Thiệu Nguyên có đôi khi sẽ nghĩ, một khi vận mệnh đã sắp đặt thì rất khó có thể phản kháng lại —— Tựa như cậu gặp được Cố Cẩn ở bên cạnh hồ nhân tạo, sâu sắc ý thức được chính mình chỉ giống như một món đồ giả mạo kém cỏi mà thôi.
Cậu nhìn thấy An Phi Vũ ở trong trường học.
Thiệu Nguyên sau khi khai giảng thì cực lực tránh đi ngày nhập học của tân sinh viên, hoạt động chào đón người mới đến cũng tìm cách mượn cớ để không phải tham gia. Mà khoa Quản trị kinh doanh cách khoa Nghệ thuật hơn phân nửa cái vườn trường, một người là sinh viên năm nhất, một người là đàn anh năm ba, muốn tránh mặt nhau là một chuyện cực kỳ đơn giản.
An Phi Vũ là một chàng trai phóng khoáng phô trương, mặc dù Thiệu Nguyên cố tình không gặp An Phi Vũ thì tin tức của cậu ta vẫn thông qua miệng của những người khác truyền tới tai Thiệu Nguyên —— Chàng sinh viên năm nhất có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn đó xuất thân vượt trội, gia đình bề thế, bởi vì cậu ta có mâu thuẫn với người nhà cho nên mới báo danh vào trường đại học Hoa Thành cách nhà xa xôi ngàn dặm. Mà mâu thuẫn chuyện gì? An Phi Vũ nói cậu ta chỉ thích đàn ông chứ không thích phụ nữ, đó là trời sinh không thể thay đổi được, cha mẹ cậu ta rất tức giận, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta và cắt đứt việc chu cấp kinh tế, chỉ có người anh trai vẫn luôn luôn âm thầm giúp đỡ và cổ vũ cậu ta còn ở trong nhà khuyên bảo cố gắng cha mẹ.
Tuy rằng cha mẹ của An Phi Vũ ngoài miệng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, nhưng trên thực tế bọn họ cũng không nỡ để đứa con trai phải chịu khổ, cho nên mỗi tháng vẫn đều đặn chuyển tiền cho An Phi Vũ, cho nên cậu ta cả người trên dưới đều mặc hàng hiệu xa xỉ.
Chuyện cậu ta dũng cảm thừa nhận chính mình là đồng tính luyến ái cũng khiến mọi người chú ý, vị thiếu niên vừa mới đủ tuổi trưởng thành này gương mặt điển trai, tính tình cũng vui vẻ, nhiệt tình hoạt bát, rất hiếm người cảm thấy ác cảm với cậu ta, dù sao tính hướng là do trời sinh, cậu ta lại không phải phạm pháp.
Thiệu Nguyên nghe thấy An Phi Vũ vừa nhập học được hai tháng liền trở thành đối tượng được cả trường học bàn luận và chú ý, trong lúc nhất thời hơi hoảng hốt.
Tuy rằng An Phi Vũ đã nhập học hai tháng, nhưng Thiệu Nguyên còn chưa hề tận mắt nhìn thấy An Phi Vũ. Rõ ràng sau khi trùng sinh, cậu luôn đứng trước gương bắt chước ngôn ngữ cử chỉ của Cố Cẩn, chính là vì hy vọng vào một ngày nào đó, đối tượng có thể làm An Phi Vũ nhất kiến chung tình thay đổi thành bản thân mình. Nhưng hiện tại, cậu chỉ hy vọng An Phi Vũ không bao giờ đến nhập học ở đại học Hoa Thành.
Thời điểm Thiệu Nguyên đang tìm tòi linh cảm ở trong phòng vẽ tranh của trường học, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói, quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
"Đàn anh, người trong bức tranh là ai vậy?"
Bàn tay đang cầm bút chì của Thiệu Nguyên bất chợt ngừng lại mấy giây, sau đó thoáng chốc vạch một đường thẳng rất mạnh trên bức tranh, cậu nhìn chằm chằm vào hình vẽ sườn mặt sắc sảo của Cố Cẩn trên giấy, những ngón tay cứng đờ. Cậu ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía sau, người vừa nói là một cậu nam sinh mặc áo thun vận động, cánh tay kẹp một quả bóng rổ, cả người tản ra hơi thở nóng bỏng, hẳn là mới chơi thể thao xong.
Phòng vẽ tranh cách đường biên dọc của sân bóng rổ không xa lắm, nhưng hai nơi lại bị ngăn cách bởi một hàng cây xanh và hàng rào lưới thép, nếu muốn đến bắt buộc phải đi đường vòng. Có lẽ khi bọn họ chơi bóng rổ đã lỡ đánh quả bóng bay qua hàng rào, An Phi Vũ trèo qua đây để nhặt bóng, rồi vô tình nhìn thấy Thiệu Nguyên vẫn đang còn ở trong phòng vẽ tranh.
An Phi Vũ vốn sống trong một gia đình giàu có, tất nhiên cha mẹ cũng muốn bồi dưỡng tài năng và kiến thức nghệ thuật cho cậu ta, bởi vậy cậu ta nhận ra Thiệu Nguyên đang ngồi ở phòng vẽ tranh cúi đầu phác họa chính là họa sĩ có chút danh tiếng gần mấy năm, trước khi tới đại học Hoa Thành cậu đã nghe nói qua Thiệu Nguyên cũng là sinh viên của đại học Hoa Thành.
Trên giấy vẽ trắng ngà là những đường nét bằng bút chì đen bóng, phác họa ra bóng dáng của một người, chiếc cổ cao thẳng, hàm dưới có độ cong duyên dáng đẹp đẽ, sườn mặt sáng sủa, vẻ ngoài thấp thoáng ẩn hiện dưới cách đổ bóng cấu trúc đường nét, tuy mơ hồ bí ẩn, nhưng rất mỹ lệ.
Tuy rằng chỉ là một bức phác họa, lại không hiểu sao lại mang đến cho người khác một cảm giác an bình.
Thiệu Nguyên nhìn cậu ta, không nói chuyện.
An Phi Vũ giống như bị hút vào bức tranh, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, nói với biểu cảm hơi ngượng ngùng: "A, quả bóng của bọn em không may bị ném sang bên này, cho nên em đến đây nhặt bóng, quấy rầy đàn anh rồi, thật ngại quá." Cậu ta gãi gãi đầu, nở nụ cười chói mắt.
Những nam sinh tuổi này có lẽ đa phần đều giống như vậy, nhiệt tình hiếu động, tinh lực dư thừa, khi tươi cười tựa như ánh mặt trời, ấm áp, nóng cháy.
"Không sao." Thiệu Nguyên trả lời, cậu cúi đầu xuống, khép lại quyển ký hoạ trong tay, thu dọn bút vẽ, cất vào ba lô.
"Đàn anh phải về rồi ạ? Là do em cắt ngang cảm hứng của anh sao?" An Phi Vũ có vẻ kinh ngạc.
Thiệu Nguyên lắc đầu: "Hôm nay vốn dĩ không có cảm hứng gì, không liên quan đến em." Cậu đeo ba lô trên vai, giọng nói lạnh nhạt, dưới ánh nắng dịu dàng êm ái của mùa thu rọi xuống, gương mặt thanh tú của cậu dường như đang sáng lên, nhưng đôi mắt lại mang theo một nỗi lo âu cùng u buồn.
"Đàn anh đi luôn ạ? Để em tiễn anh nhé." An Phi Vũ mở miệng nói.
"Không cần, chắc bạn bè của em vẫn đang đợi em đấy." Thiệu Nguyên lùi ra sau một bước, chỉ chỉ quả bóng rổ trong tay cậu ta, "Anh thích ở một mình."
***
Thiệu Nguyên đẩy cửa nhà ra, nhìn thấy Cố Cẩn bận rộn quét tước dọn dẹp nhà cửa, hắn mặc áo thun màu xám và quần túi hộp màu đen, trên người còn đeo một chiếc tạp dề có in hình chú cá voi nhỏ. Hắn đang ngồi xổm trên mặt đất sạc điện cho con robot hút bụi thiểu năng trí tuệ trong nhà, lộ ra vòng eo săn chắc.
Cố Cẩn thoạt nhìn thể trạng có hơi gầy yếu, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Hắn ước chừng chính là kiểu mà mọi người vẫn hay nói, mặc đồ lên trông thì gầy nhưng khi cởi đồ ra lại có thịt, cơ bắp cực kỳ cân xứng, không phải là dạng cơ bắp cuồn cuộn kết quả của việc luyện tập thể hình, mà càng giống như là ——
Càng giống như là đã có sự hướng dẫn và tính toán, khiến thân thể có cơ bắp trở nên cường tráng hơn, đồng thời điều chỉnh mức độ rắn chắc cơ bắp cân xứng với hình thể của mình.
"Anh quay về rồi sao, hôm nay sao về sớm vậy?" Cố Cẩn quay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Nguyên đang đeo ba lô đứng ngây ngốc ở khu vực huyền quan liền lập tức đứng lên, ném con robot hút bụi thiểu năng trí tuệ ăn một bụng rác cũng không biết nhổ ra kia xuống sàn, đi về phía Thiệu Nguyên, giơ hai tay ra hình như muốn ôm cậu một cái, nhưng sau đó lại nhớ ra mình vừa vệ sinh cho robot hút bụi, "Em đi rửa tay cái đã, nay em có làm món lê hấp đường phèn đó."
Thiệu Nguyên chậm chạp gật gật đầu, luồng suy nghĩ trong đầu nháy mắt đứt gãy, cậu rất nhanh hồi phục sự tỉnh táo, đổi sang đi dép lê trong nhà —— Đôi dép lê bằng vải này đã được giặt sạch sẽ, hai chiếc tai mèo may ở bên mép bây giờ cũng xù xù lên rất đáng yêu. Cậu để ba lô ở trên giá tủ khu vực huyền quan, nhặt một cái gối ôm ngồi ở trên thảm —— Thảm cũng đã được thay đổi, ngày trước là màu trắng, hiện tại là màu vàng, nhìn giống như màu của lá ngân hạnh vào mùa thu.
Cậu không nhịn được quay sang nhìn chằm chằm con robot hút bụi thiểu năng trí tuệ đang được Cố Cẩn để ở góc sạc điện —— Chắc cũng nên đổi sang một robot hút bụi chất lượng hơn, thành thạo hơn, có thể tự đổ rác.
Cố Cẩn từ trong phòng bếp bưng ra món lê hấp đường phèn đựng trong một chiếc bát thủy tinh trong suốt trông rất tinh xảo. Hắn đặt chén lê hấp đường phèn ở trước mặt Thiệu Nguyên, cũng ngồi xuống tấm thảm, tư thế ngồi khoanh hai chân khiến hắn thoạt nhìn như một con mèo đoan chính yên lặng nhìn chằm chằm vào động vật hai chân.
Thiệu Nguyên uống xong một chén lê hấp đường phèn, thở ra một hơi, hương vị ấm áp ngọt ngào trôi từ miệng xuống cổ họng, xoa dịu những lo âu bất an, cậu nhìn ngắm chiếc thìa màu vàng kim, sau đó dè dặt hỏi Cố Cẩn giống như đang thăm dò: "Nếu có người yêu em từ cái nhìn đầu tiên, rồi bắt đầu theo đuổi em, em sẽ có phản ứng thế nào?"
Cố Cẩn nghiêng đầu, gương mặt trông có vẻ mơ hồ: "Em có anh rồi mà?"
Đối với Cố Cẩn mà nói, chuyện này không phải là vấn đề nan giải, hắn tại sao phải có phản ứng? Hắn đã có Thiệu Nguyên.
"Vậy giả sử chúng ta không ở bên nhau, người kia nhất kiến chung tình với em, bắt đầu theo đuổi em, tất cả mọi người biết người kia thích em ——"
Cố Cẩn giơ tay ra, ngăn cản Thiệu Nguyên tiếp tục lên tiếng, nụ cười trên gương mặt hắn vụt tắt, biểu tình nghiêm túc nhìn Thiệu Nguyên: "Anh bị người nào kỳ quái làm phiền sao?"
"...... Không có." Thiệu Nguyên cũng thật thà bày tỏ, "Anh đang thực sự muốn thảo luận với em về vấn đề này."
Vẻ mặt của Cố Cẩn trở nên hòa hoãn hơn, hắn nghiêm túc tự suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể miêu tả cụ thể hơn không?"
Thiệu Nguyên nhớ lại quá trình mà An Phi Vũ theo đuổi Cố Cẩn, cậu ta phô trương thanh thế, tất cả mọi người đều biết, ngày trước cả đại học Hoa Thành và nhân viên quán bar đều bàn luận sôi nổi, nói: "Ai ai cũng biết người kia thích em, người kia suy nghĩ đủ mọi cách để theo đuổi em."
Cố Cẩn gật gật đầu, lấy chiếc thìa nhỏ từ trong tay Thiệu Nguyên, đặt lại trong bát thủy tinh, sau đó một bàn tay xoa xoa đầu Thiệu Nguyên, như giống như đang an ủi một đứa trẻ, nhìn cậu mỉm cười: "Nếu anh gặp được loại người này, trước tiên nhất định phải nói cho em, biết chưa?"
Thiệu Nguyên: "?"
"Loại người này không đáng tin cậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên, rồi tình yêu rõ ràng là chuyện của hai người, đến tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ của nhau còn chưa biết đã rêu rao cho tất cả mọi người bàn tán, gặp được loại người này phải nhanh chóng chạy tới tìm em, biết chưa?"
Cố Cẩn bưng bát thủy tinh đi vào phòng bếp, bắt đầu rửa dọn, lại đưa phần lê hấp đường phèn còn chưa ăn hết trong nồi sang một bên. Thiệu Nguyên đi theo, đứng ở cửa nhìn bóng lưng của Cố Cẩn, ánh mắt dừng ở chiếc eo bị dây tạp dề buộc chặt. Mắt thấy Cố Cẩn đã bỏ bát đũa được lau khô vào trong tủ bếp, Thiệu Nguyên mới tiến lên hai bước, ôm lấy eo Cố Cẩn từ phía sau, tay bắt đầu mò đến sờ soạng lung tung bụng dưới của Cố Cẩn —— Ở đó có cơ bụng đều tăm tắp.
Cố Cẩn không nhịn được cười rộ lên: "Lại sao nữa?" Hắn quay đầu lại, nhìn Thiệu Nguyên đang vùi mặt trên vai của mình.
Thiệu Nguyên nhón chân: "Em lại cao nữa rồi." Đây là thời kì phát triển của nam sinh sao, lớn lên cũng quá nhanh.
"Em còn sẽ tiếp tục cao nữa." Cố Cẩn tươi cười, dáng vẻ dịu dàng dung túng, ánh mắt nhìn Thiệu Nguyên thậm chí đầy sự cưng chiều, "Muốn em chia cho anh vài cm chiều cao sao?"
Thiệu Nguyên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên cắn chiếc cằm của Cố Cẩn, dùng răng cọ cọ qua một chút, trêu đùa đến mức Cố Cẩn cười không ngừng. Thiệu Nguyên ép người lên Cố Cẩn, Cố Cẩn giơ một tay chống lên tủ bếp, một tay còn lại kéo tay Thiệu Nguyên ra, phía sau lưng dần dần cũng tựa vào tủ bếp, sau đó hắn ôm chầm lấy Thiệu Nguyên, để cậu nằm gọn trong lồng ngực mình, vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cậu, những ngón tay lướt qua những lọn tóc mềm mại đã mọc hơi dài.
"Anh muốn hôn em." Thiệu Nguyên nói.
"Nơi này là phòng bếp."
"Anh không ngại, chúng ta có thể cùng nhau dọn dẹp."
"...... Em còn đang mặc tạp dề."
"Anh thích, em có thể cởi ra cho anh mặc."
Cố Cẩn sửng sốt một chút, hơi hơi dời tầm mắt sang chỗ khác, gương mặt trở nên phiếm hồng: "Anh không giống trước đây cho lắm."
Thiệu Nguyên nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp u buồn: "Em sẽ vì anh không giống trước đây mà chán ghét anh sao?"
Cố Cẩn nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, sau đó lại mỉm cười, hắn cúi đầu xuống hôn môi Thiệu Nguyên: "Em xin rút lại câu nói lúc nãy, anh vẫn giống như trước đây."
Tạp dề cuối cùng bị ném xuống đất, không có ai tiếp tục mặc nó.
Bàn tay của Thiệu Nguyên nắm chặt trên giá bếp lạnh lẽo, những ngón tay có khớp xương rõ ràng đụng phải một chiếc bát thủy tinh gần đó, khiến nó chao đảo đổ hết nước lê hấp đường phèn đã nguội ngắt ra bên ngoài, mùi hương thanh ngọt dần dần lan tỏa khắp không khí. Tầm mắt của cậu đã trở nên tan rã, nhìn chằm chằm vào chiếc bát thủy tình đã bị đánh đổ trên giá bếp, nhìn thấy tay của chính mình ướt nhẹp vì dính đầy nước lê ngọt ngào, cảm giác dinh dính quanh quẩn nơi đầu ngón tay.
Cố Cẩn mơn trớn khuỷu tay Thiệu Nguyên rồi từ từ trượt thẳng xuống mu bàn tay của cậu, lòng bàn tay của hắn mang theo vết chai mỏng vuốt ve mu bàn tay bên dưới, cuối cùng mười ngón tay chậm rãi đan xen vào nhau, cùng nhuốm đầy hương vị ngọt dính kia.
Thiệu Nguyên không kìm được co chặt tay lại, phát ra thanh âm run rẩy: "...... Lê hấp đường, bị đổ......"
"Ừm." Cố Cẩn ôm lấy eo Thiệu Nguyên, cúi đầu hôn lên phía sau cổ cậu, "Lát nữa em lại nấu cho anh một nồi," giọng nói của hắn khàn khàn, ánh mắt dịu dàng nuông chiều, "Anh còn thích những gì nữa, đều nói cho em biết được không."
"Em đều sẽ cho anh."
Thiệu Nguyên đã khác hơn một chút so với lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thi thoảng lại giống không hề có gì thay đổi. Cậu vẫn như con mèo nhà đã từng bị vứt bỏ một lần, nhạy cảm nhát gan, cực kỳ cẩn thận thử thăm dò chủ nhân, sợ hãi chủ nhân lại không cần đến cậu nữa.
Nhưng bây giờ cậu đã biết làm nũng.
Cố Cẩn nghĩ như vậy, để lại một dấu hôn ở sau tai Thiệu Nguyên.
—— Tin tưởng em thêm một chút, tùy hứng thêm một chút, vô cớ gây sự cũng không sao.
Cố Cẩn bế Thiệu Nguyên đã hoàn toàn kiệt sức đi vào phòng tắm, nhìn thoáng qua phòng bếp bày bừa, hắn nghĩ việc cùng Thiệu Nguyên quét dọn là chắc chắn không thể rồi.
Hắn điều chỉnh vòi sen, mở dòng nước ấm, ôm Thiệu Nguyên cùng ngồi vào bồn tắm, hôn lên trán Thiệu Nguyên đầy trìu mến.
—— Tin tưởng em đi, dựa dẫm vào em đi.
Nụ cười của Cố Cẩn ấm áp và êm đềm, như một đóa hoa sen lặng yên bừng nở trong làn hơi nước.