Bạch Nhật Huyên Tiêu

Chương 16: Sự tồn tại đặc biệt



Đã rời khỏi cô ba năm, Bạch Nhật Tiêu vẫn giống những năm trước kia, hàng tháng tự mình làm quần áo gửi về cho cô. Anh không nói cho cô biết, bắt đầu từ mùa xuân năm cô mười lăm tuổi năm ấy, váy dài cô mặc trên người đều do anh tự mình thiết kế, tự mình cắt quần áo, tự mình may lại. Toàn thế giới chỉ có nàng mới sở hữu món quà độc nhất vô nhị này.

Thành tích trong học viện của anh vẫn ‘cầm cờ đi trước’. Đến năm thứ ba Bạch Nhật Tiêu xin làm nghiên cứu sinh chương trình học. So với người bình thường anh thông minh hơn, so với người bình thường lại càng chăm chỉ hơn, ngoại trừ mỗi ngày dành thời gian nhớ đến cô gái nhỏ, thời gian của anh cơ hồ đều chỉ dùng để học tập. Anh biết nghỉ hè năm nay cô muốn tham gia học bù những ngày nghỉ nên không trở về. Anh không muốn cô nhìn thấy mình lại cảm thấy không được tử nhiện, hơn nữa bản thân anh cũng phải rút ngắn lại thời gian học trong thời gian ngắn nhất.

Anh không đi tìm Chung Thi Âm, Chung Thi Âm lại chủ động đến tìm hắn. Cô đến căn nhà thuê của anh, nhìn anh đang may những phần vải cắt lại với nhau trong phòng ngủ tràn đầy khuôn mặt tươi cười của Bạch Nhật Huyên, cô tự giễu hỏi một câu, còn yêu cô ta sao? Kiên trì đến vậy cho tình yêu này sao? Anh không trả lời, chỉ mời cô ngồi trong chốc lát lại tiếp tục vội vàng, hy vọng trước cuối tháng có thể gửi quần áo trở về. Trước khi cô rời đi, đã từ bỏ tự tôn của mình hỏi anh, có thể hay không cho em một cơ hội. Cô vẫn không do dự như trước, chúng ta, không có khả năng. Cô chảy nước mắt rời đi, không quay lại tìm anh lần nào nữa.

Ba năm sáu tháng, anh ở Boston xa xôi vì cô trong trường thi động viên cố lên, mà bản thân mình cũng đã chấm dứt buổi kiểm tra trước khi lên nghiên cứu sinh.

Khi trường đại học đã nghỉ hè, Bạch Nhật Tiêu trở về, mang theo quà cho cô chúc mừng thành tích mới, một số tiền lớn làm ra một cô nhóc công chúa, một con búp bê ngọt ngào giống hệt cô vậy. Một khắc vừa bước vào cửa lại thấy cô mặc váy dài của mình, anh vui sướng đến ‘dật vu ngôn biểu’ [1], tựa hồ như lại thấy được, cười dịu dàng, lại cho cô một cái ôm thật mạnh đầy khát vọng. Cô đặt bé búp bê anh tặng ở đầu giường, mỗi ngày nhìn búp bê giống mình như đúc đi vào giấc ngủ.

Trải qua vài năm lắng đọng lại, Bạch Nhật Huyên tựa hồ đã dần dần thả lỏng cảnh giác với anh, ít nhất bây giờ đang ngồi trong đại sảnh cùng anh. Cô sẽ không kích động muốn chạy trốn, mặc kệ việc cô cũng không dám nhìn anh. Đang chờ này dán bảng, cuộc sống bình thường của cô là mỗi ngày nhàn nhàn ngồi trong nhà nghe phong linh treo trên cửa sổ kêu đing đang vang vang, bắt đầu trong hư ảo mà muốn một tình yêu. Bạch Nhật Tiêu ít ra ngoài, luôn ở phía sau Bạch Nhật Tiêu bắt tay vào làm những đề trên trang web máy tính, pha cà phê. Anh thường xuyên đến Hoàng Đình quốc tế thực tập, làm quen với nghiệp vụ. Bạch Nhật Tiêu tính toán, muốn sau khi tốt nghiệp quay về nước tiếp quản sự nghiệp Tài chính.

Vào mùa hè, An Như Nguyệt mang Bạch Nhật Huyên đi du lịch ở đảo Okinawa [2], Bạch Nhật Tiêu cũng đi theo. Cô không dám thay áo tắm, không dám lộ quá quá nhiều trước mặt anh. Anh cũng không thích bày ra những đường nét đàn ông hoàn mỹ của mình trước mặt người khác, áo sơ mi quần tây đen, tao nhã dựa vào ghế dựa, dịu dàng nhìn cô chơi đùa trong nước cười rạng rỡ. Dáng người của một mỹ nữ khiến người ta phải ghen tị nhìn Bạch Nhật Tiêu ngồi một mình, chủ động bước tới gần cười quyến rũ, lại bị anh lạnh lùng quát tránh xa.

Cơ hồ vài năm gần đây Bạch Vĩ Minh không về nước bởi vì ông ta bề bộn nhiều việc. Mùa hè đến, ông ta muốn về nước đàm phán công việc, trở về nhà ở vài ngày. Lúc ấy Bạch Nhật Tiêu cũng đã ở nhà, chỉ cần bọn họ chạm mặt nhau, toàn bộ bầu không khí như bị kéo căng, lạnh ngắt, khiến cho Bạch Nhật Huyên cùng An Như Nguyệt lạnh run, có cảm tưởng muốn thoát khỏi khu vực băng giá này.

Trong nháy mắt đã đến ngày chia tay, trong biệt thự của Bạch thị, mùa thu đã đến hiu quạnh. Nhưng càng hiu quạnh hơn là sự đau khổ của của những kẻ đang yêu. Lá phong đã chuyển sang màu đỏ, nhưng càng đỏ hơn là hốc mắt của người sắp ra đi. Cuối cùng mùa thu cũng đã tới, nơi này lá phong đỏ rơi xuống, màu lửa đỏ như màu máu, mất đi màu xanh đầy sức sống vốn có nên đã nhìn thấy được vết thương. Nhìn một lần lại một lần đau, nơi đây là một mùa thu héo rũ.

Bạch Nhật Tiêu trở về Mỹ, cô trở thành sinh viên, trong lúc này cả hai người lại cách xa bởi Thái Bình Dương rộng lớn.

Khoảng thời gian năm thứ tư anh rời đi, cuộc sống của cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì thành tích trong khoa thực sự không thể làm người ta khen tặng, cô chọn học chuyên ngành Văn học hiện đại. Việc học ở Đại học luôn ít, cô có nhiều thời gian nhàn hạ, dần dà phát hiện bản thân mình khá có hứng thú với tiểu thuyết. Vì thế mỗi ngày nghỉ, viết tiểu thuyết tình yêu, cũng dần trở thành một tiểu thuyết gia có chút danh tiếng.

Rừng cây sau tòa thành đã thay màu lá, Bạch Nhật Huyên ghé vào trên cửa sổ, lầm bầu lầu bầu nói, cái gì mà lúc nào anh mới có thể đưa em đi chơi? Cô đột nhiên rất nhớ đến ánh mắt dịu dàng năm ấy của anh, bộ dáng mỉm cười với cô dưới ánh mặt trời. Cô đau lòng tự hỏi, cả hai người trong lúc đó, có phải hay không rốt cuộc không thể trở về như trước nữa?

Khi Quý Hạo Nhiên ghé qua nhà đến thăm cô, cô quấn quít lấy anh, vòi anh mang mình đến rừng cây chơi, và vô cùng quật khởi mà đòi chơi bóng chày. Bạch Nhật Huyên thực không có khí chất, vẫn oán giận Quý Hạo Nhiên ném bóng khiến cô đánh không được. Thì ra, cô chỉ là nhìn người con trai này thành anh. Thói quen của cô, trước khi ngủ nói chuyện với búp bê công chúa, nói những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, sau đó ôm chú chó bông lớn trong ngực, nặng nề ngủ. Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, không nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng của anh mà là khuôn mặt mập mạp không hề thay đổi của chú chó bông kia.

An Như Nguyệt quay về Mỹ bởi vì Tổng bộ của Bạch thị tại nước Mỹ tiếp nhận một vụ làm ăn quan trọng muốn bà trở về chủ trì. Bà đã ở trong nước hơn bốn năm, nhìn Bạch Nhật Huyên khôi phục vẻ sáng sủa như ngày xưa, bà đã có thể yên tâm quay về công tác.

Năm thứ năm Bạch Nhật Tiêu sang nước ngoài, anh vẫn trước sau như một tặng quà cho cô, muốn nói cho cô biết, tâm của anh thủy chung vẫn không thay đổi. Anh biết An Như Nguyệt đã quay về Mỹ, thực lo lắng cô ở trong nước một mình trong khu biệt thự trống rỗng kia cảm thấy cô đơn, cho nên thường mời Quý Hạo Nhiên mỗi tuần phải đến nhà thăm hỏi, và tốt nhất là phải mang theo Từ Khả Hân. Anh vẫn thường gọi điện thoại về nhà, nhưng người tiếp điện thoại đã đổi thành quản gia. Mỗi lần chỉ đơn giản hỏi cô dạo này có ổn không. Biết cô ngoại trừ cơn đau hàng tháng và bệnh khi mùa xuân đến, hết thảy đều tốt cả, anh yên tâm.

Công ty Chứng khoán nổi tiếng Oulton [3] ở Manhattan mời anh làm đại diện của trường học đến thực tập. Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức rất thịnh hành, quảng cáo tạo hình dây chuyền theo ý muốn trong cửa hàng đã hấp dẫn anh.

“Muốn làm tên người yêu lên dây chuyền để nơi gần chính mình nhất hả?” Người bán hàng của cửa hàng chuyên nghiệp nói.

Anh không chút do dự viết xuống giấy chữ ‘xiao’ cùng ‘xuan’, giao cho người bán hàng.

Hai ngày sau, Bạch Nhật Tiêu từ Boston bay đến New York vì hai chiếc dây chuyền. Anh mỉm cười nhìn tên của cô trong tay, cẩn thận như một báu vật bỏ trong trong ví tiền. Martin bên người ngạc nhiên hỏi anh, nhiều năm như vậy cũng không phát hiện anh quen với cô gái nào, mua mấy cái này làm gì? Anh mỉm cười, dịu dàng nói, ở trong lòng mình vẫn tồn tại một người rất đặc biệt.

Chung Thi Âm đã hoàn thành việc học, trước khi về nước cô lại hẹn Bạch Nhật Tiêu gặp mặt, mà Bạch Nhật Tiêu cũng vừa mới hoàn thành việc bảo vệ luận án cũng có thể rút ra thời gian gặp cô. Cả hai hẹn nhau tại quán cà phê đầu đường ở Boston.

Chung Thi Âm ngây ngốc nhìn Bạch Nhật Tiêu ngồi đối diện. Anh càng anh tuấn, cũng đã có chất đàn ông hơn, mặt mày đều lộ vẻ trầm ổn cùng khí phách, khiến tâm can cô đều vì anh mà thần hồn điên đảo. Thật lâu sau đó, cô mới cô đơn mở miệng, “Mình sẽ về nước, ngày mai mới đi.” Tâm tình của cô có lẽ rất giống năm tốt nghiệp khi ấy, trong giọng nói mang theo nét buồn bã.

“Ừ, đi đường bình an.” Bạch Nhật Tiêu thản nhiên đáp một câu, anh biết cô muốn anh giữ cô lại, nhưng là, điều này anh làm không được.

Chung Thi Âm biết sự thất vọng này là điều khó tránh khỏi, nhưng cô vẫn đến đây. “Còn cậu thì sao, khi nào thì trở về?” Kỳ thật, cô rất hy vọng anh vĩnh viễn cũng đừng quay về nữa, ở lại nước Mỹ này, nơi có người con gái kia không thích hợp để cùng anh yêu thương. Nhưng cô rốt cuộc vẫn không có biện pháp nào nói ra miệng, chỉ có thể nói một ít chuyện không đâu.

“Mình hy vọng sẽ nhanh.” Anh xoay xoay cốc cà phê trong tay, vẫn bình thản như trước.

Chung Thi Âm bất đắc dĩ nở nụ cười, anh vẫn không bao giờ để ý cảm nhận của người khác, chỉ thầm muốn biểu đạt tình cảm của chính mình, làm theo ý mình. “Có thể nói cho mình biết tại sao không?” Dưới tấm khăn trải bàn, tay cô đã rịn đầy mồ hôi lạnh. Những năm gần đây cô luôn vì vấn đề buồn cười này mà trở nên rối rắm, “Cậu hiểu suy nghĩ của mình, nhưng là tại sao, mình cùng cô ấy, sao lại là cô ấy?” Cô chưa bao giờ cho rằng mình có cái gì kém Bạch Nhật Huyên, duy nhất một điểm thiếu hụt, đó chính là không có vận khí để sớm chiều cùng Bạch Nhật Tiêu.

Bạch Nhật Tiêu có ý sâu xa nhìn cô một cái, rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lại là mùa hè, ánh mặt trời chói mắt đổ xuống phần lớn vùng đất đầy ánh sáng. Nhớ rõ năm đó, anh tại đây, cũng chính vào mùa này, nói cho cô biết anh yêu cô, nhưng cô lại kích động lấy cái chết để kháng cự. “Bởi vì, mình yêu cô ấy.”

Chung Thi Âm rốt cuộc không kiềm chế được xúc động, bật khóc. Cô ngồi phía đối diện Bạch Nhật Tiêu, nhìn sự dịu dàng duy nhất khi nhớ đến Bạch Nhật Huyên, tan nát cõi lòng mà chảy nước mắt, “Bởi vì cậu yêu cô ấy? Nhưng cậu có biết không, mình cũng yêu cậu?” Cô thống khổ mở miệng, “Một năm trước mình tới tìm cậu, cậu nói chúng ta không có khả năng, mình cũng cho rằng hai đứa mình thực sự không có khả năng. Mình nói với chính bản thân hãy thử yêu người khác, nhưng cậu có biết không, mặc kệ mình bên cạnh ai, tâm tình của mình khi nhớ, yêu, đều là cậu. Tiêu, cô ấy là em gái cậu, cậu không thể thích được. Mình yêu cậu như vậy, cậu không thể cho mình một cơ hội sao?” Cô nói như vậy, khi đi qua một năm này, cô từng bước nhận tình cảm từ những người đàn ông theo đuổi mình, cùng họ nói chuyện yêu đương. Nhưng sự thật tàn nhẫn nói cho cô biết, không phải Bạch Nhật Tiêu là không được.

Anh cũng như thế, không phải Bạch Nhật Huyên là không được. Chung Thi Âm si tình với anh, anh hiểu được, cũng cảm động, nhưng là không thể tiếp nhận. “Thực xin lỗi, mình chỉ có thể như vậy.” Cho dù Bạch Nhật Tiêu có nói thêm điều gì đi nữa, anh chỉ biết bản thân Chung Thi Âm đã bị thương quá nặng. Nhưng dù không thương cô, tình nghĩa quen biết mười mấy năm trời vẫn ở lại, anh không muốn phá vỡ mọi thứ, cuối cùng ngay cả tình bạn cũng không có. Đây là sự dịu dàng duy nhất Bạch Nhật Tiêu có thể cho cô, “Cậu sẽ tìm được một người thích hợp hơn với cậu, chúc cậu hạnh phúc.”

[1]: “Dật vu ngôn biểu’ – vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.

[2]: Quần đảo Okinawa (沖縄諸島 Okinawa Shotō, Hán Việt: Xung Thằng Chư đảo) là một nhóm các đảo thuộc tỉnh Okinawa. Tỉnh Okinawa là một bộ phận của Quần đảo Ryukyu. Tỉnh lị Naha, cũng như phần lớn cư dân trong tỉnh tập trung tại Đảo Okinawa. Về mặt lịch sử, quyền lực của Vương quốc Lưu Cầu trùng khớp với nhóm đảo này và đảo Amami Ōshima.

Vâng, thực tình là chết mình luôn. Trong convert là ‘hướng thằng’…

[3]: 奥顿证券行, khi mình nhờ giải đáp ở Tangthuvien thì được như sau: ‘công ty chứng khoán Oulton/Orton’. Mình nghĩ Quân Khuynh Tâm không hư cấu công ty này nhưng tra vẫn không ra nên…*gãi đầu* mong các bạn thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.