Văn án:
Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà.
Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc.
Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối.
— Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng.
— Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi.
— Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi.
Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!”
Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?”.
Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại.
Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?”
Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương.
Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ.
Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.
“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*”
_____
(*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.
Bình luận truyện