân phận mà cậu đang dùng là giả, ngoài đời thực là một nữ học sinh cấp ba mười tám cũng giả nốt.
Cậu phải sống trên những lời nói dối mà chẳng thể đâm thủng trước mặt ai, nhìn tấm ảnh của đối phương cậu cười một cách bất lực, nhanh chóng gửi một câu "Chúc ngủ ngon" rồi chuyển sang chế độ ngoại tuyến.
Cậu ngủ thiếp đi, nhưng cách một cái màn hình Minh Dã thì lại không.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, đem con dao khắc trên tay đặt lại trong góc ngăn kéo.
Qua một lúc, hắn cũng cất đi chiếc máy tính được khắc chữ "Hector".
Thực tế, Dung Kiến cũng có tài sản, chỉ là bản thân không được tự do, cũng không có thời gian, cậu không dễ gì để có thể mua được một chiếc máy mà Hector giới thiệu.
Ở trên mạng mua đồ vài ngày nhưng không thể để địa chỉ trong nhà được, cậu cười hì hì ghi địa chỉ nhà của Trần Nghiên Nghiên lên, giờ chỉ cần chờ đồ đến đủ rồi lại tìm cách đưa cho Minh Dã nữa là xong.
Buổi chiều thứ hai, trong phòng học không có một bóng người, riêng chỉ có một mình Dung Kiến ở lại làm đề, trong lúc đang gật gù thì bị một tiếng nói suốt ruột đánh thức.
"Nhanh lên, bạn trai cậu đang cùng người ta so tài về bóng rổ, ngươi cùng người khác so với bóng rổ, mình liều chết quay về để kéo cậu đi xem đây này...!" Là Trần Nghiên Nghiên
Dung Kiến ý thức vẫn là mơ mơ màng màng, theo bản năng mà phản bác: "Tui không có bạn trai mà."
Hên xui là cậu vẫn nhớ rõ phải dùng ngụy âm, nữ sĩ Trần Nghiên Nghiên cũng không phát hiện ra cái gì không đúng.
Tiết thể dục, là một tiết học rất dễ dàng phát sinh, nói chung là cậu không tham gia vào tiết thể dục, lý do ư? Thân thể không tốt.
Dung Kiến vừa định nói "Không đi", thì Trần Nghiên Nghiên liền nói tiếp: "Là cùng đám người Trình Cảnh đó.
Lớp chúng ta và lớp của họ từ trước đến nay đều không hợp nhau, vừa nãy Lưu Nhạc lại còn nói thân thể của mình không được khoẻ không thể chơi nên đẩy bạn trai của cậu lên rồi, bây giờ họ đang chơi rồi kia kìa."
Nghe đến tên "Trình Cảnh" Dung Kiến mới giật mình.
Cậu nhớ được tên này, vì gã từng theo đuổi nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại treo Trình Cảnh rất lâu rồi cự tuyệt, hơn nữa còn đội cái nồi này lên người Minh Dã dẫn đến cái tên Trình Cảnh kia luôn muốn tìm cơ hội để dạy dỗ nam chính.
" Đi thôi!" Dung Kiến đứng lên nói với Trần Nghiên Nghiên
Trường trung học Hội Văn rất lớn, từ lớp học đến sân thể dục cũng phải đi hết vài phút.
Lúc Dung Kiến đến được sân vận động, đám người kia đã sớm lao vào tranh bóng.
Tình hình trên sân rất tệ, không phải vì tỉ số mà do một nhóm người đang vây quanh Minh Dã, hễ có cơ hội là lại ném đã giấu tay, thậm chí còn không phải là lén gian lận nữa mà là trắng trợn, đám người đó chính là dựa vào việc chơi bóng rổ để chỉnh chết Minh Dã.
Trình Cảnh không giống Lý Lệ, gã ở trong trường có nhân duyên rất tốt, trong nhà lại có tiền, có thể được xưng là nhất hô bá ứng, gã muốn tìm người chỉnh Minh Dã là rất dễ dàng, nhưng gã lại chờ đến hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy gã đang tận lực làm bẽ mặt Minh Dã.
Dung Kiến thấy mắt cá chân của Minh Dã bị một người đá mạnh, cơ thể của hắn lay động đến mức suýt ngã.
Quan hệ của Minh Dã và bạn học trong lớp không được tốt, Trình Cảnh muốn giáo huấn hắn cũng không ai nguyện ý dẫn đầu nói chuyện, người ở chỗ này tất cả đều giả câm vờ điếc.
Trọng tài cũng không thổi còi.
Trần Nghiên Nghiên nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng đều không mở miệng được.
Dung Kiến đứng ở đó, mặt lạnh như tiền, cậu cầm lấy chai nước khoáng đang uống dở của Trần Nghiên Nghiên ném mạnh về phía vị trọng tài kia.
Trong bình nhựa chứa đầy nước, "Ầm" một tiếng nổ tung, nước vang tung toé làm ướt hết ống quần của trọng tài
Người chung quanh đều bị âm thanh đột ngột làm sợ hết hồn, ánh mắt tất cả đổ dồn về nơi đó.
Dung Kiến nhíu mày nhìn trọng tài:
"Ánh mắt ông không tốt rồi nhỉ, sao lại có thể ở chỗ này làm trọng tài vậy? Bị cận là bệnh, ông nên sớm đến bệnh viện khám đi là vừa!" Tuy mặt cậu tái nhợt, nhưng giọng nói lại lạnh cực kỳ.
Trọng tài đã là một người đàn ông trung niên, nghe giọng điệu nói chuyện của Dung Kiến liền nhịn không được muốn chửi người.
Dung Kiến nhướn mày: "Mù đến nỗi không nhìn thấy có người phạm quy sao?"
Câu nói của cậu gần như cảnh tỉnh lại bạn học trong lớp, dù sao bọn họ là cùng đám lớp một kia không hợp nhau cơ mà, đám người dần trở nên kích động.
Trọng tài buộc phải thổi còi, cho trận đấu tạm ngưng.
Minh Dã mặc áo ngắn tay, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn bước từng bước từ sân bóng rổ đến bên cạnh Dung Kiến.
Hắn cười một cách khó hiểu, tại sao Dung Kiến lại ngây thơ rồi?
Dung Kiến nghĩ bản thân mình đang giả ngây giả dại, nhưng chỉ hắn biết, cậu đúng là rất đơn thuần.
Ví dụ như hiện tại, nếu như dựa theo nguyện vọng của Dung Kiến, cậu muốn xa lánh hắn ở trong trường, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Như vậy mọi người sẽ dần biết được, hai người họ không cùng một con đường.
Nhưng Dung Kiến lại không có.
Tác giả có lời muốn nói:
Một Kiến Kiến xinh đẹp ngây thơ giả nai cùng một anh Minh thần kinh giả dạng đáng thương..