Bạch Nguyệt Quang Trong Kim Ốc

Chương 3: Không Cần Thiết Đâu





Thời gian nghỉ giữa giờ của một tiết rất dài, lúc Dung Kiến trở lại, trong lớp cũng không có mấy người.

Cậu đứng trước cửa, cố gắng nhớ một hồi mới từ trong đống ký ức của nguyên chủ tìm được chỗ ngồi của ủy viên vệ sinh.

Đó là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đeo một cặp mắt kính.

Cô đang quay xuống cùng người ở bàn dưới vui vẻ nói chuyện.

Dung Kiến hơi cúi người, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

Uỷ viên vệ sinh nghiêng đầu nhìn qua, sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai thì nhăn mày lại.

Dung Kiến có thể cảm giác được cô nàng không thích chính mình, chuyện này cũng là điều đương nhiên thôi.

Cậu rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng, có chút mềm mại, nghe giống như cố tình làm ra vậy: " Có thể đổi cho tớ lần trực nhật của hôm nay không?"
Uỷ viên vệ sinh có chút sửng sốt, nhưng biểu tình trước sau vẫn rất buồn bực:
" Tôi còn tưởng Dung đại tiểu thư đây căn bản không cần trực nhật chứ?"
Quả thật là trào phúng vô cùng.

Dung Kiến ngơ ngác, hơi nhấp môi dưới, tựa hồ có chút bi thương, đem vai Bạch Liên Hoa đáng thương diễn đến vô cùng sống động, "Trước kia là tớ không đúng, nhưng bây giờ thân thể của tớ đã khá hơn một chút rồi cho nên tớ cũng muốn vì lớp mà cống hiến một phần sức lực của mình."
Đến giả gái cậu cũng làm rồi, với trình độ mặt dày Dung Kiến tự nhận điểm này cậu vẫn phải có.

Uỷ viên vệ sinh dùng bốn mắt nghiêm túc mà nhìn Dung Kiến, tuy rằng không biết Dung Kiến muốn làm cái gì, chỉ cần không cản trở cô ăn dưa xem cuộc vui là được, vì vậy cô gật đầu: " Được rồi, vậy tôi giúp cô an bài thời gian trực nhật."
Dung Kiến nói: "Không bằng ngày hôm nay luôn đi."
Uỷ viên vệ sinh không thể làm gì khác hơn chỉ có thể gật đầu.


Rốt cục quyết định được chuyện này, Dung Kiến yên tâm quay lại bàn của mình, mà Trần Nghiên Nghiên trước sau như một thái độ đối với cậu vẫn thập phần lạnh lùng, thậm chí trẻ con đến mức vẽ lên bàn một giải phân cách chia ra chỗ ngồi của nhau.

Còn một tiết cuối cùng mà tinh thần của Dung Kiến hoàn toàn để trên mây.

Cậu vẫn có chút lo lắng, với biện pháp này cũng chỉ trị ngọn chứ không trị được gốc, bất quá với tình trạng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

Giúp người thật khó mà.

Sau khi tan học, học sinh trong lớp đi về rất nhanh, không bao lâu cũng chỉ còn lại một mình Dung Kiến, ngay cả nam chính cũng đã rời đi.

Cậu dùng chổi quét dọn một lần trong lớp học, hoàn toàn không quen
khi làm việc tay chân mà lại mặc váy, chân váy cứ bị vướng víu nhiều lần suýt chút nữa kiến cậu ngã sấp mặt.

Nhưng dù sao cũng miễn cưỡng quét xong!
Đúng là muốn mạng người!!!
Phòng chữa nước ở trên tầng trệt cuối cùng bên phải, mà lớp 12(3)lại nằm ở ngoài cùng bên trái, mà đi qua đi lại để giặt cây lau sàn phải mất thời gian rất lâu.

Dựa theo lẽ thường, Dung Kiến đương nhiên phải mang theo thùng đựng nước đi.

Nhưng cậu quên mất thân thể này đã không phải là thân thể kiếp trước của mình rồi.

Hồ nước không tính là quá cao, nhưng để phòng ngừa việc nước bị thiếu, vì vậy chỗ này được xây rất rộng khi cần thiết nhất định phải xoay người lại để đủ vòi nước, cậu cúi người làn váy đều dán sát vào nền gạch ẩm ướt.

Tóc Dung Kiến rất dài, vì để che khuất phần cổ nên không được buộc lên, đầu tóc xoã tung trên vai theo tư thế của cậu mà trượt thẳng xuống hồ.

Dung Kiến có chút luống cuống tay chân, một tay túm váy, tay kia vội túm tóc lên, nhưng cậu lại không có bàn tay thứ ba để xách.


Lúc này có một người đứng trước cửa phòng chữa nước, chặn ánh sáng lại.
Dung Kiến mất công tốn sức mà quay đầu, ngược sáng nên chỉ có thể thấy được người này cao lớn hơn cậu rất nhiều.

Cậu còn chưa nhận ra người tới là ai, người kia đã đi vào rồi tiếp nhận thùng nước trong tay của cậu, tay hắn dễ dàng nâng thùng đựng nước lên.

Dung Kiến nhìn người kia cuộn ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay thon gầy.

Đến lúc người kia xoay người lại, Dung Kiến mới nhìn rõ người trước mặt là ai.

Minh Dã!
Hắn lớn lên vô cùng đẹp trai, ngay cả đồng phục học sinh cũng không thể che giấu được cơ thể hoàn mỹ, mày rậm mũi cao, khuân mặt đường nét rõ ràng, làn da trắng lạnh lẽo, cùng với đôi đồng tử đen kịt.

Có thể vì khoảng cách của hai người họ quá gần, Dung Kiến mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá trên người hắn.

Hai lần gặp mặt trước đó đều cách quá xa kiến Dung Kiến không biết về chiều cao của nam chính, bây giờ đứng cạnh nhau cậu mới phát hiện Minh Dã còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Cái bóng của hắn gần như che hết cả người cậu.

Cao quá!
Dung Kiến không hiểu sai ở chỗ nào, sao nam chính lại tới đây? Cậu xoắn xuýt đi theo sau hắn, hoàn toàn không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào.

Cậu ở trước mặt Minh Dã luôn không tự chủ được mà thấy chột dạ, có lẽ vì nguyên chủ hố nam chính quá nhiều.

Hai người bọn họ không ai nói gì, từ đầu bên phải đi tới điểm cuối cùng bên trái, lúc đi ngang qua cầu thang nhìn thấy năm, sáu bóng người dáo dác chạy lên tầng phút chống đã mất dạng.


Minh Dã rũ mắt xuống nhìn bọn họ rời đi tựa hồ không để ý cho lắm, hắn nhẹ nhàng đem thùng nước đặt trên đất, rồi lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá rồi rút một điếu ra, hắn nghiêng đầu nhìn cậu: "Là vì đám người kia sao?"
Dung Kiến ngơ ngác, một lúc sau mới kịp phản ứng, cậu mở to mắt mà nói mò, "Không phải."
Minh Dã nâng mắt, nhẹ giọng nói: "Không cần thiết."
Từ sau khi xuyên vào quyển sách này cậu luôn phải điều chỉnh giọng nói sao cho giống con gái, có thể nói ít thì nói ít, bây giờ hiếm thấy lại giải thích với nam chính vài câu, "Không phải đâu, chỉ là gần đây cơ thể khoẻ lên nên tôi mới muốn quét dọn vệ sinh thôi, uỷ viên vệ sinh vừa lúc sắp xếp cho tôi làm vào hôm nay."
Dung Kiến nói chuyện thật giả lẫn lộn, cậu ngước lên nhìn mặt của Minh Dã nhưng cũng không thể nhìn ra được cái gì qua nét mặt của hắn cả.

Cậu không biết Minh Dã có tin hay không, cũng không biết nên nói tiếp cái gì.

Chẳng qua cậu luôn cảm thấy Minh Dã có chút kỳ lạ, cho dù tự nhủ những câu nói kia, những việc hắn làm, tuy rằng đều rất hợp tình hợp lý, nhẹ nhàng như không, nhưng cậu lại cảm giác được có chỗ nào đó không đúng!
Trở lại lớp học, Minh Dã đem thùng nước đặt phía sau phòng học, Dung Kiến lấy đồ lau sàn ra vội vã nhúng vào nước với tâm trạng sốt ruột.

Ánh mắt của Minh Dã rơi trên người của Dung Kiến nhìn cậu xắn tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn, tinh tế mà nhỏ nhắn tựa hồ không xách được bao nhiêu đồ nặng, dường như bẻ một cái liền gãy.

Ai có thể nghĩ đến một bàn tay như vậy lại là tay của con trai chứ.

Minh Dã dời tầm mắt đi, đến tiếp nhận cây lau sàn từ trong tay cậu.

Dung Kiến không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của hắn, tay của hắn thật sự rất lạnh, giống như một khối băng vậy, cậu không được tự nhiên mà buông lỏng tay ra.

Dung Kiến là một người rất có tính tự lập, điều có thể làm được hoàn toàn không cần người khác hỗ trợ.

Cậu vốn dĩ không muốn đưa, nhưng vừa nghĩ tới hiện tại cậu là Bạch Nguyệt Quang của nam chính, mà hắn mới mười tám tuổi mà tất phải có lòng tự trọng.

Cậu lớn tuổi hơn so với nam chính của hiện tại, vậy nên có thể hiểu được tâm tư của hắn, vì vậy cậu ngoan ngoãn đứng ở một bên, thành thật mà đóng vai Bạch Liên hoa mong manh yếu đuối.

Kết thúc việc quét tước vệ sinh, Minh Dã thu dọn tất cả mọi thứ xong thì đã có vài học sinh lục tục tiến vào.

Dung Kiến mới vừa nói chuyện điện thoại xong, bảo tài xế chờ ở ngoài cổng.

Cậu đến trước cửa lớp phía sau liền vang lên giọng nói của Minh Dã: "Lần sau đừng như vậy."
Một câu rất mơ hồ không rõ, mang ý tứ hàm xúc khó hiểu.


Dung Kiến bước chân hơi dừng, cậu nghĩ: Như vậy sao được chứ! Tôi đây là đang giúp cậu đấy.

Bất quá bề ngoài cậu vẫn tỏ ra kính sợ ( kính trọng + sợ hãi) mà tránh xa.

Dung Kiến không muốn tham dự vào cuộc sống sinh hoạt của Minh Dã, cậu chỉ muốn bù đắp lại những sai lầm mà nguyên chủ đã gây ra trước kia.

Ít nhất cho có thể cho nam chính một cuộc sống cấp ba tốt đẹp.

Minh Dã dừng lại ở chỗ cũ, gần như không chút để ý nhìn Dung Kiến dần biến mất trước tầm mắt của mình.

....!
Hắn trọng sinh về lại 10 năm trước, vậy còn Dung Kiến thì sao?
Người này là như thế nào? hoặc là nói cậu không phải Dung Kiến.

Tuy rằng vẻ ngoài lớn lên rất giống nhau, nhưng hắn chỉ cần nhìn một cái là biết người này và Dung Kiến không phải là cùng một người.

Cậu rất đơn thuần, rất ngây thơ, cũng thực ngốc.

Hắn để thăm dò cậu cũng chỉ vì muốn xác định sự thật này.

Từ khi hắn được trọng sinh về lại quá khứ,có lẽ đây là chuyện duy nhất mà hắn để ý.

–––~–––
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Minh ca: Cuộc sống tốt đẹp thời cấp ba nhất định phải có một đối tượng để cùng nói chuyện yêu đương.

Kiến Kiến: Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Chuồn đây!!!..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.